Nhìn thấy Trình Hào cùng Danny đồng thời tìm đến mình, trong lòng Lâm Vũ Tầm có cao hứng cùng kích động không nói ra được.
Từ khi mẹ qua đời sau đó lại đưa đến gia đình khác gửi nuôi một thời gian, Danny liền trở nên rất hướng nội, chỉ ở nhà không ra khỏi cửa.
Mới đầu cậu còn muốn cho nó đi ra ngoài, sau đó thấy nó bị bắt nạt, cũng không dám để cho nó đi ra ngoài nữa.
Danny… Đã bao lâu không ra cửa?
Hiện tại Trình Hào mang theo Danny tới tìm cậu, dường như trong lòng cậu có bắn pháo hoa, hết sức rực rỡ.
Đáng tiếc cậu không biết phải nói gì, thậm chí đối với chuyện Danny ôm ấp, bởi vì trước đây làm chưa được mấy lần, nên bây giờ cứng ngắc không tự nhiên.
Trước đây không ai ôm cậu, cậu cũng không biết phải ôm người khác thế nào…
Lâm Vũ Tầm buông Danny ra rất nhanh, mang theo Trình Hào cùng Danny đi ăn cơm.
Sáng sớm hôm qua lúc Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm vào trường học ăn điểm tâm, gặp vài người nói năng lỗ mãng với Lâm Vũ Tầm, mà ngày hôm nay lại không có ai làm như thế.
Ngày hôm nay không ai để ý đến Lâm Vũ Tầm, nhưng có người chỉ trỏ Trình Hào.
Trình Hào lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, bọn họ không dám nhìn chằm chằm anh nữa.
Đối với hành vi của bọn họ, Trình Hào cũng có thể đoán ra nguyên nhân.
Trong trường học, tuổi tác học sinh cũng không lớn, lại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ngày hôm qua anh đánh Chester cùng hai người khác, còn nói với Chester việc mình là võ sĩ quyền anh… Những người này quá nửa là nhận được tin tức nên sợ, mới có dáng vẻ như vậy.
Như vậy rất tốt, Lâm Vũ Tầm học tập trong trường học, cũng có thể sống yên ổn một chút.
Lần đầu tiên Trình Hào tới lúc ăn cơm, người chia thức ăn bởi vì anh rất xa lạ mà đưa ra nghi vấn, nhưng Danny tới dùng cơm, vị này không hỏi gì, còn cho Danny một chút táo.
Cơm trưa ngày hôm nay là hamburger, bông cải xanh luộc cùng táo, trong đó hamburger là hamburger xúc xích, nói là xúc xích, kỳ thực chính là một mảnh xúc xích mỏng manh, nhưng dù gì cũng xem như là có chút thức ăn mặn.
Một phần món ăn như vậy, Danny ăn không hết, đồ nó ăn không vô, đều tiến vào bụng của Trình Hào, Trình Hào lại xin người chia thức ăn người một phần ăn còn thừa.
Người chia thức ăn đã quen với Trình Hào bụng lớn, bên này cũng không thiếu đồ ăn, tình nguyện cho Trình Hào nhiều một chút.
Trình Hào ăn rất hài lòng.
Ngày hôm nay trạng thái của anh tốt hơn một chút, chỉ cần ăn đồ ăn gấp hai ba lần người khác, là có cảm giác no rồi, thật sự rất tốt.
Ăn xong bữa, Trình Hào liền tạm biệt với Lâm Vũ Tầm, mang theo Danny về tới chỗ bọn họ ở.
Giống như hôm qua, anh mở một nửa cửa cuốn, sau đó một bên chơi cùng Danny, một bên tự mình làm chút huấn luyện giãn cơ đơn giản.
Chơi như vậy một hồi, Danny còn tràn đầy phấn khởi, Trình Hào lại cảm thấy chơi máy bay giấy, thuyền giấy có chút tẻ nhạt, suy nghĩ một chút, anh quyết định lấy tờ áp phích quảng cáo Lâm Vũ Tầm dùng để học viết chữ ngày hôm qua ra, sau đó ở phía trên viết tên Danny bằng tiếng Anh cho Danny xem.
Anh chỉ chỉ cái từ đơn này, rồi chỉ chỉ vào Danny, thử dạy Danny biết chữ.
