Tôi Phải Đào Hôn

Chương 10




Ôn Kỳ không đoán được huấn luyện viên có biết số lượng lính mới hay không.

Vì vậy để phòng ngừa xui xẻo, tối hôm qua khi ồn ào cậu đã quen biết vài người, sáng nay lại cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, cùng họ đến điểm tập trung. Cho nên dù huấn luyện viên có phát hiện xuất hiện thêm một kẻ lạ hoắc, những người anh em thiện lành này cũng sẽ làm chứng cho cậu, chứng minh cậu là lính mới, huấn luyện viên chỉ đơn thuần mà hỏi, căn bản không điều tra sự cố, bình thường đều sẽ cho rằng mình nhớ lộn.

Bất quá rất nhanh cậu cảm thấy đã lo xa quá rồi.

Trải qua muôn vàn "sủng ái" đêm qua, huấn luyện viên hoàn toàn không có phản ứng bọn họ, chỉ keo kiệt mà ném một câu: "Rẽ trái, chạy bộ."

Ôn Kỳ lập tức giương giọng: "Báo cáo!"

Huấn luyện viên nhìn về phía cậu: "Nói."

Đây là thời cơ không thể mất, một đi không trở lại.

Huấn luyện viên lần này không có phát hiện, không có nghĩa là lần sau cũng không phát hiện. Ôn Kỳ nắm bắt cơ hội, bước ra khỏi hàng nói: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi nghe nói tại công ty lính đánh thuê, chỉ cần thắng được huấn luyện viên là có thể tốt nghiệp (gốc là xuất môn) làm nhiệm vụ."

Huấn luyện viên ý chí sắt đá: "Đó là công ty cậu nghe nói, không phải nơi này."

Ôn Kỳ phách lối hỏi: "Huấn luyện viên, chẳng lẽ ngươi không dám?"

Huấn luyện viên nheo mắt lại.

Đám newbie nhất thời ồn ào, la hét nam nhân đừng từ chối.

Ôn Kỳ nói bằng ngữ khí tức chết người, đánh giá huấn luyện viên từ trên xuống dưới: "Hay là huấn luyện viên tuổi đã cao, đem qua ngủ không ngon giấc, phải nghỉ ngơi một lát mới được?"

"Ha ha ha ha!" Bọn lính mới cười đến điên cuồng, "Huấn luyện viên là không được sao?"

"Không được thì cứ nói, đều là nam nhân, chúng ta sẽ không cười nhạo ngươi ha ha ha!"

"Mau đánh một trận đi, bằng không mẹ nó sao biết ngươi đủ trình không làm huấn luyện viên cho chúng ta?" ( nghe ngứa đòn ghê)

"Sẽ không bị vụ cháy hôm qua dọa tè ra quần rồi chứ?"

Huấn luyện viên quát lên: "Câm miệng!"

Nhóm newbie bình tĩnh, tiếp theo liền thấy huấn luyện viên đối với thiếu niên ngoắc ngoắc tay, tập thể liền phấn khởi: "Go! Go! Go!"

Ôn Kỳ tạm thời không nhúc nhích, hoài nghi hỏi: "Huấn luyện viên người nói chuyện giữ lời chứ? Tôi đánh thắng ngài, thật sự có thể hiện tại liền xuất phát làm nhiệm vụ sao? Nhưng đừng kéo dài tới khi tôi tốt nghiệp a.""

Huấn luyện viên nói: "Giữ lời."

Mẹ nó tối qua một bụng lửa giận không có nơi xả, hiện vừa vặn mà giáo huấn thằng nhãi không biết trời cao đất dày. Gã một lần nữa ngoắc ngón tay: "Lại đây, đừng làm lãng phí thời gian."

Ôn Kỳ không nói hai lời tiến lên.

Cậu đương nhiên biết nếu để tên khốn kia trở về, thân phận chings mình liền bị vạch trần, làm không tốt liền phải chết, bởi vậy phải liều mạng đối phó. Mà huấn luyện viên tốc độ và sức mạnh đều chỉ thuộc phạm vi bình thường, không giống họ Trác biến thái kia, mặt khác sợ sệt giết chết tiểu tử này, liền để lại vài phần năng lực, vì vậy vừa lên đến liền bị ăn hành.

Ôn Kỳ không buông tha ưu thế này, thừa thắng xông lên, trong tiếng hô, trầm trồ khen ngợi mà khí phách đem người thồn một đống "hành".

Lúc này, Trác tiên sinh mới vừa cùng nhóm cao tầng hội họp.

Hắn vốn định trực tiếp ngồi phi hành khí, mà trên đường nhớ đến thiếu niên, liền liên hệ thủ hạ hỏi tình huống đối phương, ai ngờ thấy đầu bên kia trầm mặc.

