Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 64: Ngả bài




"Điều mà tôi muốn các người tuân theo và quy thuận từ trước đến nay chưa bao giờ là danh hiệu Ngân Long này."

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

------

Ở một góc trạm nghỉ, Mã Bưu nhíu mày.

Lính mới?

Gần đây Thái Nguyệt tinh quả thật có một đợt tuyển quân nhỏ.

Thượng Nam châu này được phân phối nghe nói gần trăm người, phần lớn tập trung ở trại quân sự tổng hợp Đông thành, nửa khu Nam thành do hắn phụ trách cũng chỉ được 10 người. Tháng trước hắn đã phân chia người đến các khu vực khác nhau rồi cắm đầu vào bận rộn với phòng thủ khu 1-2, không hỏi han gì về tình hình các trạm ở các phân khu.

Dù sao nếu có sự cố bất ngờ nghiêm trọng nào chắc chắn sẽ có người gọi điện thông báo.

Vì vậy chuyện gần đây có một lính mới đang "đi khắp nơi thách đấu" ở vài trạm Nam thành, Mã Bưu cũng mới nghe được hôm nay.

Người lính nhỏ truyền đạt tin tức cho hắn với giọng hơi hào hứng: "Hôm đó em cũng xin nghỉ về nhà, đi ngang qua trạm khu 14 nơi anh trai em làm việc nên ghé vào xem náo nhiệt. Tối đó em đi theo họ vào khu vực dọn dẹp, phát hiện đường phát triển của đám quỷ dữ ở đó đã lùi lại rất nhiều!"

"Sau đó nghe anh trai em kể, vị lính mới đó có khả năng cảm nhận Nguyên Tinh rất mạnh, hiệu suất dọn dẹp gấp mấy chục lần người khác... Không rõ có phải nói quá không, nhưng anh Mã này, có lẽ chúng ta có thể cân nhắc mời vị lính mới đó đến giúp một tay không?"

Mã Bưu ngậm thuốc lá, vẻ mặt không mấy đồng tình.

Nửa khu Nam thành đều do hắn quản lý, sao lại không có ấn tượng gặp qua tên lính mới nào trông có vẻ ghê gớm đến thế? Khu 14, là người của Lâm Hiên à?

Lính mới dưới trướng Lâm Hiên, hắn chả thèm dùng!

Dùng thì chẳng phải là thừa nhận thua nó sao?

Mã Bưu và Lâm Hiên mỗi người quản lý nửa khu Nam thành, tuy không có mâu thuẫn rõ ràng như Nam thành và Tây thành nhưng quan điểm quản lý của hai bên không giống nhau, tính cách cũng chênh lệch rất lớn. Thêm vào đó, việc phân chia các nửa khu khác nhau sẽ khiến người ta vô thức so sánh nên trong lòng đều mặc định đối phương là đối thủ cạnh tranh, muốn thi đua để đạt thành tích tốt hơn đối phương.

Nghe vậy, người lính nhỏ băn khoăn nói: "Cậu ta có phải là người của Trung tá Lâm hay không, điều này thực sự không rõ."

"Bởi vì trước khi em quay lại, khi nghỉ ngơi ở những nơi khác như khu 6, 7, 8, em cũng nghe họ nhắc đến vị lính mới này."

"Mọi người đều khen cậu ta giỏi, chỉ là hành tung khá bất định. Người ở trạm đều không quản được cậu ta, cậu ta khá tùy hứng, thích chạy khắp nơi ở Nam thành."

"Nhưng nghe nói những khu vực bị thiên tai mà cậu ta đã đến, mọi người đều tận mắt thấy cậu ta có thể xác định vị trí của cơ thể mẹ loại I nhỏ trong thời gian ngắn, sẽ dạy các lính gác ở đó cách nâng cao khả năng cảm nhận và thời điểm ra tay, còn biết cách chỉ huy nữa... Hay là anh Mã, chúng ta thử mời cậu ta đến giúp một tay nhé?"

Từ "mời" này dường như chạm đến điểm nhạy cảm của Mã Bưu vốn rất nặng về thể diện.

Hắn nổi gân xanh trên trán, giận dữ nói: "Mời cái gì mà mời? Ý của mày là chê tao làm không đủ tốt, muốn đổi người chỉ huy khác phải không?!"

Khi biểu cảm trở nên hung dữ, vết sẹo trên trán càng trông ghê rợn hơn.

