Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 43: 43: Huấn Luyện Viên Quyền Anh




Trình Hào rất kiên trì, Thi Văn Tranh nhận tiền của Trình Hào tiền, biểu thị sẽ dùng toàn bộ để mua sách.

Một du học sinh như anh ta, quốc gia cấp kinh phí vẫn khá sung túc, nhưng Trình Hào quá hào phóng, cho anh ta một lượng tiền lớn, phỏng chừng hai, ba ngàn đôla Mỹ.

Thi Văn Tranh chưa bao giờ có được nhiều tiền như vậy.

Anh ta cứ tưởng Trình Hào là con nhà phú hào ở Hương Cảng, nhưng nhìn dáng vẻ Trình Hào, không giống lắm, hơn nữa Trình Hào còn nói em trai của anh muốn mượn sách đọc...

Thi Văn Tranh có chút không rõ tình hình của Trình Hào.

"Anh cũng không cần dùng toàn bộ để mua sách, hoàn toàn có thể dùng tiền này cải thiện cuộc sống của chính mình một chút." Trình Hào nói: "Về phần em trai tôi, em ấy rất thích học tập, cũng muốn thi đại học, nếu như có thể, tôi hi vọng anh có thể thư từ qua lại, dạy em ấy một vài thứ."

Trình Hào cũng không muốn làm phiền Thi Văn Tranh quá nhiều, nhưng để Thi Văn Tranh cho Lâm Vũ Tầm mượn sách, thư từ với Lâm Vũ Tầm, vẫn có thể được, này cũng giúp cho Lâm Vũ Tầm thấy nhiều và biết nhiều thứ hơn.

Trình Hào biết, ở phương diện khác, kiến thức của mình khá là uyên bác, nói thí dụ như anh biết thế giới là dạng gì bốn mươi năm sau.

Nhưng cũng có vài phương diện, anh hoàn toàn không hiểu.

Ví dụ như làm sao để học đại học ở nước Mỹ, anh sẽ không hiểu.

Anh biết nước Mỹ cùng Trung Quốc không giống nhau, không phải dựa vào thi đại học để tuyển chọn học sinh, ở bên này muốn tự mình xin, phải có thư giới thiệu các loại, thế nhưng cụ thể là như thế nào, anh hoàn toàn không biết.

Bởi vì hiện tại không có máy vi tính, anh không có cách nào lấy được thông tin như vậy.

Dưới tình huống như vậy, để Lâm Vũ Tầm cùng một sinh viên đại học thư từ qua lại, tuyệt đối có thể khiến cho Lâm Vũ Tầm hiểu thêm rất nhiều thứ.

Trình Hào nói rất thành khẩn, Thi Văn Tranh đồng ý.

Thi Văn Tranh chạy về trường học, mấy người Trình Hào cũng phải đi về.

Mang theo bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ, bọn Trình Hào lên xe công cộng.

Lúc này cũng không phải giờ cao điểm, người trên xe buýt không nhiều, có chỗ ngồi, bọn họ liền xuống hàng cuối cùng ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Claude ôm quần áo mới mua vào trong ngực, bắt đầu thỉnh thoảng sờ sờ mắt kính trên mũi.

Sau khi Trình Hào mua kính râm cho cậu ta, cậu ta chưa từng tháo kính xuống, cho dù là trong nhà sách ánh sáng tối tăm, cậu ta cũng kiên trì đeo.

Bản thân Trình Hào chắc chắn sẽ không đi làm loại chuyện để người khác tưởng mình là người mù kẻ ngu này, nhưng anh không ngăn cản Claude.

Claude hẳn là rất thích rất thích kính mắt này, vậy thì để cho cậu ta mang thôi.

Sau khi có kính mắt này, Claude thật sự bớt việc rất nhiều, lúc anh cùng Thi Văn Tranh tán gẫu, cậu ta không nói một câu nào, cũng không gây chuyện.

Trình Hào đang nghĩ như thế, liền thấy Claude bắt đầu xem cửa sổ xe là gương, tìm kiếm cái bóng của mình trên đó.