Người câm điếc học biết chữ khó khăn hơn so với người bình thường rất nhiều, nhưng không phải là không thể học… Chỉ cần có người kiên trì dạy là được.
Nếu như Danny là đứa trẻ có rất nhiều bạn chơi, Trình Hào dạy nó mấy chữ khô khan, có thể nó sẽ không có hứng thú học, nhưng Danny không phải.
Xưa nay mẹ nó không thèm để ý nó, sau đó Lâm Vũ Tầm đến, sẽ chăm sóc nó, nhưng Lâm Vũ Tầm còn có chuyện khác phải làm, thời gian chơi cùng nó cũng rất ít.
Vì vậy, chỉ cần có người chơi với mình, Danny không quan tâm là làm gì đều tình nguyện.
Sau khi Trình Hào viết từ đơn xong, nó dựa theo đó mà sao chép lại, chẳng mấy chốc đã viết được chữ “Danny”.
Trình Hào thấy thế, dạy nó học bảy, tám cái từ đơn như “Tay”, “Chân”, “Mũi”…
Danny rất thông minh, mà hiển nhiên không sánh được Lâm Vũ Tầm, nó phải viết rất nhiều lần, mới có thể học được một từ đơn, chốc lát sau, Trình Hào lại chỉ cho nó viết, nó còn quên mất.
Nhưng Trình Hào không để ý.
Đây mới là đứa trẻ bình thường!
Nói chứ, Danny đã rất thông minh, trước đây anh có một tiểu sư đệ, lúc đến đội quyền anh tuổi tác còn nhỏ, không ngờ học chữ xong, mỗi ngày còn phải học ngữ văn, toán học, tiếng anh. Lúc đó anh xung phong nhận việc phụ đạo cho tiểu sư đệ, kết quả một từ đơn mà anh dạy, tiểu sư đệ đọc mấy trăm lần vẫn đọc sai, anh dạy đến mức hoài nghi nhân sinh luôn!
So sánh như vậy, Danny đã thông minh hơn nhiều.
Thời gian tan học của trường công ở nước Mỹ rất sớm, buổi chiều hai, ba giờ đã tan học, mà ngày hôm qua Lâm Vũ Tầm trở về rất muộn, ngày hôm nay cũng chậm chạp không trở về.
Danny đã học mười từ đơn, hiện tại mới ngày thứ nhất mà thôi, không cần học quá nhiều, Trình Hào dự định không dạy tiếp, nhưng suy nghĩ một chút, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Hắn gọi Danny đến, để Danny viết “I love you”.
Tuy rằng tiếp xúc với Danny và Lâm Vũ Tầm không nhiều, nhưng Trình Hào cũng phát hiện, hai đứa bé đều có chút thiếu tình yêu.
Nếu không phải như vậy, anh không thể gần gũi với Danny, Danny cứ dính anh như vậy.
Mà Lâm Vũ Tầm… Đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành, đã mang theo Danny một đứa trẻ có khuyết thiếu mà sống, không biết trước đây đã khổ cực cỡ nào… Để Danny nói với cậu một câu “Em yêu anh”, có thể làm cho cậu vui vẻ một chút.
Nhưng mà, ý của câu “Em yêu anh” tương đối trừu tượng, chỉ làm động tác không dễ hiểu…
Trình Hào suy nghĩ một chút, chỉ chỉ tay cái từ đơn này, ôm Danny một chút, rồi lại chỉ chỉ tay vào từ đơn này, sau đó hôn cái trán Danny một chút.
Động tác như thế, anh lặp lại tuần hoàn nhiều lần.
Anh không biết Danny hiểu chưa, nhưng có thể khẳng định là, Danny thật cao hứng.
Mặt Danny đỏ bừng lên, thậm chí ôm lại anh, cà cà trên người anh.
Trước khi xuyên qua tuổi Trình Hào không nhỏ, đang định kết hôn sinh con, bây giờ bị một đứa trẻ gần gũi như thế, một suy nghĩ liền xuất hiện.
Có đứa trẻ rất tốt!
Đáng tiếc bây giờ anh đã không phải là anh đời trước, hiện tại anh không có tiền không nhà ở, còn là vị thành niên, chuyện kết hôn sinh con đối với anh mà nói quá mức xa xôi.