Người lính nhỏ đề xuất ý kiến không ngờ hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy, lắc đầu lia lịa: "Anh Mã, em tuyệt đối không có ý đó!"

"Chỉ là thấy dạo này anh Mã trông có vẻ mệt mỏi, hơn nữa tình hình khu 1 và 2 lại nguy cấp như vậy, có thêm một người có chút khả năng giúp đỡ cũng tốt..."

Mã Bưu nổi cơn thịnh nộ: "Xéo!"

Giọng nói to đến mức trạm nghỉ đang ồn ào trong chốc lát rơi vào im lặng, sự chú ý của tất cả mọi người vô thức bị Mã Bưu và người lính nhỏ đang bị mắng thu hút.

"Khu 1 khu 2 tao có thể bảo vệ được! Thay vì lo cho tao không bằng lo cho chính các người đi!"

"Từng đứa một thân thể đều ếu hơn cả con gái! Những người lính khác hệ ít nhất cũng có thể chịu đựng bốn năm tiếng đồng hồ trên chiến trường, các người mới có một tiếng đã không chịu nổi phải đổi người! Đây là Thiên Long, là Thái Nguyệt, là Thượng Nam châu! Tất cả mọi người trong căn cứ đến đây cũng không đủ để các người thay phiên!"

Khi còn trẻ, Mã Bưu từng rời khỏi Thiên Long đến các hệ sao khác làm lính nên ít nhiều cũng hiểu về tình hình chiến đấu của các hệ sao khác. Lý do chính khiến hắn quay về là vì tính khí quá nóng nảy, chỉ cần có người trong cùng đơn vị cười nhạo về xuất thân và lai lịch của hắn, hắn sẽ trực tiếp động tay đánh người.

Điều trớ trêu là trong các đơn vị quân đội của những hệ sao phồn hoa khác, cấp S không được coi là cấp bậc hiếm.

Nguồn học liệu của hắn ở trường quân sự Thiên Long cũng không kỹ lưỡng và hoàn thiện bằng những hệ sao đó, kỹ thuật không bằng người ta, không phải lần nào đánh nhau cũng thắng. Thêm vào đó, xuất thân của hắn không tốt bằng phần lớn mọi người, gây ra nhiều chuyện cũng không có ai bảo vệ, cuối cùng bị đưa trở về Thiên Long.

Nói xong, Mã Bưu tức giận rời khỏi trạm nghỉ, bước vào khu 2.

Mọi người nhìn nhau, bị mắng đến nỗi tâm trạng sa sút, không ai lên tiếng nói gì.

Chiếc xe địa hình có kiểu dáng hoang dã lướt qua nhanh chóng trên con đường yên tĩnh.

Đám quỷ màu xanh đen bị nghiền nát, sau khi xe rời đi lại lộp bộp tụ hợp lại.

Mã Bưu ngồi trong xe, vẻ mặt khó coi.

Khi hắn mới quay về Thiên Long, có không ít người nói sau lưng rằng hắn bị đưa về vì năng lực quá kém. Vì vậy hắn đã dựa vào thực lực để khiến những người ở đây nhận ra uy quyền của mình với tư cách là cấp S, sau khi trở thành lãnh đạo nửa khu Nam thành, tính khí cũng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Bị nghi ngờ và thể diện là hai thứ hắn quan tâm nhất.

Được mọi người tung hô bấy lâu nay, ngay cả hai khu vực chính yếu phụ trách cũng không thể bảo vệ được, còn phải nhờ một lính mới vô danh đến giúp chỉ huy thì ra thể thống gì nữa?!

Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại trước một ngôi nhà.

Đèn treo trên cửa ra vào nhấp nháy, rõ ràng là sắp hỏng nhưng vẫn chưa nỡ thay.

Trong nhà đèn sáng, các thiết bị vi sóng xung quanh nhà cũng đang hoạt động nên những con quỷ loại IV đi lang thang ban đêm đều không dám lại gần.

Sau khi cửa mở, ba đứa trẻ chạy ra ôm chặt chân anh, ríu rít: "Ba về rồi!"

Cô bé nhỏ nhất mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong, nói giọng ngọng nghịu: "Ba ơi, con sợ."

Mã Bưu nghi hoặc: "Sao vậy? Sợ gì?"

Người phụ nữ trong nhà lúc này mới ra khỏi nhà bếp, giải thích: "Nghe nói nhà bà Vương ở phố bên cạnh hôm nay có một con quỷ loại I nhỏ lẻn vào nhà vệ sinh, còn cắn bị thương con của họ."