Anh không thèm quan tâm Claude, quay đầu nói chuyện cùng Lâm Vũ Tầm: "Vũ Tầm, tôi chưa từng đọc đại học, không biết đại học phải xin thế nào, đi ra sao... Mà Thi Văn Tranh chắc chắn biết, cậu có thể hỏi anh ta."

Anh suy nghĩ một chút lại nói: "Sau này nếu cậu cầu sách, cũng có thể nhờ anh ta mua giúp cậu, sau đó gửi lại đây, thậm chí có thể để cho anh ta đề cử một ít sách cho cậu."

Thời đại này thông tin lưu thông không nhanh, vị trí hoàn cảnh của bọn họ lại không tốt, Lâm Vũ Tầm không có biện pháp biết quyển sách nào tốt quyển sách nào không tốt...

Nghĩ như vậy, Trình Hào càng cảm thấy để Lâm Vũ Tầm giao lưu trao đổi với Thi Văn Tranh, là một ý kiến hay.

Lâm Vũ Tầm nghiêm túc gật đầu.

Trước đó, Trình Hào cùng Thi Văn Tranh tán gẫu rất cao hứng, cậu có chút không vui.

Trong lòng cậu hi vọng, người Trình Hào chú ý nhất là cậu.

Mà sau đó, khi Trình Hào cho Thi Văn Tranh tiền xong, kéo cậu qua, bảo Thi Văn Tranh cho cậu mượn sách xem, chút không vui của cậu, ngay lập tức tan thành mây khói.

Trình Hào thắng tiền, nhớ đến việc để cho cậu đi học, Trình Hào cho người khác tiền, cũng là hi vọng cậu có thể nhờ vào đó được một chút chỗ tốt.

Lâm Vũ Tầm đã quyết định, phải lợi dụng thật tốt con đường mà Trình Hào đã bày sẵn cho cậu.

Cậu sẽ giao lưu với Thi Văn Tranh thật tốt... Cậu không muốn để Trình Hào liên lạc với Thi Văn Tranh, nếu như vậy, thà để cậu liên lạc với Thi Văn Tranh thì hơn!



Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Vũ Tầm rơi vào trên người Claude.

Trình Hào đối xử với Claude cũng rất tốt, tốn không ít thời gian vào Claude... Nhưng nhìn nụ cười ngu ngốc của Claude, những phòng bị trong lòng Lâm Vũ Tầm, đột nhiên biến mất.

Lúc bọn họ trở lại khách sạn, đã là buổi chiều năm giờ, lão George còn chưa trở lại.

Nhưng lão George trở lại rất nhanh, lúc hắn sắp tới, liền nói với đám Trình Hào: "Các người mau lên xe, theo tôi ra ngoài!"

Chờ tất cả mọi người đều lên xe, lão George đạp chân ga, mang theo bọn họ rời khỏi khách sạn.

Lão George đem bọn họ tới một nhà hàng rất náo nhiệt, dừng xe trước cửa nhà hàng.

"Lão George, chúng ta ăn cơm tối ở chỗ này à?" Trình Hào hơi kinh ngạc hỏi, nhà hàng này vừa nhìn liền rất xa hoa, ăn cơm ở đây sợ là tốn không ít tiền.

Dù sao anh và Claude ăn rất được.

"Đừng hòng!" Lão George nói: "Tôi mang cậu tới, là muốn cho cậu gặp một người huấn luyện quyền anh."

Thầy huấn luyện quyền anh thì tương đương với huấn luyện viên quyền anh, đời trước Trình Hào tiếp xúc với rất nhiều, thậm chí, anh vốn sẽ trở thành một huấn luyện viên quyền anh sau khi xuất ngũ...

"Ông ấy ăn cơm ở trong đó à?" Trình Hào hỏi, sau đó rất nhanh liền biết là không phải.

Lão George mang theo bọn họ vòng ra phía sau nhà hàng.

Đây là một cái nhà hàng rất đẹp, rất xa hoa, nhưng phía sau của nó vẫn rất bẩn như cũ, chỉ để vài thùng nước vo gạo.

May là, nơi này đều có người thanh lý mỗi ngày, cho nên cũng không khó ngửi.

