Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 38: 38: Gặp Lại Trâu Điên




Trình Hào cũng không biết lão George đã biến mình thành nhân vật chân thiện mỹ.

Dạy Claude, đối với anh mà nói cũng chỉ là một việc khiến người ta buồn bực.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nếu như không có mình, lẽ ra Claude có thể được lão George toàn tâm toàn ý tỉ mỉ dạy dỗ, anh liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng nguyện ý phí nhiều thời gian trên người Claude.

Bởi vì mấy ngày muốn nữa phải đi nơi khác thi đấu, lão George liền để Trình Hào tạm thời không tham gia so tài trong quán rượu.

Tuy rằng như vậy thiếu một phần thu nhập, mà Trình Hào cũng biết nặng nhẹ, đối với việc này không có ý kiến.

Một tuần kế tiếp, anh rời giường lúc sáu giờ mỗi sáng sớm, trước tiên ở nhà mình tiến hành huấn luyện hai tiếng, sau đó tắm rồi đi đến chỗ lão George, chờ đến chỗ lão George, lại vừa huấn luyện vừa dạy Claude, vẫn luôn kéo dài đến năm giờ chiều.

Đến buổi chiều năm giờ, anh sẽ về nhà, sau đó ở cùng Lâm Vũ Tầm và Danny hai tiếng, buổi tối tám giờ đến mười giờ, lại huấn luyện hai tiếng.

Lúc anh huấn luyện, vẫn cố gắng ép mình, mãi cho đến khi mình mệt bở hơi tai.

Sau khi chuyển kiếp, Trình Hào luôn có rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám, có thể nói cả tuần này, là tuần anh có lượng huấn luyện lớn nhất, thời gian huấn luyện nhiều nhất.

Nếu như đổi thành người khác huấn luyện như thế, e là thân thể sẽ gặp sự cố, nhưng hiện tại năng lực hồi phục của anh rất mạnh.

Trình Hào tiếp tục kiên trì, không chỉ có tiếp tục kiên trì, anh còn cảm giác được sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều, ngay cả cân nặng, cũng tăng một chút.

Theo lý tiến bộ nhanh như vậy, Trình Hào nên cao hứng, nhưng nhìn Claude có tố chất thân thể cao cấp nhất bên cạnh, anh liền cảm thấy mình không thể cao hứng quá sớm, anh cần phải huấn luyện càng nghiêm ngặt, càng nghiêm túc.

Bằng không ngay cả Claude anh cũng đánh không lại, còn làm nhà vô địch cái gì?

Trình Hào không dám có chút thư giãn.

Vì vậy, những lúc ở chỗ lão George, anh hầu như không có thời gian rảnh rỗi —— anh luôn luôn rèn luyện, luyện tới khi mệt bở hơi tai, mới dừng lại, sau đó là dạy dỗ Claude.

Nhưng dù vậy, Claude huấn luyện cũng không bị thụt lùi, bởi vì mỗi lần Trình Hào làm huấn luyện thể năng, Claude đều sẽ ở bên cạnh cùng làm.

Mặc dù lúc cậu ta đánh quyền còn không biết làm sao để phát lực, không hiểu rõ việc cần phải đánh người khác những chỗ nào, nhưng ít nhất thì cậu ta học xong được các loại động tác nhảy dây, hít đất, ngồi xổm bật nhảy....

Thời gian chớp mắt rồi biến mất, rất nhanh liền đến ngày lão George muốn mang Trình Hào đi so đấu.

Lão George thường sẽ lái xe của mình, buổi sáng mười một giờ xuất phát.

Vào lúc mười giờ, Trình Hào liền mang theo Lâm Vũ Tầm cùng Danny đã thay quần áo mới sạch sẽ đi tới nhà lão George.

Trình Hào ở trong nhà lão George, đã hết sức tự tại, hoàn toàn không gò bó, nhưng hai người Lâm Vũ Tầm và Danny nhìn thấy căn nhà đẹp đẽ của lão George, lại có chút bất an.

"Hai người không cần sợ hãi, lão George là người rất thân thiện." Trình Hào nói.

Lâm Vũ Tầm nghe vậy thả lỏng rất nhiều, Danny vẫn còn trốn ở phía sau Lâm Vũ Tầm, dù sao nó không nghe được Trình Hào nói.

Trình Hào sờ sờ tóc Danny, ôm lấy Danny đi vào.

