Tôi Nuôi Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Làm Chồng

Chương 4: Vì cậu xinh




Vừa bực mình vừa buồn cười.

Ninh Sanh lạch cạch tháo vật trang trí trên ba lô ném vào tay Tiểu Ma Vương.

Hai mắt Tiểu Ma Vương lập tức sáng quắc.

"Uầy, cái này sao dám nhận chứ?" Từ Lĩnh vừa nói vừa nhét vật trang trí vào túi.

Chậm một giây chỉ sợ Ninh Sanh không cho nữa.

"...... Xấu chết, tớ định vứt đi đấy." Ninh Sanh xụ mặt nói.

Từ Lĩnh nhảy cẫng lên: "Tớ làm thùng rác cho cậu nhé!"

Từ Lĩnh dựa vào thành xe lăn rồi lật đống kẹo trên đùi cậu, "Viên màu đỏ này là vị táo, xanh dương là việt quất, vàng là lê, ngon lắm đó."

Từ Lĩnh: "Cậu thích màu gì?"

Màu nào Ninh Sanh cũng không thích.

Đồ ăn vặt của cậu đều do hộ lý chọn lựa kỹ càng, khoan nói đến giá cả đắt đỏ, còn phải xem thành phần nguyên liệu nữa.

Mấy món ăn vặt đường phố kém chất lượng này dù là kiếp trước hay bây giờ cậu cũng chưa từng nếm.

Nhưng rõ ràng Tiểu Ma Vương không hiểu cậu muốn từ chối.

"Cho cậu màu giống Tiga nè." Từ Lĩnh chùi tay vào quần mình rồi lột một viên màu đỏ nhét vào miệng cậu, lực tay còn không nhẹ.

Ninh Sanh bất thình lình bị đút cho cục kẹo.

"Tớ không muốn ăn." Cậu cảm thấy hết sức mất mặt, "Tớ nhường cậu đó, biết chưa hả?"

"Tốt quá, vậy cậu nhường nhiều chút nha!" Tiểu Ma Vương nói.

Sau khi hương táo rẻ tiền tan đi, vị chua ngọt thấm vào ruột gan.

Ninh Sanh: "?"

Ừm...... cũng hơi ngon.

"Tạm được thôi." Cậu nói.

"Không, cậu không biết gì về cái này đâu." Từ Lĩnh nói, "Cậu cắn nhẹ đi, còn có nhân nữa đó."

Ninh Sanh cắn một cái, đường đặc sệt dính vào một cái răng sữa của cậu, cậu muốn khóc.

Tiểu Ma Vương kéo khóa ba lô của cậu ra rồi nhét hết đống kẹo vào.

"Í, ba lô cậu thơm quá à." Từ Lĩnh chúi đầu vào ba lô hít mạnh.

"...... Lúc nãy tớ quát cậu mà cậu không giận à?" Ninh Sanh hỏi hắn.

"Hả?" Từ Lĩnh thò đầu ra.

Ninh Sanh: "?"

Từ Lĩnh vỗ vai cậu, ra hiệu cho cậu nhìn mình.

Từ Lĩnh hít sâu một hơi rồi rống to với quầy bán xúc xích bên cạnh: "Dì à! Dì keo quá đi! Lần sau không rưới thêm nước sốt thì lớp tụi cháu không tới mua nữa đâu!"

Đàn chim sẻ trong rừng hoảng sợ bay tứ tán, bà dì run tay bẻ gãy một cây xúc xích hun khói.

Ninh Sanh: "......"

"Đây mới gọi là quát nè." Từ Lĩnh quay đầu kiêu ngạo nói, "Còn cậu không phải đâu."

"Cậu nói nhỏ như muỗi ấy." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh: "......"

À đúng đúng đúng, tớ là muỗi, còn cậu là châu chấu.

"Vấn đề không lớn." Từ Lĩnh nói, "Cậu nói nhiều vào thì tớ mới nghe được."

Ninh Sanh giật mình.