Hắn hỏi: "Làm sao?"

Nhóm cao tầng trầm mặc nhìn nhau, không dám nhìn mặt hắn.

Trác tiên sinh nhìn bọn họ, câu lên khóe miệng mỉm cười, ôn nhu hỏi: " Các ngươi đang ở đâu?"

Nhóm cao tầng trong lòng tỏa đầy hàn khí, há miệng thở dốc, yếu ớt nói: "... Ở bên ngoài."

Trác tiên sinh hỏi: "Cô ấy đâu?"

Nhóm cao tầng cúi đầu.

Trác tiên sinh lập tức biết đáp án, để tài xế đáp xuống cánh đồng gần công ty, nghe nhóm cap tầng run run rẩy rẩy giải thích, thấp giọng cười một tiếng.

Nhóm cao tầng: "..."

Má ơi thật dọa người, ngài đừng cười như vậy có được không?

Trác tiên sinh nói: "Ý các ngươi là, cô ta mới tỉnh dậy không quá một canh giờ, liền dưới mí mắt các ngươi mà trốn thoát sao?"

Mấy vị cao tầng đau xót kịch liệt gật đầu, đại khái muốn bất chấp tất cả, đem cảm xúc tích lũy cả đêm qua bùng nổ.

"Cô ta đem phóng hỏa kí túc xá, trong đó toàn là khói!"

"Không chỉ vậy, nàng còn chạy đến phòng quản lí phá hủy thiết bị, dẫn đến toàn bộ khu này bị cúp điện."

"Lúc đó tầng nào cũng có người, cửa thang máy, cửa lớn, dưới lầu, lít nha lít nhít, sau đó chúng tôi đều lục soát mỗi gian phòng một lần, tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô ta, hoàn toàn không biết cô ta chạy thoát như thế nào!"

"Chúng tôi phân công vài đội, từ nửa đêm lục soát cho đến tận bây giờ, chó nghiệp vụ cũng đã sử dụng, không có tác dụng nha ông chủ!"

Bọn họ bi phẫn không thôi, sâu sắc cảm nhận bà chủ quá phi nhân loại, liền thẳng tắp nhìn chằm chằm lão bản, nỗ lực dùng ánh mắt như muốn nói: Ngài xem ngài đây là tìm nữ nhân loại gì, có thể hay không đổi một người khác a!

Trác tiên sinh làm lơ bọn họ, trong đầu hình dung lại cấu trúc hình dáng công ty, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Trước đây các ngươi có đề cập đến chuyện nhân thủ không đủ, liền tìm một đám lính mới, ra sao?"

Nhóm cao tầng không hiểu vì sao lại chuyển sang đề tài này, nói: "Đã chiêu mộ, ngày hôm qua đã tới rồi."

Trác tiên sinh nói: "Ngày hôm qua?"

Nhóm cao tầng: "Đúng vậy."

Trác tiên sinh xoay người liền đi: "Trở về, cậu ta vẫn còn trong công ty."

Nhóm cao tầng nói: "Hả??"

Trác tiên sinh cũng không quay đầu lại mà đi vào phi hành khí: "Ta chưa từng nói qua cậu ta là nữ."

Phi hành khí đột ngột bay lên cao, mang theo cuồng phong trong nháy mắt đem đầu óc tổ đội cao tầng thành tổ chim.

Mấy người ngơ ngác nhìn ông chủ đi xa, nhớ tối qua người kia là mỹ nhân lãnh diễm, cả người đều hỗn loạn --- ĐM ông chủ ngài nói cái gì?!

Nhưng hiện tại so đó mấy thứ đó cũng vô dụng.

Bọn họ lấy lại tinh thần, giấu đi cảm giác kinh ngạc đồng thời chạy về phía công ty, ai ngờ chờ bọn họ tới liền thấy ông chủ lần thứ hai ngồi vào phi hành khí bay đi, làm cho đầu óc bọn họ đều mơ hồ, vẫn là đến bên cạnh huấn luyện viên mặt mũi bầm dập mà biết bà chủ đã đi làm nhiệm vụ, bởi vì công ty cách thành thị quá xa, bà chủ cũng là ngồi trong phi hành khí, cho nên ông chủ mới vội vã đuổi theo.

Nhóm cao tầng không dám trì hoãn, lũ lượt lên phi hành khí.

Tại một trấn nhỏ, Trác tiên sinh cuối cùng cũng đuổi tới một gian cửa hàng nhỏ phía trước.

Hắn mở ra phi hành khí của công ty, phát hiện tài xế đã bị đánh bất tỉnh, cổ tay có thông tấn khí bị lấy mất, cuốn sổ mở trang giấy có viết một hàng chữ: Nói cho Trác Vượng Tài, tiểu gia tuyệt đối sẽ lột da hắn.