Mã Bưu nhíu mày: "Loại I? Vậy bây giờ thế nào rồi?"

"Không sao, tuần tra khu 2 hành động rất nhanh, lập tức đến xử lý nó ngay." Người phụ nữ cười gượng, "Chỉ là nó gây náo loạn ở khu nhỏ của chúng ta một lúc, bọn trẻ bị dọa sợ."

Nói xong, vẻ mặt cô ấy thêm phần lo lắng: "Ôi, nhưng loại I đã bắt đầu xâm nhập vào khu dân cư rồi... Tình hình khu 3 và 5 bây giờ có phải rất tệ không? Khu 2 có phải sắp không chịu nổi nữa rồi không?"

Mã Bưu ngừng lại một chút, an ủi: "Nghĩ bậy bạ gì thế! Mấy khu cách nhau gần như vậy, thỉnh thoảng có vài con lọt lưới là chuyện bình thường!"

Mã Bưu cũng là người sinh ra trên Thái Nguyệt tinh, quê ở Thượng Nam châu.

Gia đình, bạn bè và người thân của hắn hiện giờ phần lớn đều tập trung ở khu 1 và khu 2 của Nam thành nên hắn đặc biệt kiên trì trong việc bảo vệ hai khu vực này, cũng tự gánh vác trách nhiệm lớn nhất lên mình.

Hắn nghe thấy đứa con trai lớn 7 tuổi tự hào nói: "Không sao đâu, có ba ở đây, nhà chúng ta chắc chắn sẽ không sao cả!"

Mã Bưu vỗ vỗ vai nó, cười nói: "Con nói đúng, ba giỏi như vậy mà!"

Người dân khu 1 và khu 2 đều trông cậy vào hắn.

Hắn là người đứng đầu giỏi nhất nửa khu Nam thành này nên chắc chắn hắn sẽ bảo vệ được, hoàn toàn không cần người khác không ra gì giúp đỡ!

Cùng lúc đó.

Doanh trại quân sự khu 12 Nam thành.

Xe địa hình từ từ chạy vào khu vực doanh trại, bóng dáng lính gác cũng nhiều lên.

Những lính gác đứng canh gác xung quanh hoặc đi ngang qua khi thấy Lâm Hiên Lâm Nhã trong xe đều giơ tay kính chào, nét mặt tươi cười. Mặc dù Lâm Hiên là lãnh đạo nhưng không có vẻ gì là ăn trên ngồi trốc, khi vào khu vực doanh trại tình cờ gặp xe từ bên trong đi ra chuẩn bị đi làm, anh đều chủ động chào hỏi.

Có thể thấy không khí trong doanh trại quân đội khu 12 rất tốt.

Từ Thanh Nhiên đi xuống xe cùng họ.

Kiến trúc ở đây so với tổng doanh Đông thành lại càng đơn sơ hơn một chút.

Tất cả đều là những ngôi nhà vuông vức không có gì đặc biệt, xa xa là kho lớn chuyên để xe tăng và máy bay chiến đấu, ngay cả trạm y tế cũng chỉ là một tòa nhà đơn giản.

Từ Thanh Nhiên quan sát một lượt, cơ sở hạ tầng bên trong tạm đầy đủ.

"Trung tá Lâm." Khi Lâm Hiên dẫn cậu đi đến phòng nghỉ của anh, bên cạnh có người mặc đồng phục kỹ thuật đẩy một xe đồ đến, "Đợt này đều là những thứ chúng tôi cải tạo từ vũ khí cũ trong kho, anh thử xem chất lượng thế nào?"

Trên xe đẩy, xếp đầy súng tinh thần lực được lắp ráp từ các bộ phận khác nhau.

Cấu hình tuy không cao nhưng tạm đủ để sử dụng.

Lâm Hiên tiện tay cầm lấy một khẩu, nhắm vào một bao cát ở xa bắn một phát.

Sóng tinh thần lực nén lại còn khoảng bằng ngón út, sức tấn công cũng khá ổn, độ chính xác cũng rất tốt, bắn trúng ngay lập tức.

"Cũng được, hơi thô sơ một chút nhưng sử dụng không vấn đề gì."

Lâm Hiên trông có vẻ khá hài lòng: "Các anh kiểm tra toàn bộ trước đã, xác nhận không có tình trạng tấn công tinh thần lực chảy ngược gây nổ rồi mới phát vũ khí xuống."