Tiểu Ma Vương thật đúng là, cho chút ánh nắng cũng có thể xán lạn.

Kiếp trước khi cậu và Từ Lĩnh học chung, một đốm sáng cũng không có.

"Cậu chủ?" Giọng hộ lý vọng đến, "Sao hôm nay không chờ trong lớp?"

Ninh Sanh đè khóe miệng xuống rồi ngẩng đầu lên: "Vì...... trong lớp nóng quá ạ."

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Hộ lý đẩy xe lăn của cậu đến chỗ đậu xe.

Ninh Sanh ngoái lại nhìn, Từ Lĩnh điên cuồng vẫy tay với cậu rồi nghiêng đầu, còn chỉ vào khóe miệng cong cong của mình.

Bày đặt ra vẻ đáng yêu gì chứ, Ninh Sanh khinh thường.

Cậu được hộ lý bế lên xe, hộ lý nhìn cậu hai giây rồi đưa cho cậu một cái gương.

"Cậu chủ ở trường ăn bậy gì thế?" Hộ lý hỏi.

Ninh Sanh: "......"

Kẹo quái gì mà còn dính màu nữa.

Môi mỏng của cậu bị dính phẩm màu đỏ chót, nhìn có vẻ hồng hào hơn bình thường, hộ lý cầm khăn ướt từ từ lau sạch cho cậu.

"Đừng ăn quà vặt không rõ nguồn gốc bên ngoài." Hộ lý lấy từ trong túi ra một hộp kẹo que, "Cậu chủ muốn ăn gì cứ nói với tôi nhé."

Ninh Sanh dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn nhét kẹo que vào túi, không muốn ăn cho lắm.

Không phải ngày nào bà ngoại cũng ở nhà, hôm nay trong nhà chỉ có Ninh Sanh và hộ lý.

Bữa tối thiếu nguyên liệu nấu ăn, hộ lý phải lên trấn mua, không dám để Ninh Sanh ở nhà một mình nên đành đẩy cậu theo.

Thế là Ninh Sanh được thấy lại thị trấn nhỏ ẩn trên núi này sau một thời gian dài xa cách.

Bảy tám giờ trời đã tối hẳn, trên trấn đèn đuốc sáng trưng.

Hộ lý vào siêu thị mua đồ, Ninh Sanh ngồi trên xe lăn chờ ở cửa.

Bên cạnh là tiệm rửa xe vang lên tiếng ồn ào, người lớn đang đánh con nít, Ninh Sanh lăn tới xem náo nhiệt.

"Giỏi quá ha, mới lên mẫu giáo đã học được cắn người, mai mốt mày muốn ăn người luôn đúng không!" Trong tay người đàn ông cầm một cây roi, "Toa thuốc gửi tới nhà rồi kia kìa, người ta nói phải chích vắc xin phòng dại đấy!"

"Làm sao có thể!" Đứa con la lối, "Không học mẫu giáo con cũng biết cắn mà, con tự học được!"

"...... Lúc nãy trả tiền mày còn cắn người ta thêm một cái nữa chứ!" Người đàn ông tức điên lên.

"Dù sao nó cũng sắp chích ngừa, một cái hay hai cái đâu có gì khác nhau." Đứa con bị đánh trên nhảy dưới tránh, "Nó dám sỉ nhục Tiga! Còn bắt nạt người của con nữa!"

Ninh Sanh: "......"

"Í, Ninh Ninh?!" Từ Lĩnh chạy vụt tới rồi thắng lại, trên mông bị quất một roi.

Từ Lĩnh: "Ui da."

"Đánh đủ rồi đó!" Hắn quay đầu nói, "Đừng đánh nữa, bố rửa xe xong chưa?"

Người đàn ông: "......"

Mới tách ra chưa đầy mấy tiếng, bên cạnh xe lăn Ninh Sanh lại có thêm một Từ Lĩnh.

"Cậu bị đánh à?" Ninh Sanh hỏi.