Bọn họ đi vào, liền thấy Claude.

Lần này đi so đấu, lão George vốn không tính mang theo Claude, dù sao Claude có chút không quy củ.

Mà một tuần lễ này, Trình Hào vẫn luôn kiên nhẫn dạy dỗ Claude, tuy rằng Claude vẫn không có quy củ gì, cũng đã tín nhiệm Trình Hào, còn rất nghe lời Trình Hào... Lão George liền quyết định mang theo cậu ta cùng đi.

Xe của hắn có thể ngồi năm người, Claude cũng có thể ngồi

Về phần Arabella... Lão George không ở nhà, quán bar phải để Arabella hỗ trợ xử lý, cho nên bà ở nhà.

Đừng tưởng Arabella bình thường chỉ ở nhà làm vài việc cơm nước quét dọn vệ sinh, thật ra bà là một người phụ nữ rất lợi hại, thậm chí cũng biết đánh quyền, quản lý một cái quầy rượu đối với bà mà nói chỉ là chuyện nhỏ!

Nhưng mấy ngày nay George luôn phải dặn bà nhiều lần, bà uống rượu cũng được, nhưng không được uống quá nhiều, miễn cho hỏng việc...

"Trình!" Claude vừa nhìn thấy Trình Hào liền muốn tới đây, kết quả phát hiện Trình Hào ôm một đứa nhỏ, nhất thời có chút mất mát, cũng chỉ có thể tội nghiệp mà nhìn Trình Hào.

Trình Hào: "..." Một tên đàn ông cả người đầy cơ bắp, trên mặt có râu mép, nhìn y như con gấu dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, anh thật sự có chút chịu không nổi.

Vẫn là Danny cùng Lâm Vũ Tầm đáng yêu.

Trình Hào giới thiệu Lâm Vũ Tầm cùng Danny cho Claude.

Claude nói: "Ừm... Cái gì ny... Chào hai người."

"Tony cùng Danny." Trình Hào nói.

Claude ngu ngốc gật đầu.

Lúc bọn họ nói chuyện, Arabella đi ra.

Arabella vừa ra tới, ánh mắt liền bị Danny được Trình Hào ôm hấp dẫn: "Há, Thượng Đế, đây là tiểu bảo bối tới từ nơi nào? Thật sự là quá đáng yêu!"

"Arabella, em ấy là em trai tôi, còn có Tony, cũng là em trai tôi." Trình Hào liền giới thiệu Danny cùng Lâm Vũ Tầm một chút.

Arabella cũng rất yêu thích Lâm Vũ Tầm: "Đây cũng là một cái đứa nhỏ hết sức đáng yêu, chỉ là quá gầy! Đứa nhỏ, con nên ăn nhiều một chút!"

Nói như vậy, Arabella liền đi lấy thịt viên đến cho Lâm Vũ Tầm cùng Danny ăn.

Hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny đối mặt với sự nhiệt tình như vậy có chút không biết làm sao, vẫn là Trình Hào giúp bọn họ nói cám ơn với Arabella, sau đó nhận đồ để bọn họ từ từ ăn.

Chờ lão George từ trên lầu đi xuống, bọn họ phải lên đường.

Trình Hào ăn sạch mấy cục thịt viên mà Danny cùng Lâm Vũ Tầm không ăn xong, đem cái đĩa vào trong nhà bếp xong, liền mang đồ của bọn họ bỏ vào trong cốp sau xe.

Xe của lão George là một chiếc Cadillac, trông cũng nhiều năm rồi. Hắn ngồi ở chỗ lái xe, để Claude ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lại để cho Trình Hào mang theo Lâm Vũ Tầm cùng Danny ngồi ở hàng sau.

Lên xe, lão George đạp chân ga, chiếc xe này liền nhanh chóng phóng ra ngoài.

Trình Hào ngồi ở vị trí sau chỗ lái xe, xe mới vừa lái ra ngoài, anh liền chú ý thấy Danny ngồi ở giữa hàng sau hơi sốt sắng, anh ôm Danny lên trên đùi của mình, nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: "Hai người chưa ngồi xe ô tô bao giờ à?"

"Đúng thế." Lâm Vũ Tầm nói.

"Xe ô tô cùng xe công cộng kỳ thực không khác nhau gì cả, không cần sợ hãi." Trình Hào nói, nhưng mà anh vừa dứt lời, liền nghe Claude nói: "Tôi sợ!"