"À phải rồi, xe bọc thép mà lần trước tôi nói với các anh cũng làm xong rồi chứ?"

Kỹ sư gật đầu: "Gần xong rồi, chỉ còn kiểm tra lần cuối!"

Lâm Hiên chống nạnh, giọng điệu khẳng định: "Rất tốt, dù sao chỉ cần trước tuần sau có thể chuẩn bị xong mọi thứ là được!"

Tiễn kỹ sư đi, Lâm Hiên lại vẫy tay với Từ Thanh Nhiên: "Này cậu, cậu theo chúng tôi qua đây!"

Từ Thanh Nhiên đi theo Lâm Hiên và Lâm Nhã vào một căn phòng, trong phòng khách nhỏ có vài chiếc ghế sofa cũ kỹ, bên cạnh còn có chỗ giống như phòng pha trà.

"Tôi rót cho cậu ít nước." Khi Lâm Nhã đi qua, cái đuôi ngựa dài của cô ấy đung đưa phía sau.

Cùng lúc đó, Từ Thanh Nhiên nghe thấy Lâm Hiên đang đứng bên cạnh cậu hỏi: "Nói này, trên đường đến đây cậu có nghe nói về một chuyện không?"

Cậu không quay đầu cũng không trả lời, chỉ đứng yên tại chỗ nghe đối phương nói tiếp.

"Chỉ là... Tôi nghe người ta nói gần đây Nam thành có một nhân vật bí ẩn xuất hiện."

"Sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở mỗi trạm khác nhau, gặp ai cũng nói mình là lính mới vừa đến Thượng Nam châu báo danh."

Nói đến đây, đầu Từ Thanh Nhiên đột nhiên bị một thứ kim loại lạnh lẽo chĩa vào.

Lâm Hiên cầm khẩu súng không biết lấy từ đâu ra, chĩa vào bên cạnh trán cậu, hơi nghiêng đầu hỏi: "Cậu nghĩ sao, lính mới?"

Bất tri bất giác, Từ Thanh Nhiên đã hoành hành ở Nam thành được một tháng rồi.

Có lẽ những nơi khác ở Thượng Nam châu vẫn chưa nghe nói về chuyện này, nhưng trong giới quân sự ở Nam thành - chỉ cần là người như Lâm Hiên thích đi khắp nơi, trao đổi thông tin với mọi người, ít nhiều đều có thể nghe được một số tin đồn liên quan.

Lâm Nhã trong phòng pha trà vẫn đang cúi đầu pha cà phê, như thể không phát hiện ra động tĩnh ở đây.

Hoặc là biết rồi, nhưng không có ý định ngăn cản.

Trong lòng Từ Thanh Nhiên vẫn rất bình tĩnh, chỉ hỏi lại Lâm Hiên: "Xin hỏi Trung tá Lâm, vị lính mới đó đã làm những gì?"

Lâm Hiên suy nghĩ một lúc, nghiến răng tổng kết: "Đi khắp nơi đánh người phá phách, huấn luyện lính gác ở mỗi trạm của tôi một lượt, ép họ không được lười biếng nghỉ ngơi, bắt buộc phải tăng cường rèn luyện thể lực và kỹ thuật cho họ, nâng cao khối lượng công việc và hiệu suất của họ..."

Nói đến đây, giọng điệu từ ban đầu đầy vẻ hống hách, đến sau càng nói càng trở nên yếu ớt một cách kỳ lạ.

"Phụt." Lâm Nhã trong phòng pha trà không nhịn được bật cười, bưng hai cốc cà phê nóng hổi đặt lên bàn nhỏ bên ngoài, nói với Lâm Hiên, "Ôi chà, nghe vậy, có vẻ như người ta cũng chẳng làm gì ghê gớm lắm nhỉ?"

Lâm Hiên ngừng lại một chút, rồi lại nhíu mày nói: "Nhưng cậu ta vừa đánh người vừa giết người!"

"Tên côn đồ ở khu 10 đó không đáng chết sao?" Lâm Nhã hỏi lại, "Đừng nói đến cậu này, ngay cả với em hắn cũng từng có ý đồ xấu xa, chỉ là lần trước em đã đánh hắn một trận."

"Anh bạn nhỏ đúng là ác lắm đấy." Lâm Nhã giơ ngón cái với Từ Thanh Nhiên.