Bọn họ tìm được một cái cầu thang ở phía sau.

Trong cầu thang không gắn đèn điện, bọn họ vừa mò vừa đi qua hai tầng, đi đến tầng thứ ba, mở ra một cánh cửa, liền thấy một quán huấn luyện quyền anh rất lớn.

Một bên cửa sổ của quán huấn luyện quyền anh này bị đóng lại, trên mặt dán vài áp phích quảng cáo minh tinh quyền anh, cửa sổ bên kia thì lại mở, một người đàn ông da trắng rất béo đang hút thuốc bên cửa sổ.

Ngoài ra, còn có vài người đang huấn luyện, trong những người này có đứa nhỏ không lớn tuổi lắm, cũng có người trưởng thành.

"Gibbs, tôi đến rồi." Lão George nói với người da trắng tuổi không nhỏ bên cửa sổ.

Người da trắng kia quay đầu: "George, ông tới thật là muộn!"

"Tôi có không ít việc, ông cũng biết mà." Lão George nói, Trình Hào chú ý thấy, lão George tính khí không quá tốt khi đối mặt với ngài Gibbs tuổi không nhỏ kia, thái độ rất ôn hòa.

Gibbs cùng lão George hàn huyên, bọn họ hàn huyên về tình trạng gần đây của từng người.

Lão George oán giận khách trong quán rượu toàn gây sự, Gibbs thì oán giận nhà hàng lầu dưới đầy khói dầu làm cho hắn không có cách nào mở cửa sổ một bên...

Tán gẫu xong, ánh mắt Gibbs rơi vào trên người Trình Hào: "Ngày hôm qua lúc cậu ta thi đấu, tôi cũng nhìn thấy, đúng là đứa nhỏ khá được."

"Đó là đương nhiên!" Lão George có chút đắc ý.

"Đứa nhỏ như vậy, nếu như ông muốn để cho cậu ta nắm giữ được tương lai tốt đẹp, như vậy cần phải để cho cậu ta đi theo một huấn luyện viên quyền anh để huấn luyện." Gibbs nói: "Lão George, ông là một người đại diện rất tốt, nhưng ông không phải là một huấn luyện viên quyền anh giỏi, ông quá nóng nảy!"

Lão George trở nên trầm mặc.

Gibbs nói: "Chỉ một hai ngày, tôi cũng không dạy cậu ta được cái gì, ông nên giữ cậu ta lại, để cậu ta huấn luyện cùng với tôi... Ông cũng biết, dù sao thì tôi cũng có thể huấn luyện rất tốt."

Chân mày lão George cau lại: "Này không được."

Trình Hào cũng nói: "Tôi muốn ở cùng người nhà của tôi... Hơn nữa, tôi không cần tiếp nhận huấn luyện."

"Cậu chắc chắn chứ?" Gibbs nhìn về phía Trình Hào: "Tiểu tử, cậu còn quá nhỏ, không hiểu một huấn luyện viên quyền anh giỏi, đối với cậu mà nói thì đại biểu cái gì."

Trên thực tế, Trình Hào phải rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, một huấn luyện viên quyền anh tốt đại biểu cho cái gì.

Huấn luyện viên quyền anh tốt, không chỉ huấn luyện thân thể của võ sĩ quyền anh, làm cho hắn trở nên mạnh mẽ, còn phải để ý đến tâm hồn của võ sĩ quyền anh, để cho hắn có nội tâm mạnh mẽ.



Nhưng mà, tất cả những thứ này anh cũng đã có.

Trình Hào nói: "Trước đây tôi từng học qua quyền anh, ta biết nên làm như thế nào."

Gibbs không quá thích Trình Hào ngông cuồng, hắn hỏi: "Cậu biết khi cùng đối thủ đánh quyền, nơi nào là nhược điểm của hắn không? Cậu biết nên phát lực như thế nào thì tốt hơn sao? Cậu biết các động tác có độ khó cao, phải làm như thế nào không?"

Gibbs hỏi một hơi mấy vấn đề.

Trình Hào biết tất cả.