Lúc này nhóm cao tầng vừa vặn đuổi kịp, đến bên cạnh ông chủ.

Trác tiên sinh nói: "Cậu ta khẳng định chưa đi được bao lâu, gọi người tới đây lục soát. Thân cao mét bảy lăm, bất kể nam nữ đều tra xét cho kĩ, nghĩ cách xem xét mặt bọn họ có phải là giả hay không." Hắn dừng lại một chút: "Đặc biệt là không có thông tấn khí."

Nhóm cao tầng nhận lệnh, nhanh chóng gọi người.

Chờ truyền đạt xong mệnh lệnh, bọn họ liền thấy ông chủ chẳng biết từ lúc nào đem thông tấn khí của tài xế gỡ xuống, trầm mặc mà nhìn dòng chữ trên đó, hỏi: "Cái tên này là các ngươi nói cho cậu ta biết?"

"Không không không phải," Nhóm cao tầng lập tức phủ nhận, "Là cậu ấy muốn đổi thành Vượng... Vượng... Vượng Tài."

Trác tiên sinh tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, cảm xúc nơi đáy mắt càng lúc càng đậm, rốt cục liền trầm thấp mà nở nụ cười.

Một lát sau một người trong đó đột nhiên nhìn về phía bọn họ, đầy mặt bộ dáng "Lão tử cảm thấy thật không khỏe". Mấy người còn lại lập tức nhấp nháy mắt, hậu tri hậu giác nhớ lại câu nói: Nếu các ngươi dám để cho cô ta chạy thoát, ta liền đem "nhiệt tình" này xả trên các ngươi.

FUCK!

Bọn họ cẩn thận mà nhìn ông chủ, không đoán được ông chủ nhà mình có nhớ đến hay không, nếu là nhớ tới, với độ động kinh của lão bản, nhất định sẽ kéo rèm lại xách vào phòng làm việc mà "nhiệt tình" dạy dỗ, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, ông chủ cũng "hạ khẩu" không bao giờ bỏ qua.

Bọn họ nghĩ đến đây.... Này con mẹ nó cũng quá kinh khủng đi! Bọn họ sẽ gặp ác mộng này liên tục một năm mất!

Bọn họ cảm thấy toàn thân đều không khỏe.

Mấy người lo sợ bất an được phút chốc, liền thấy ông chủ dần dần ngưng cười, thử dò xét hỏi: "Ông chủ, chúng ta đi tìm người."

Trác tiên sinh gật đậu: "Đi thôi."

Nhóm cao tầng phảng phất như được ban đại xá, vắt chân lên cổ chạy.

Trợ lý đứng ở một bên, nhìn trạng thái này của ông chủ, hỏi: "Cậu ta sẽ còn trở lại Mạn Tinh Điển sao?"

Trác tiên sinh nói: "Cũng không loại trừ khả năng này."

Trợ lý nói: "Nếu vậy chúng ta liền qua đó thử?"

Trác tiên sinh "Ừ" một tiếng, dựa vào phi hành khí mà thả lỏng, ý cười áp xuống lần nữa nhẹ nhàng cong lên. Trợ lý lần này lại có thể nhận ra trong nụ cười này có vài phần sung sướng, kinh ngạc nhìn hắn, nghe hắn cười nói: "Lần đầu tiên ta gặp phải người thú vị như vậy, đáng tiếc."

Cái gì đáng tiếc?

Trợ lý tỏ vẻ không có hiểu.

Trác tiên sinh không có ý định giải thích, ra hiệu trợ lý cũng đi tìm người, một mình đứng ở trong góc đường nhìn đám người có chút ầm ĩ, ở trong lòng bổ sung: Đáng tiếc hắn không nghĩ tới thiếu niên như thế mà có thể gây chuyện, sớm biết thế lúc trước hắn nên cho bọn họ đem người nhét vào trong địa lao.

Cũng có thể là tiếc vì hắn lựa chọn lãng phí thời gian ở lại Mạn Tinh Điển một buổi tối, nếu không thiếu niên kia tuyệt đối không thể chạy thoát.

Hắn biết, thiếu niên cảm thấy hắn và tập đoàn Phái Lãm kia lag cùng một phe, cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn chạy thoát. ( ồ iu rồi hả:"))))

Nhưng thật ra hắn và người của Phái Lãm chỉ là mối quan hệ sơ giao, tối hôm qua cùng bọn họ gặp mặt chỉ vì tra ra một chút manh mối, cảm giác việc của Ôn Kỳ có liên quan đến bọn họ, lại càng tra được Phái Lãm gần đây giống như truy tìm kẻ nào đó, liền muốn tới thăm dò đôi câu, ai biết đánh bậy đánh bạ, hắn nghe nói có người đang cùng tiểu thiếu gia đàm luận việc bắt cóc trói người.