Lâm Hiên ngớ người ra.

Thời gian qua anh đã đi qua các khu vực, nghe nói về một lính mới bí ẩn nào đó. Ban đầu nghe qua các khu vực anh còn thấy khá tức giận, muốn nói xem thằng nào to gan như vậy, huấn luyện hết người dưới quyền anh một trận, có phải đang thách thức uy quyền của anh không.

Kết quả vừa tổng kết xong, đột nhiên lại cảm thấy... có vẻ như thực ra cũng không phải chuyện gì quá tệ?

Suy nghĩ kỹ thậm chí còn có chút hữu ích.

Anh ta lau mũi, nhưng vẫn chưa thu hồi khẩu súng: "Vậy cậu là một lính mới, tại sao lại làm như vậy?"

"Để thu hút sự chú ý của các người đấy." Từ Thanh Nhiên trả lời một cách thản nhiên.

Lâm Hiên: "?"

Đây là lời khiêu khích nhỉ?

Từ Thanh Nhiên liếc nhìn anh ta, mặc dù nửa dưới khuôn mặt bị che bởi khẩu trang, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười nhạt thờ ơ từ đôi mắt của cậu.

Cậu nhân lúc Lâm Hiên im lặng, giơ tay đẩy khẩu súng đang chĩa vào đầu mình ra, rồi bước đến ngồi xuống một chiếc ghế sofa. Mặc dù đó là một chiếc ghế có thể chứa ba người, nhưng khi cậu ngồi xuống, nó dường như đột nhiên trở nên đầy ắp.

Đầy ắp bởi khí chất khó có thể tiếp cận của cậu.

Lâm Hiên bị sốc bởi hành động bình tĩnh và tự nhiên của cậu, nghĩ rằng đã lâu rồi anh không thấy sự điềm tĩnh và chín chắn như vậy trên một lính mới trẻ như thế. Khi Lâm Nhã bưng cốc cà phê thứ ba ra khỏi phòng pha trà, Từ Thanh Nhiên trên ghế sofa vừa hay tháo khẩu trang xuống.

Cốc rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ giòn tan.

Lâm Hiên ban đầu còn đang ngạc nhiên trước khuôn mặt đẹp đẽ không giống như người đến nhập ngũ của Từ Thanh Nhiên, nghe thấy tiếng động, lo lắng nhìn về phía Lâm Nhã.

Chỉ thấy cô em gái vốn thờ ơ với tất cả đàn ông của anh, mở to mắt, môi đỏ hé mở, vừa ngạc nhiên vừa hào hứng chỉ vào người thanh niên trên ghế sofa: "Từ... Từ Từ Đại thiếu gia?!"

Hai mắt đều lóe sáng như sao.

Giống như gặp thần tượng của mình vậy, rất hào hứng.

Lâm Hiên nhìn mà kinh ngạc.

Đại thiếu gia là cái gì vậy? Đây là cái biệt danh ngớ ngẩn chỉ xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết sướt mướt à?

Từ Thanh Nhiên cất khẩu trang gọn gàng, ánh mắt nhìn Lâm Nhã có vài phần ngạc nhiên: "Cô biết tôi sao?"

Lâm Nhã đương nhiên là biết rồi.

Cô là một cô gái nghiện mạng, thích lướt web xem tin tức nên thường cầm điện thoại có thể lên mạng chạy đến tổng bộ quân sự ở Đông thành, lén lút dùng mạng ở đó.

Chỉ cần là người thích xem tin tức thì không ai là không biết Từ Thanh Nhiên!

Huống hồ cô còn là người của quân đội, càng quan tâm đến những chuyện liên quan đến Học viện Quân sự Grandis - ngôi trường trong mơ.

Vì vậy cô không chỉ xem buổi phát sóng trực tiếp ở căn cứ Linh Lung Thành, thậm chí cả cuộc tập trận cuối cùng cũng xem! Ban đầu cô cũng là người chê bai Từ Thanh Nhiên, đến sau khi sự thật được lật ngược cô cũng không hâm mộ, cho đến khi thấy màn trình diễn xuất sắc của cậu trong chiến đấu, cô mới hoàn toàn trở thành fan hâm mộ bí mật.

Tiểu Phong... à không, Từ Thanh Nhiên đẹp trai đến mức khiến tim cô đập thình thịch!