Hi người Lâm Vũ Tầm cùng Danny tốt xấu gì thì trước đây cũng đã ngồi qua xe công cộng, tuy rằng không quen ngồi ô tô lắm nhưng không đến nỗi khó tiếp thu, Claude thì không giống như vậy... Trước đây Claude chưa từng ngồi xe gì.

Càng quan trọng hơn là, cậu ta có cảm giác gì, toàn nói thẳng ra.

"Trình, tôi sợ!" Claude nhìn về phía Trình Hào, lập lại một lần nữa.

Khổ người Claude rất lớn, mà thông minh phỏng chừng cỡ trình độ đứa trẻ năm, sáu tuổi, Trình Hào đã quen coi cậu ta là trẻ con: "Đừng sợ, đừng lo lắng, không có chuyện gì."

"Tôi vẫn có chút sợ..."



"Vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi." Trình Hào bất đắc dĩ nói.

Lão George nghe Claude to con như thế còn nói sợ, vốn tức giận muốn mắng người, sau đó nhìn thấy Trình Hào dỗ dành được Claude, mới không tức giận nữa.

Mà tâm tình Lâm Vũ Tầm, lại càng ngày càng kém.

Mấy ngày nay, Lâm Vũ Tầm thường nghe Trình Hào nói tới Claude.

Lúc đó cậu đã không quá thích Claude, hiện tại cảm giác như vậy càng sâu.

Người này... cướp Trình Hào với bọn họ.

Nghĩ như thế, hai tay Lâm Vũ Tầm nắm thật chặt vào nhau.

Mặc dù Trình Hào nói chuyện cùng Claude, nhưng vẫn luôn chú ý tới Lâm Vũ Tầm và Danny.

Anh và Claude còn có lão George, tốt xấu gì cũng từng ở chung, rất quen thuộc lẫn nhau, Lâm Vũ Tầm cùng Danny lại không giống, bọn họ hoàn toàn xa lạ với Claude và lão George.

Trước khi tới, Trình Hào cũng đã cân nhắc không thể lạnh nhạt bọn họ.

Hiện tại chú ý tới Lâm Vũ Tầm dường như có chút bất an, Trình Hào vỗ vỗ tay cậu: "Cậu không cần lo lắng, lần này đi đường sẽ rất vui vẻ."

"Tôi chưa từng đi xa như vậy." Lâm Vũ Tầm lập tức nói tiếp, muốn cùng Trình Hào nhiều lời vài câu.

Trình Hào nói: "Cậu chưa từng đi, thì càng cần phải đi, để mở mang hiểu biết. Thấy càng nhiều thứ, tương lai cậu cũng càng cao."

Trình Hào bình thường không tiếp xúc với hàng xóm của bọn họ, nhưng phát hiện, hội hàng xóm đều rất mê tín.

Bên trong một cái xã khu nho nhỏ như vậy, có tới mấy cái tôn giáo đang hoạt động.

Thậm chí mấy người bị bệnh, đều không đi bệnh viện, mà là tìm Vodun giáo để uống nước không tên, hoặc là tìm Santeria giáo phóng sinh một con gà.

(Vodun là một tôn giáo của người Ewe ở miền đông và nam Ghana, miền nam và miền trung Togo; và của các tộc người Kabye, Mina và Fon ở miền nam và miền trung Togo, miền nam và miền trung Benin. Đây cũng là tôn giáo của người Gun ở Lagos và người Ogun ở vùng tây nam Nigeria.

Santería, còn được gọi là Regla de Ocha, Regla Lucumí, hoặc Lucumí, là một tôn giáo của người Mỹ gốc Phi phát triển ở Cuba giữa thế kỷ 16 và 19. Nó phát sinh thông qua một quá trình đồng bộ hóa giữa tôn giáo Yoruba truyền thống của Tây Phi và hình thức Kitô giáo của Công giáo La Mã.)

Đương nhiên, bọn họ làm như vậy cũng có thể là bởi vì như vậy rất rẻ, bọn họ gồng gánh nổi.

Lâm Vũ Tầm dụng tâm ghi nhớ lời Trình Hào nói ở trong lòng.

Lão George cũng nói: "Lời này của cậu chính xác, người nhất định phải mở mang hiểu biết, chỉ có thấy nhiều biết nhiều thế giới này, người mới có thể trưởng thành, sau đó liền biết trước đây mình ngu xuẩn cỡ nào."