"Ờ, cậu muốn xem không?" Từ Lĩnh cởi dây nịt, "Huân chương mới của đàn ông nè."

Ninh Sanh: "Không muốn!"

"Sao ông ấy lại đánh cậu?" Ninh Sanh hỏi.

Chỉ cắn người thôi mà, có gì to tát đâu.

"Bọn họ đòi hơn năm trăm." Từ Lĩnh nói, "Bố tớ rửa một cái xe chỉ có ba trăm thôi."

Ninh Sanh: "À......"

Cậu đã quen sống sung sướng nên từ trước đến nay không có khái niệm về mấy chuyện này.

Từ Lĩnh nghĩ ngợi rồi cố giải thích: "Con tôm ngoác miệng."

"Là sư tử ngoác miệng chứ." Ninh Sanh nhịn không được sửa lại, "Miệng tôm không lớn vậy đâu."

(Thành ngữ 狮子大张口 nghĩa là tham lam)

Từ Lĩnh: "Được, tớ nhớ rồi."

"Có cần tớ giúp cậu không?" Ninh Sanh hỏi.

Dù sao Từ Lĩnh cũng cắn người vì cậu, cậu không muốn mắc nợ ân tình kẻ thù không đội trời chung.

"Chẳng phải cậu cho rồi sao?" Tiểu Ma Vương móc túi lấy ra vật trang trí hình Ultraman rồi chồm tới nói nhỏ, "Cậu không biết nó có giá trị lớn cỡ nào với Trái Đất đâu."

Ninh Sanh: "......"

Hình như thị trấn này cao hơn mặt biển thì phải, cậu muốn hít thở oxy.

"Sao cậu cứ phải tìm tớ chơi vậy?" Câu hỏi này đã làm Ninh Sanh băn khoăn suốt hai ngày nay.

"Vì cậu xinh chứ sao, Ninh Ninh, ai cũng nhìn cậu kìa." Tiểu Ma Vương vẫn đang nhìn quanh.

Ninh Sanh không tán đồng: "Chẳng qua họ thấy tớ tàn phế nên tội nghiệp tớ thôi."

"Thế thì não bọn họ tàn hết rồi." Từ Lĩnh nói.

Từ Lĩnh chưa đứng bao lâu thì bị người đàn ông lúc nãy gọi về phụ rửa xe.

Trong tiết trời tháng 12, hai tay Tiểu Ma Vương đỏ bừng vì lạnh, hắn ngồi trên mui xe, tay cầm súng nước cao áp, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ninh Sanh rồi cười với cậu.

Ngốc chết được, Ninh Sanh quay đầu đi chỗ khác.

-

Hôm sau, Ninh Sanh dậy sớm đến nhà trẻ như thường lệ.

Hôm nay rất yên tĩnh, Từ Lĩnh thế mà không đến.

Cô Trương điểm danh, khi gọi đến tên "Từ Lĩnh", trong lớp không còn giọng nói oang oang đầy kiêu hãnh "Có em" kia nữa.

Ninh Sanh ngồi trên xe lăn, buồn chán lật sách vẽ.

Nói thế nào đây, bên cạnh thiếu mất một cái vòi nước tuôn tràn lan thật chẳng quen chút nào.

Mà sao Từ Lĩnh không đi học nhỉ.

Chẳng lẽ lại bị đánh à, hay rửa xe lạnh quá nên bị bệnh rồi.

Cậu vỗ đầu xua đi những ý nghĩ này.

Dừng lại.

Sao cậu phải quan tâm kẻ thù không đội trời chung chứ?

Yên tĩnh như vậy dễ chịu biết mấy, chẳng phải đây là cuộc sống trẻ con lý tưởng mà cậu muốn sao?

Cô Trương đi tới đắp chăn cho cậu rồi hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không.

"Muốn đi tiểu thì gọi cô nhé." Cô Trương dặn, "Sao hôm nay em không hát với các bạn nữa?"

"Em không thích hát ạ." Ninh Sanh nói.