Ai mà không yêu một chiến binh đầy đủ kỹ năng với khuôn mặt thiên thần nhưng ra tay như ác quỷ chứ? Ai không thích đều là không có mắt nhìn!

Vì vậy cô hào hứng đáp lại: "Biết chứ, đương nhiên là biết rồi!"

"Đại thiếu gia, em đã xem tất cả những buổi phát sóng trực tiếp của anh ở Grandis, em cũng nghe nói anh đã chọn Ngân Long trong lễ tốt nghiệp! Em rất phấn khích nhưng luôn nghĩ rằng với tài năng xuất sắc như vậy anh sẽ được điều đến các hệ sao khác, sao lại bị điều đến Thiên Long làm lính nhỏ vậy?"

Lâm Nhã càng nói càng bối rối.

Ban đầu tưởng rằng ngôi sao chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa đột nhiên rơi xuống bên cạnh, tâm lý fan hâm mộ này ai hiểu được!

Từ Thanh Nhiên mỉm cười: "Tôi không phải đến đây làm lính nhỏ."

Lâm Toàn thấy em gái mình càng đi càng gần Từ Thanh Nhiên, còn có vẻ mặt ngưỡng mộ rẻ tiền kia, bước từng bước lớn đến trước mặt cô ngăn lại.

— Sợ rằng cô ấy sẽ trực tiếp nhào vào người ta.

Tiếp theo, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên hỏi: "Vậy cậu đến đây để làm gì?"

Từ Thanh Nhiên ngước mắt lên, nghiêng đầu một chút trả lời: "Nhậm chức Thượng tá mới của Thượng Nam châu các anh?"

Im lặng.

Một mảnh im lặng.

Một lúc sau, Lâm Toàn mới kinh ngạc trợn mắt: "Cậu — cậu chính là vị Thượng tá mới đến?"

Cái người vì quá xấu xí, lười biếng và già nua mà bỏ rơi tất cả mọi người, khiến mọi người tức giận không nhẹ ấy?!

Lâm Nhã cũng có chút ngạc nhiên: "Đại thiếu gia anh chính là Thượng tá mới sao?"

Tuy nhiên, so với sự sốc và nghi ngờ của Lâm Toàn, cô ấy là người đã biết tin tức nên lập tức tỏ vẻ thương xót: "Đại thiếu gia, anh quả thật rất khổ, mới vừa tốt nghiệp với điểm số xuất sắc đã bị gửi đến Thái Nguyệt tinh chịu khổ."

Lâm Hiên: "..."

Em gái à, em có thể đừng quên rằng chính em cũng là người của Thái Nguyệt tinh không, câu nói đó là có ý gì vậy?

Từ Thanh Nhiên mỉm cười đáp lại: "Cũng ổn thôi, tôi thấy ở Thượng Nam Châu thực ra cũng không tệ."

Lâm Nhã bĩu môi: "Làm gì có chuyện đó, trước đây cậu ở những nơi khác toàn được đãi ngộ sơn hào hải vị, đến chỗ chúng tôi chỉ có thể ăn cơm nguội canh thừa thôi. Ngay cả biệt thự cũng không có mà ở, chỉ có thể ở chung với chúng tôi trong mấy căn nhà đổ nát kiểu chiến tranh này."

Lâm Hiên: "..."

Lâm Nhã gạt Lâm Hiên đang đứng trước mặt mình sang một bên, rụt rè hỏi: "Đại thiếu gia, em có thể chụp ảnh cùng anh được không?"

Đây là cậu ấy! Là người mà em mơ cũng không ngờ có cơ hội gặp được!

Từ Thanh Nhiên đáp giọng khá thân thiện: "Được thôi."

Lâm Hiên tỏ ý không cho.

"Này này, em là con gái có thể kín đáo một chút không? Đừng thấy người ta đẹp trai là đòi lân la gần gũi!"

Nói xong anh quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Thanh Nhiên: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng vì em gái tôi thích cậu mà cậu có ý đồ gì với nó!"

Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút, nói: "Tôi đã có bạn trai rồi."

Lâm Hiên cảm giác đầu mình lại bị đá đập trúng, đập đến mức cứng đờ và trống rỗng.

Một lúc không biết nên phản ứng về việc Từ Thanh Nhiên có người yêu, hay nên sốc về ba chữ "bạn trai".

Ngược lại Lâm Nhã gật đầu: "Ồ phải, anh yên tâm đi, đại thiếu gia đã có hôn ước rồi."