Lão George nói chuyện vẫn luôn không khách khí, nhưng lời này đúng là nói thật.

Trình Hào nhịn không được bật cười.

Lúc này Lâm Vũ Tầm hỏi: "Thành phố lớn, có dáng vẻ gì?"

Trình Hào kẹt.

Anh biết thành phố lớn là bộ dạng gì, nhưng anh không biết thành phố lớn của nước Mỹ thời kỳ này là bộ dạng gì.

Nếu không có lão George ở đây, chắc chắn anh sẽ tùy tiện nói, miêu tả thành phố lớn mà mình gặp trước khi xuyên qua cho Lâm Vũ Tầm.

Cho dù Lâm Vũ Tầm phát hiện anh nói là sai, cũng không sao cả.

Nhưng bây giờ có lão George ở đây, anh liền không thể tùy tiện bịa đặt.

May là, lão George lên tiếng: "Các người đi thì biết! Tôi muốn gặp một người bạn cũ, cho nên sẽ ở lâu thêm hai ngày, lúc đó các người có thể đi ra ngoài dạo một vòng!"

"Này thật sự quá tuyệt vời! Lão George!" Trình Hào cực kỳ cao hứng, trước đó anh còn muốn ngày hôm nay đến ngày mai sẽ đi, buổi tối còn phải tham gia thi đấu, mấy người Lâm Vũ Tầm sẽ không có thời gian ra ngoài đi dạo... Như bây giờ, anh có thể mang theo Lâm Vũ Tầm cùng Danny mở mang kiến thức một chút về thành thị của nước Mỹ vào lúc này.

Chính anh cũng có thể mở mang kiến thức một chút.

"Cậu đừng vui mừng quá sớm, cậu phải quản chặt Claude." Lão George nói.

"Không thành vấn đề!" Trình Hào không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, Tuy rằng Claude ngốc, nhưng vẫn rất nghe lời.

Lão George hài lòng nhìn Trình Hào một cái, sau đó một cước đạp chân ga tăng tốc.

Tuổi hắn không nhỏ, tính khí cũng không nhỏ, ngay cả lái xe cũng không muốn chậm một chút...

Lão George chạy một hơi ba tiếng, sau đó bọn họ dừng trước mặt một ngôi nhà bên lề đường

Ở đây có thể đi vệ sinh, ăn cơm, đổ xăng, còn có thể nghỉ ngơi một chút.

Bọn họ ở đây ăn cơm, sau đó lão George bảo Trình Hào mang theo ba người khác đi chơi ở gần đó: "Tôi muốn nằm ở trong xe một lúc, nửa tiếng sau rồi mấy người hẵng về!"

Trình Hào đồng ý, một tha ba mang người rời đi, trước khi rời đi, anh nhìn thấy lão George lấy ma túy ra.

Đất này rất nhiều người dùng ma túy như thuốc lá, thật sự là rất không tốt, bết bát hơn chính là, có vài người trưởng thành còn nhét ma túy vào trong miệng trẻ con.

May là, lão George không phải người như thế, hắn cấm Trình Hào cùng Claude dùng ma túy.

Chỗ bọn họ dừng xe ngoại trừ một cái nhà ra, không có bất kỳ kiến trúc khác.

Mà nơi này có cây cối cao to, còn có hoa dại cỏ dại.

Tất cả đều là loại Trình Hào không biết.

Từ nhỏ đã vội vàng huấn luyện rất ít nhìn thấy thiên nhiên nên ngay cả rau dưa mọi người thường ăn Trình Hào cũng hoàn toàn không biết, chớ nói chi là hoa cỏ cây cối ngoài đường.

Vậy mà Lâm Vũ Tầm còn hỏi: "Đây là cây gì?"

"Tôi cũng không biết đây là cây gì." Liên quan đến chính sự, Trình Hào sẽ không nói lung tung: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể đi mua một quyển bách khoa toàn thư thực vật, đối chiếu rồi nhận biết một chút."

"Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút." Lâm Vũ Tầm nói.

Đang nói, Danny hái được hai đóa hoa nhỏ màu vàng không biết tên ở bên cạnh, chạy đến trước mặt Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm, cho Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm mỗi người một đóa.

"Danny, cám ơn em!" Trình Hào nói cám ơn, hôn một cái lên trán Danny.

