Tô Tinh Hà vội vàng giải thích: "Ý của em là, nếu có người trêu chọc anh, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
<
"Thế sao."
Tô Thương gật đầu, hài lòng nói: " Thằng nhóc con, thái độ tốt đấy, sau này theo anh trai đi chơi, tha hồ mà bay nhảy."
"Được thôi, anh trai." Tô Tinh Hà ngoài mặt thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại chẳng thèm ngó tới.
Tôi khinh.
Cái quái gì chứ.
Theo anh?
Còn tha hồ mà bay nhảy?
Ha ha ọc!
Tôi chỉ là không muốn bại lộ quá sớm thôi, để tránh kinh động đến ông cố, nếu không tôi mà sử dụng chí bảo, sẽ đánh ngã anh trong tích tắc.
"Thế thì quyết định như vậy đi, Tô Thương, mấy hôm nay anh chăm sóc nó, không được đánh nó đâu đấy." Lúc này, Lý Nguyệt dặn dò.
Tô Thương cười hứa hẹn: "Vợ yên tâm đi, anh biết làm thế nào mà."
"Chị, anh rể, thật sự chán ngán, em vừa nhìn thấy cái tên nhóc này thì liền thấy phiền phức rồi."
Lý Kỳ Kỳ bên cạnh lúc nãy bị chê "nhỏ", đã chịu đả kích rồi, thế là nói: "Hai người đưa nó đi chơi đi, Đồng Đồng, tớ dẫn cậu đi ăn bò bít tết."
"Ừm, à."
Châu Vũ Đồng cũng thấy Tô Tinh Hà phiền phức, trước khi đi còn nhìn về phía Tô Tinh Hà, thở phì phò nói: "Nhóc con, em mới là xấu nhất, tuổi còn nhỏ mà mắt đã mù, thật đáng thương!"
"Nói lý lẽ với nó làm gì chứ, chúng ta đi thôi."
Cứ như vậy, Lý Kỳ Kỳ và Châu Vũ Đồng cũng đi khỏi nơi đó.
"Bỏ đi, không chơi nổi nữa, không phải là em chỉ mới nói có vài câu thật lòng thôi, mà làm đến mức đó sao." Tô Tinh Hà bĩu môi nói.
"Được rồi, em cũng đừng lắm miệng nữa, cẩn thận bị đánh đó, lần sau chọn vài lời dễ nghe hơn mà nói không được sao."
Lý Nguyệt cười cười, vội nói tiếp: "Tô Tinh Hà, sắp trưa rồi, em có đói không?"
"Đói, chị Lý Nguyệt, đói chết em rồi."
Nghe vậy, Tô Tinh Hà nhất thời hưng phấn, kích động nói: "Lần này em đến Giang Bắc, cũng là muốn ăn thức ăn ngon khắp Giang Bắc."
"Ha ha, em muốn ăn gì, chị dẫn em đi." Lý Nguyệt cười nói.
"Ăn lẩu!"
Tô Tinh Hà suy nghĩ, sau đó nói: "Em nghe nói ở Giang Bắc có một quán lẩu rất ngon, hình như gọi là lẩu Hương Vị Tứ Xuyên, chị Lý Nguyệt, chị có thể đưa em đến đó không?"