Khi đó hắn không xác định bọn họ có đúng là nói về Ôn Kỳ hay không, mà chuyện của Ôn Kỳ xảy ra đúng vào mấy tháng trước, điều này khiến hắn cảm thấy có thế lực thứ ba tham gia vào, nếu quat thực bọn họ đàm luận về Ôn Kỳ, có khả năng thế lực mới bốc lên chính là nguyên nhân dẫn đến Phái Lãm tìm người ---- nói cách khác, bọn họ sẽ biết tung tích của Ôn Kỳ.

Dù sao Phái Lãm cũng ở kia, là trốn không thoát, hắn có thể đi qua hỏi lại, bởi vậy liền muốn trước tiên đi hỏi thiếu nữ kia một chút, kết quả một bước lại một bước, phát hiện lại là người quen.

Đương nhiên, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm.

Có lẽ thiếu niên kia thật sự là vì bằng hữu, cũng có lẽ thiếu niên kia thân phận đặc biệt không muốn người khác biết nên mới phản ứng kịch liệt, mà thiếu niên cùng với Phái Lãm, khẳng định là có mâu thuẫn.

Phái Lãm ở thành La Tạp một tay che trời, hắn vì lý do an toàn mà đem thiếu niên đưa đi.

Tập đoàn Phái Lãm có thể tra được hắn bắt được một hắc y mỹ nhân (mỹ nhân áo đen, để vậy cho ngầu), mà hắn biết rằng chỉ nói bằng miệng, thiếu niên sẽ không tin tưởng hắn và Phái Lãm không phải đồng bọn, liềm muốn tìm chút chứng cứ, hơn nữa hắn cũng muốn điều tra một chút xem sự việc của Ôn Kỳ có phải do Phái Lãm làm ra hay không, liền cùng Phái Lãm thăm dò một đêm, sáng nay mới trở về.

Vậy mà kết quả liền nghe tin thiếu niên đã chạy mất.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cậu làm hắn ngoài ý muốn bất ngờ, quả nhiên rất thú vị.

Trác tiên sinh ngẫm nghĩ, liên hệ cho thuộc hạ: "Cậu ta sẽ mau chóng rời khỏi nơi này, trọng tâm điều tra những người muốn rời khỏi nơi này, đừng tập trung vào những kẻ độc thân, tìm những kẻ có người đi cùng."

Nhóm cao tầng khó hiểu: "Hả?"

Trác tiên sinh không muốn phổ cập bản lĩnh của thiếu niên, nói: "Nghe ta."

Nhóm cao tầng đồng thanh: "Rõ."

Cuối cùng Trác tiên sinh nhìn thoáng qua thông tấn khí của tài xế, đóng lại cuốn sổ (chắc là app gì đó như nhật kí ở thông tấn khí,chứ không phải quyển sổ), nhẹ giọng cười nói: "Bảo bối nhi, tôi liền chờ cậu đến lột ta tôi." ( ghê ghê)

Ôn Kỳ tự nhiên mà chạy thật nhanh.

Không thể không nói Trác tiên sinh hạ lệnh khiến cậu thêm vào không ít phiền toái, thiếu chút nữa bị tra được tới hai lần, cuối cùng không có biện pháp đánh bất tỉnh một tên rồi chạy. Việc này dẫn đến đối phương khóa được mục tiêu, còn đưa đến tên họ Trác kia, nếu không phải cậu đúng lúc tiến vào phụ cận của thành thố phồn hoa, tuyết đối sẽ lại thua trong tác hắn.

Sau đó cậu mua một cái máy truyền tin giả mang vào giả vờ giả vịt, có thể cúi đầu liền cúi đầu, lúc này mới thành công trốn thoát. Mà Phái Lãm bên kia nếu đã rút dây động rừng, cậu liền không nghĩ ngợi gì tiếp tục đi tiếp, vì thế một đường đi đi dừng dừng, mất hơn một tháng, về tới thủ đô của Thiên Gia quốc.

Cậu trở về bộ dáng của chính mình rồi gõ cửa, bảo an ngẩng đầu nhìn lên, thiếu điểm bị dọa đến mang bệnh thần kinh: "Thiếu... Thiếu gia!"

Ôn Kỳ không đáp, suy nhược dựa vào cửa.

Bảo an bị hù chết, vội vàng lảo đảo đem người vào.

- Hết chương 10-

P/s: Lần đầu edit vẫn chưa quá quen thuộc từ ngữ Hán Viêt. Nhiều cụm khó hiểu chetme ra. Mà lại lười beta quá. Các bác đọc thỉnh soi mói coi như beta hộ luôn nha:3:3