Cửa phòng học "rầm" một tiếng bị đẩy ra.

Từ Lĩnh thở hồng hộc đứng ở cửa, tay cầm áo bông, đầu đội mũ lưỡi trai.

Cả lớp đều quay đầu nhìn ra cửa.

"Chào mọi người chào mọi người." Từ Lĩnh đi vào lớp.

Cô Trương tức quá hóa cười: "Sao giờ mới đến, có ai đi học như em không hả, mau về chỗ đi."

Một người ngồi phịch xuống cạnh Ninh Sanh.

"Cậu làm gì vậy?" Ninh Sanh ghét bỏ, "Toàn mùi mồ hôi."

Trời đang lạnh cóng, Tiểu Ma Vương cởi áo khoác ra, tóc ướt đẫm mồ hôi.

"Tớ chạy từ dưới núi lên đấy." Hắn nói.

Ninh Sanh: "Não cậu cũng tàn rồi à?"

"Đừng lo." Từ Lĩnh vui vẻ nói, "Bố tớ nói tớ không có não mà."

Ninh Sanh mắng không nổi nữa.

Cái tên này thật là, người tốt tính khó chơi thật.

Thích gì làm nấy đi, cậu không thèm xía vào đâu.

"Ninh Ninh, cậu đừng làm ngơ tớ mà." Từ Lĩnh thấy cậu thờ ơ thì lắc lắc tay cậu, "Hôm qua tớ mơ thấy cậu không thèm để ý tớ."

Trong mơ Ninh Sanh bọc mình trong áo khoác dày sụ của người lớn, ngồi ở góc nhà trẻ, vừa gầy vừa nhỏ, nước da xanh xao, mặt cúi gằm như búp bê bị bỏ rơi, ai cũng không để ý, làm thế nào cũng không lên tiếng, cũng chẳng nhìn hắn.

"Để ý cậu làm gì?" Ninh Sanh quay đầu.

"Chờ tớ leo núi cho cao lên sẽ bế được cậu, tụi mình cùng đi xè xè." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh bó tay, ai thèm hẹn cái này với cậu chứ.

Lòng tự trọng của Tiểu Ma Vương còn rất mạnh, vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Con hàng này về sau sẽ cao một mét tám mươi chín, vai rộng eo hẹp, dáng đẹp đến nỗi ai cũng ghen tị, lúc đứng trước mặt tỏa ra khí thế bức người, còn tập thể dục điên cuồng như thế là muốn đè chết ai đây.

Ninh Sanh muốn cao lên cầm chai sữa uống một hớp.

"Bài tập về nhà hôm qua cô giao đã làm hết chưa?" Cô Trương chuẩn bị dạy học, "Lấy ra đi, lát nữa cô đến thu."

"Dạ!" Lũ nhóc trả lời.

Hiện giờ Ninh Sanh là bé ngoan, bài cần viết đều viết, để vở bài tập ngay ngắn trên bàn.

Tiểu Ma Vương lục lọi trong ba lô nhỏ, cuối cùng cười ngượng: "Chết rồi, tìm không ra."

Cô Trương đã quá quen thuộc: "Không đem đúng không, mai nhớ đem đi nhé."

"Cậu chưa làm bài chứ gì." Ninh Sanh nói chẳng chút lưu tình, "Ngốc."

"Chưa viết bài của cô giáo thôi." Tiểu Ma Vương vẫy tay với cậu rồi kề vào tai cậu thì thầm, "Tớ viết bài tập cậu giao rồi."

Ninh Sanh: "?"

Tớ có giao bài gì đâu, cậu đừng nói nhảm.

Tiểu Ma Vương lấy ra một quyển vở dúm dó rồi thần bí mở ra trước mắt cậu.

Trên giấy viết chi chít bằng bút chì, toàn là tên "Ninh Sanh", lần này đã viết đúng.

"Hôm qua cậu bảo tớ chép hai trăm lần." Từ Lĩnh nói, "Tớ chép rồi nè."