Thạch Vân Phi thở dài một hơi nói: "Aiya, Ngọc Yến tình tình bướng bỉnh, đã bị cấm túc suốt 5 năm trời, lại không muốn khuất phục cha, suốt ngày chỉ đợi trong phòng, cậu đã rất lâu rồi không thấy cô ấy cười."
"Cái gì!"
"Cấm túc!"
Tô Thương nhất thời thở gấp, cắn răng hỏi: "Thạch Hạo Hãn, sao phải cấm túc mẹ cháu, mẹ cháu đã làm sai chuyện gì chứ?"
"Hỗn láo, cái tên Thạch Hão Hãn là để cháu gọi sao, ông ấy là ông ngoại cháu, không biết lớn nhỏ sao!" Thạch Vân Phi nghiêm khắc trách."
"Ông ngoại?"
Tô Thương cười lạnh nói: "Ha ha, có một số việc cháu đã nghe qua, ông ta cưỡng ép mẹ cháu rời khỏi Giang Bắc, chia rẽ một nhà ba người chúng cháu, ông ta mà tính là ông ngoại gì chứ?"
"Aiya."
Ánh mắt nghiêm khắc của Thạch Vân Phi đã biến mất, sau đó lại thở dài nói: “Tất cả những hành động và việc làm của cha cháu đã làm thay đổi cả một gia đình vốn dĩ đang rất bình thường, chuyện này quả thực là rất quá đáng mà.”
“Có điều, vùng núi tế trời là một trong ba thế lực lớn trong giới luyện võ, Ngọc Yến là người được cha cẩn thận chăm sóc để trở thành người nối nghiệp, trách nhiệm của cô ấy là cực kỳ quan trọng.”
Thạch Vân Phi nhìn Tô Thương, khuyên nhủ: “Nói chung, có nhiều chuyện bây giờ không tiện nói ra, nhưng ông ngoại của cháu cũng không phải là lòng dạ sắt đá gì, ông ấy bên ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng lại có trái tim rất ấm áp, Tô Thương, cháu cũng đừng hận ông ấy nữa.”
“Cháu lười ôm hận vào người lắm.”
Tô Thương lộ vẻ không vui, sau đó nói: "Cậu, cháu muốn gặp mẹ, cậu có thể sắp xếp cho cháu gặp mẹ được không, càng nhanh càng tốt."
"Chuyện này thì sợ không được."
Thạch Vân Phi lắc đầu nói: "Cha đã ra lệnh xuống, ngoại trừ người trong nhà ra, bất kỳ ai cũng không được đến gần Ngọc Yến."
Tô Thương nhíu mày nói: "Giang Ngọc Yến... Thạch Ngọc Yến là mẹ cháu, cháu chẳng lẽ là người ngoài sao?"
"Cha bây giờ vẫn chưa chấp nhận cháu, hiện tại ông ấy không thừa nhận cháu là cháu ngoại."
Thạch Vân Phi cười khổ: "Vì thế, đối với vùng núi tế trời mà nói, cháu chính là người ngoài."
"Nhưng mà cháu trai à, cậu đã chấp nhận cháu rồi, cháu thiên phú mạnh mẽ như thế, tương lai thành công không thể đoán trước được, đợi thêm một thời gian nữa, chờ cha nghĩ thông suốt rồi thì sẽ nhận lại cháu thôi." Thạch Vân Phi an ủi.
Không thừa nhận đứa cháu ngoại này sao?
Ha ha!
Thạch Hạo Hãn.
Ông cưỡng ép đưa mẹ tôi đi, giam lỏng bà ấy, chia rẽ một nhà ba người chúng tôi.
Tôi có chịu nhận ông hay không, tôi còn chưa quyết định, ông ngược lại còn gây khó dễ nữa sao?