Sau đó... Danny lấy tay vẽ cho anh một hình trái tim!

Trình Hào bế nó lên, ném tới trên trời rồi đón lấy, có cảm giác không uổng công mình thương đứa nhỏ này.

Danny nhà anh thật sự quá đáng yêu, quá ấm áp rồi!

Danny phát ra tiếng cười "Khanh khách", khoa tay vẽ một cái trái tim cho Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm có thể ôm Danny, nhưng không có cách nào ném lên giống như Trình Hào, cậu ngồi xổm người xuống, cho Danny một cái ôm.

Trước đây cậu thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ mình sẽ sống như vậy, không dám nghĩ Danny sẽ sống như thế.



Ba người đang nghỉ ngơi, Claude chạy tới cho Trình Hào một bó hoa lớn: "Trình! Cho anh!"

Trình Hào: "..." Claude học Danny tặng hoa làm gì? Đừng nói là cũng muốn được ôm ôm hôn hôn ném cao cao chứ?

Trình Hào vỗ vỗ vai Claude: "Cảm ơn! Nào, chúng ta sửa sang lại hoa này một chút, chờ lát nữa đưa cho lão George."

Trình Hào cùng Claude chỉnh lý bó hoa kia, mà Lâm Vũ Tầm vào lúc này, lại có cảm giác gấp gáp.

Cái tên Claude này lại đưa hoa cho Trình Hào... Quá biết làm người tốt!

Có phải là cậu cũng nên học một chút, nghĩ biện pháp đưa cho Trình Hào một ít thứ không?

Hiện tại Trình Hào có thu nhập, không cần cậu nuôi, nếu cậu không thể làm cái gì cho Trình Hào, Trình Hào đi mất thì phải làm sao bây giờ?

Lâm Vũ Tầm đang nghĩ như thế, Trình Hào đã nhân lúc rảnh rỗi hít đất.

Trình Hào rất tình nguyện thân cận cùng Danny hoặc là Lâm Vũ Tầm, bởi vì anh phát hiện hai người này đều có chút thiếu tình yêu, nhưng hiện tại anh rất bận, thời gian chung đụng với họ không nhiều...

Cho nên hiện tại ở cùng một chỗ, Trình Hào sẽ không quên bọn họ, sẽ tận lực tiếp xúc với bọn họ.

Anh để Danny ngồi ở trên lưng mình, cõng Danny hít đất.

Trình Hào làm cái gì, Claude sẽ học cái đó, thấy cảnh này cậu ta cũng nằm sấp hít đất, còn hỏi Lâm Vũ Tầm: "Nick, cậu ngồi ở trên lưng tôi đi!"

Lâm Vũ Tầm từ chối, lại nói: "Tôi không tên Nick, tôi là Tony."

"Ừ." Claude gật đầu, một mình hít đất.

Lão George nghỉ ngơi một chút, xuống xe, liền chú ý tới hai tay đấm của mình, đang huấn luyện ở ven đường.

"Cần phải đi, mấy người các cậu!" Lão George gọi dậy.

Claude nhảy dựng lên muốn đi, Trình Hào nói: "Hoa! Nhớ hoa!"

Nghe Trình Hào nói, Claude quay đầu lại, nhặt hoa ven đường lên, xông tới đưa cho lão George.

Trên mặt lão George kiềm chế không nổi, nở nụ cười.

"Lão George, Claude vẫn luôn nghĩ tới ông, sau này ông có thể khoan dung với cậu ta một chút." Trình Hào nói, mỗi ngày lão George đều sẽ mắng Claude... Anh cũng phải đau họng giùm lão George.

Lão George trừng Trình Hào một cái, khoan dung với Claude làm cái gì? Hoa này khẳng định không phải Claude nghĩ ra trò tặng hắn!

Lên xe xong, mọi người lại ngồi thêm hai tiếng, mới đến nơi cần đến.

Đây đúng là một thành phố lớn phồn hoa.

Trên đường tới tới lui lui đều là ô tô, ven đường đều là nhà cao tầng. Thành phố ở niên đại 80 thế kỷ hai mươi, cùng thành phố lớn ở thế kỷ hai mươi mốt của Trung Quốc không khác nhau gì.

Ngay cả tàu điện ngầm cũng không thiếu.

Chỉ là không có người vừa đi đường, vừa chơi điện thoại di động.