Ba từ đơn “I love you” này, rất dễ học.
Mặc dù trước đây Danny không học qua thứ gì, nhưng tốt xấu gì cũng đã chín tuổi, học sẽ không quá chậm.
Anh viết mấy lần, sẽ biết viết.
Trình Hào ôm nó lên, giơ cao khỏi đầu khen ngợi, suy nghĩ một chút, liền chui ra ngoài cửa cuốn, sau đó từ bên ngoài chui vào.
Danny không rõ vì sao nhìn anh, anh liền nắm tay Danny, viết “I love you”.
Viết xong, anh liền đi ra bên ngoài, đi vào nữa…Lần này Danny hiểu ý của anh, viết ba từ này.
“Danny giỏi quá.” Trình Hào cho nó một cái ôm, sau đó cầm quần áo Lâm Vũ Tầm, đi ra bên ngoài, mặc vào sau đó giả bộ Lâm Vũ Tầm cúi đầu…
Danny không chút nghĩ ngợi, liền viết xuống ba chữ “I love you” —— nó hiểu ý của Trình Hào, biết Trình Hào bảo nó khi Lâm Vũ Tầm trở lại thì viết cho Lâm Vũ Tầm xem.
Sau khi diễn luyện xong, Trình Hào ở nhà tìm kiếm một trận, tìm ra một tấm áp phích khác, còn cắt phần lề bị xé hỏng của tấm áp phích một chút, cuối cùng đưa một tờ giấy trống không cho Danny.
Danny cất cẩn thận tờ giấy kia, sau đó liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào cửa cuốn, nhìn thấy cửa vẫn không có động tĩnh, nó còn cầm một cây gỗ khoa tay múa chân trên đất viết từ đơn, đặc biệt ngoan ngoãn.
Trình Hào thấy thế cười cười, nhưng viết một đoạn văn ngắn trên tờ giấy khác: “Tôi tên Trình Hào, năm nay mười sáu tuổi, đến từ Trung Quốc. Tôi thích đánh quyền…” Anh viết một phần tự giới thiệu mình, phía trước viết một chút chuyện của mình, mặt sau thì lại giới thiệu quốc gia của mình: “Quốc gia của ta hiện đang phát triển không phải rất tốt, nhưng nhất định sẽ càng ngày càng tốt…”
Trình Hào lưu loát viết tám trăm chữ, viết xong càng xem càng thoả mãn, thuận tiện sửa lại hai cái lỗi chính tả.
Anh dự định lát nữa để Lâm Vũ Tầm học cái này.
Đương nhiên, văn chương hơi dài, cho nên anh không hi vọng Lâm Vũ Tầm lập tức học được, từ từ là được.
Lúc Trình Hào làm xong, đã rất đói, nhìn thời gian, cũng đã buổi chiều năm giờ.
Lâm Vũ Tầm còn chưa về.
Cậu ấy có chuyện gì sao?
Trình Hào có chút lo lắng, muốn đến trường học nhìn thử, mà nhớ lại Lâm Vũ Tầm nói muốn đi mua đồ ăn, không nhất định sẽ ở trong trường…
Trình Hào liền đợi một lát, năm giờ rưỡi, cuối cùng Lâm Vũ Tầm cũng coi như trở lại, cậu thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, trên tay mang theo một cái túi nhựa.
Nhìn thấy Lâm Vũ Tầm trở về, trái tim nâng cao của Trình Hào cuối cùng cũng coi như buông xuống, Danny cũng cao hứng nhảy lên.
“Có phải là hai người đợi rất lâu rồi không? Thật ngại quá…” Lâm Vũ Tầm có chút áy náy mà nói, uể oải trong mắt cơ hồ không che lấp được.
“Bọn tôi ở nhà chờ không mệt!” Trình Hào nói, mà lúc này Danny đã chạy đến bên cạnh bàn, sau đó cầm bút lên viết chữ.
“Danny?” Lâm Vũ Tầm khó hiểu mà nhìn Danny, sau đó liền thấy Danny viết chữ lên trên giấy, viết xong, Danny cầm tờ giấy kia lên cho cậu xem.
Trên giấy viết “I love you”.