Người Trung Quốc...rất giỏi về tổng kết.

Tuy rằng bởi vì Trung Quốc không quá coi trọng quyền anh, mọi người cũng không thích chơi loại vận động nguy hiểm này, cho nên người tham gia quyền anh không nhiều, nhưng làm sao để huấn luyện một võ sĩ quyền anh, Trung Quốc lại có một bộ tiêu chuẩn.

Trình Hào yên lặng mà đi tới bên cạnh những đứa trẻ đang huấn luyện, bắt đầu chỉ đạo bọn họ luyện quyền.

Trước đây anh thường thường chỉ đạo những đứa trẻ mới tới trong đội quyền anh, cực kỳ am hiểu làm cái này.

"Em nên phát lực như vầy..."

"Em không nên nhụt chí, em đánh không tốt không phải là bởi vì em không am hiểu đánh quyền, mà là động tác của em không đủ tiêu chuẩn."

"Em chuyên tâm một chút, huấn luyện không nhất định phải cần thời gian rất lâu, mà nhất định phải chuyên tâm."

"Em đang học bước di chuyển của Ali và bước kiểu bướm? Anh có thể làm mẫu cho em một chút!"

...

Trình Hào thừa nhận, anh có chút thích lên mặt dạy đời.

Dù sao thì anh cũng đã giải nghệ, dự định đi làm thầy giáo...

Vì vậy, ban đầu vì để cho Gibbs biết mình không cần huấn luyện viên mới chạy đi chỉ đạo những đứa trẻ kia, cuối cùng Trình Hào càng chỉ đạo càng mạnh hơn, dạy những đứa trẻ kia càng ngày càng nhiều thứ.

Lão George: "..."

Gibbs sửng sốt: "George, ông xác định cậu ta là võ sĩ quyền anh, chứ không phải huấn luyện viên quyền anh hả?"

"Cậu ta đúng là võ sĩ quyền anh." Lão George nói.

Gibbs nói: "Sao tôi có cảm giác...Cậu ta còn chuyên nghiệp hơn cả tôi vậy?"

Kỳ thực lão George cũng không hiểu, tại sao Trình Hào lại chuyên nghiệp như vậy.

Nhưng dù sao, đây là chuyện tốt.

Trình Hào xuất sắc như vậy, mãi mãi sẽ không để cho hắn thất vọng.

Lão George cảm thấy vận may của mình, thật sự thật tốt.

Đang nghĩ như thế, lão George liền thấy Claude bên cạnh.

Hiện tại đã là buổi tối, tuy rằng bên trong sân huấn luyện có mở đèn, nhưng vẫn rất mờ, vậy mà Claude còn đeo kính râm ở trên mặt.

Ngoại trừ kính râm, cậu ta còn mặc một thân quần áo cay mắt...

"Lão George, tôi đẹp không?" Chú ý thấy lão George đang nhìn mình, Claude vui vẻ hỏi.

Lão George quay đầu của mình đi, cảm thấy mình thật sự cả nghĩ quá rồi, vận may của hắn cũng không quá tốt.

Trình Hào nắm rõ trong lòng bàn tay các kiến thức liên quan đến quyền anh, thậm chí vượt qua Gibbs.

Đây là tất nhiên, bốn mươi năm sau là thời đại thông tin bùng nổ, có thể học được rất nhiều thứ, Gibbs thì không giống như vậy, có lẽ hắn là một huấn luyện viên quyền anh rất khá, nhưng ở thời đại này, rất nhiều người sẽ giấu phương pháp huấn luyện của mình, không nói cho người khác biết, hắn biết chắc chắn không nhiều bằng Trình Hào.

"George, tôi cảm thấy cậu ta thích hợp làm một huấn luyện viên quyền anh, ông có muốn để cậu ta đổi nghề hay không?" Gibbs nói: "Tôi lớn tuổi rồi, quán huấn luyện của tôi đang muốn tìm người tiếp nhận!"

Lão George: "..." Tôi tìm ông để giúp tôi chỉ điểm cho Trình Hào huấn luyện, kết quả ông tới đào góc tường của tôi à?