Lúc bọn họ đến đã có chút chậm, lão George đậu xe ở hầm để xe dưới một khách sạn, gửi đồ ở trước quầy, không đi lên nhìn phòng của bọn họ, nhanh chóng mang theo bọn họ rời khỏi.

"Lần này chúng ta tới chỗ tốt hơn quán bar của tôi một chút, trẻ con cũng có thể đi, đương nhiên, cũng không thể để cho nó xem so tài, nó có thể ở bên ngoài chơi đồ chơi chạy bằng điện." Lão George chỉ vào Danny nói.

"Được!" Trình Hào đáp lại.

Lão George lại nói: "Đúng rồi, tối hôm nay có Trâu Điên thi đấu, có một tên tiểu tử muốn khiêu chiến hắn, chờ lát nữa cậu có thể nhìn."

"Tốt!" Trình Hào liền đáp lại.

Trâu Điên mà lão George nói, Trình Hào đã từng nghe nói qua.

Đó là lần đầu tiên anh đến đánh quyền trong quán bar lão George, nghe nói Trâu Điên có qua, còn đối chiến với Carpenter.

Nhưng khi đó anh vội vã về nhà, sau khi đánh bại Geral liền rời đi, cho nên không nhìn thấy dáng vẻ của Trâu Điên.

Không ngờ vòng vòng chuyển chuyển, anh có thể gặp gỡ Trâu Điên.

Trời đã tối rồi, Trình Hào cùng lão George đi vào, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Lão George, tên của Trâu Điên là gì?"

Lão George nói: "Hắn gọi Esmond."

Esmond? Cái tên này có chút quen quen...

Trình Hào đang nghĩ như thế, đột nhiên thấy được một tấm áp phích.

Trên áp phích quảng cáo có hai người da đen, đều là người đầy cơ bắp to con, bên cạnh còn có một vài chữ, đại ý chính là có tay đấm tên là Bart khiêu chiến Trâu Điên, ăn nói ngông cuồng muốn đánh bại Trâu Điên, hoan nghênh mọi người đến xem.

Trình Hào nhìn thấy tấm áp phích này, đột nhiên biết tại sao mình cảm thấy tên Trâu Điên quen thuộc.

Anh biết Trâu Điên!

Nhưng chuyện này cũng không phải là do Trâu Điên nổi tiếng cỡ nào... Mà là vì đối thủ của hắn rất nổi danh.

Đối thủ của hắn, chính là Bart.

Bart là một võ sĩ rất nổi tiếng ở niên đại 80, hắn mạnh mẽ xuất hiện ở sàn quyền anh năm nay, giữa lúc đó vị phạm tội nên bị giam mấy năm, sau khi được thả thì đã là cuối niên đại 80, cuối cùng trở thành nhà vô địch thế giới hạng nặng, chiếm được đai vàng

Đời trước Trình Hào từng mua tự truyện của hắn xem.

Bên trong nhắc tới việc hắn đánh bại một tay đấm tên là Esmond.

Tự truyện của võ sĩ mà Trình Hào từng xem qua rất nhiều, mỗi võ sĩ đều viết quá trình mình thi đấu rất nhiều, theo lý thì một trận đấu chỉ viết mấy trăm chữ, Trình Hào không nhất định sẽ nhớ kỹ, nhưng Esmond quá đặc biệt, anh muốn quên cũng không quên được.

Trong tự truyện của Bart có ghi, lúc Esmond đánh quyền, thích nhét một vài thứ vào trong quần của mình, để thứ tượng trưng cho nam tính của mình hiện ra vĩ đại, dùng thứ này khiến đối thủ kinh sợ.

Nhưng lúc bọn họ đối chiến, thứ trong quần Esmond rơi ra... Rơi ra...

Hơn nữa, Esmond thua.

Trình Hào đứng ở trước áp phích quảng cáo, tâm tình đặc biệt phức tạp.

Vậy là anh sắp được nhìn thấy... một cuộc tranh tài, vẫn luôn "Nhớ mãi không quên", trong tự truyện rồi!

Lâm Vũ Tầm chú ý tới biểu tình phức tạp của Trình Hào, hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, có thể Trâu Điên sẽ thua." Trình Hào thuận miệng nói.

Lâm Vũ Tầm sững sờ, cậu tin tưởng lời Trình Hào nói trăm phần trăm, như vậy... Có thể đặt cược hay không?