Lâm Vũ Tầm nhìn chằm chằm ba từ đơn này, nhìn một lúc, cậu ôm lấy Danny, đột nhiên khóc: “Danny, Danny…”
Danny mới đầu còn có chút không biết làm sao, chỉ chốc lát sau, nó cũng ôm lấy Lâm Vũ Tầm.
Hai anh em ôm nhau khóc rống.
Tình cảnh này thoạt nhìn đặc biệt khiến người cảm động.
Trình Hào nhìn bọn họ một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi: “Lâm Vũ Tầm, được rồi, đừng khóc nữa.”
Nghe Trình Hào nói, Lâm Vũ Tầm thả Danny ra, lau khô nước mắt của mình đứng lên.
Con mắt của cậu hồng hồng, trên lông mi còn mang theo giọt nước mắt bé nhỏ, nhìn thật đáng yêu.
Trình Hào dời lực chú ý của cậu: “Cậu mua đồ ăn về? Mua cái gì vậy?”
Lâm Vũ Tầm nói: “Tôi mua bánh mì, còn có xúc xích!”
Lúc mới vừa tiến vào thoạt nhìn cậu rất mệt, hiện tại nhìn, cả người lại tinh thần cực kỳ.
So với dáng vẻ trước đó của cậu, Trình Hào vẫn thích dáng vẻ hiện tại của cậu hơn.
Trình Hào nói: “Giỏi quá, tôi không kịp chờ đợi muốn ăn.”
Lâm Vũ Tầm nghe Trình Hào nói như vậy, có chút ngượng ngùng:”Xúc xích tôi mua có lẽ ăn không ngon lắm…”
“Tony! Mày đi ra cho tao!” Tiếng cửa cuốn bị đập kèm theo giọng chủ nhà trọ đánh gãy lời Lâm Vũ Tầm nói: “Tap thấy mày về rồi, mày đi ra cho tao!”
Lâm Vũ Tầm giật mình một cái, cầm túi nhựa trên tay bỏ lên trên bàn, chui ra ngoài: “Ngài Dampier…”
Trình Hào vốn định cùng đi ra ngoài, nhưng nghĩ tới việc mình lừa gạt ngài Dampier nói không ở nơi này, nên không đi ra ngoài.
“Tony, hiện tại cái người da vàng cao to kia ở cùng với mày, đúng không?” Ngài Dampier hỏi.
Trình Hào cho là Lâm Vũ Tầm sẽ chối, không ngờ Lâm Vũ Tầm nói: “Đúng!” Nghe giọng của Lâm Vũ Tầm… Hình như có chút cao hứng?
Trình Hào: “…”
Chủ nhà trọ ngài Dampier hừ lạnh một tiếng: “Tao biết mà, hắn nhất định là ở nơi này, hắn còn muốn gạt tao… Tony, ở thêm một người, mày phải đưa thêm tiền thuê nhà cho tao, mỗi tuần nhiều thêm hai đồng, bắt đầu tính từ tuần này!”
“Ngài Dampier, cho dù phải thêm tiền thuê nhà, cũng nên bắt đầu tính từ tuần sau chứ, tôi mới vừa vào ở thôi.” Trình Hào nói, anh chỉ mới ở đây hai buổi tối!
“Nhưng bọn mày còn làm hư cửa nhà tao, sửa chưa xong! Bọn mày phải nhanh chóng sửa cửa nhà tao cho tốt!” Ngài Dampier oán giận, lúc nói còn mang một chút ý chửi bới.
Đối với việc người nơi này động một chút là mắng người, Trình Hào không chấp nhận được, chân mày cau lại, Lâm Vũ Tầm lại ngoan ngoãn móc ra hai đồng đưa cho ngài Dampier.
Ngài Dampier cầm tiền, cuối cùng cũng coi như không mắng người, nhưng lại nhắc nhở một câu: “Cuối tuần phải đóng tiền thuê nhà tuần tới, mày đừng quên.”
“Tôi sẽ không quên.” Lâm Vũ Tầm nói.
Phải tiếp xúc với ngài Dampier, vốn là một chuyện làm cho cậu khó chịu, nhưng ngày hôm nay tâm tình cậu cực kỳ tốt, không cảm thấy khó chịu chút nào.