"Chính là cậu thiếu gia Thiên Dật của quân đoàn Kim Dực á."

Lâm Tuyền không hay lướt web xem tin đồn, cau mày: "Đây lại là ai?"

Lâm Nhã: "Chính là cháu trai út của Thượng tướng Thẩm Đình Dục của quân đoàn Kim Dực ấy, năm nay chắc... sắp 7 tuổi rồi nhỉ?"

Lâm Hiên sốc N lần.

Ánh mắt nhìn Từ Thanh Nhiên giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, dường như đang kinh ngạc vì cậu lại có sở thích đặc biệt như vậy.

Từ Thanh Nhiên cười mà không nói, không định giải thích nhiều.

Cuối cùng, Lâm Nhã vẫn được Lâm Hiên cho phép chụp ảnh cùng cậu.

Thậm chí bức ảnh còn do Lâm Hiên chụp với vẻ mặt cau có.

Chụp xong, anh ngồi xuống nói chuyện chính sự với Từ Thanh Nhiên.

"Vậy những việc cậu làm trong tháng này là để chứng minh năng lực của mình, để được chúng tôi công nhận?"

Lâm Hiên hỏi xong cười khẩy một tiếng, không đợi Từ Thanh Nhiên nói, đã thái độ cứng rắn nói: "Không thể nào."

"Các người là những quan chức nhảy dù, đừng nghĩ đến việc bắt bọn này nghe lời!"

Nói thật, trong suốt nhiều năm qua, trong số những Thượng tá mà quân đoàn Ngân Long cử đến cũng không thiếu những người vừa mới nhậm chức đã cố gắng làm vài việc, cố gắng chứng minh bản thân để bắt họ nghe lời tuân theo.

Kết quả thì sao?

Những công sức bề ngoài này chỉ có thể duy trì được một thời gian, đến khi người Nam Châu đã tin tưởng và mắc bẫy, họ liền lộ nguyên hình. Không thì bắt đầu ra lệnh cho họ đủ thứ, hoặc là lén lút lấy "kết quả huấn luyện" của họ để khoe khoang.

Khiến người ta cảm thấy nhục nhã như đang huấn luyện chó vậy.

Lâm Hiên trước đây đã từng bị tổn thương kinh tởm như vậy.

Anh biết những Thượng tá này dù ban đầu nói có hay làm có tốt đến đâu, trong xương tủy vẫn giống nhau, từ tận đáy lòng coi thường người ở đây, cho rằng với tố chất của họ thì làm thế nào cũng không thể tạo ra thành tích, căn bản không có ý định thực sự giúp đỡ.

Anh còn nghe được kế hoạch của họ.

Cấp cao Ngân Long chỉ nghĩ đến việc trước tiên để họ làm những việc vất vả nhất khổ nhất, đợi các hệ sao khác ổn định rồi mới cử những đội quân tinh nhuệ đến tiếp quản. Một khi bị những tinh anh ưu tú thay thế, những binh lính nhỏ như họ sẽ bị đá văng, những năm bận rộn này đều là làm công cho người khác, nơi họ chết sống bảo vệ cuối cùng sẽ không còn thuộc về họ nữa.

Lâm Hiên càng nghĩ càng thấy buồn nôn: "Cậu đừng nghĩ nữa, không chỉ là tôi, cả Thượng Nam Châu đều không thể nghe theo cậu đâu."

Từ Thanh Nhiên ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tư thế ngồi khá ngay ngắn.

Cậu nhìn Lâm Hiên, không tiếp tục thuyết phục, mà hỏi anh: "Thời gian qua tôi đã đi gần hết cả Nam thành, phát hiện ra một chuyện khá thú vị."

"Tôi thấy những nơi khác chỉ gần một hai khu vực bị Quỷ Đoàn tàn phá đã ứng phó rất khó khăn, vậy mà Khu 12 và 13 bốn phía đều là khu vực bị bầy quỷ tàn phá, hai khu này làm sao vẫn có thể trụ vững đến bây giờ?"

Thậm chí vừa rồi từ cửa ải một đường đến khu trại, số lượng Quỷ loại IV trong khu vực cũng ít hơn những nơi khác.

Lâm Hiên dừng động tác, thấy trong mắt Từ Thanh Nhiên toát lên vẻ nghi hoặc rất chân thành, ho nhẹ một tiếng rồi ngẩng cằm lên nói: "Đương nhiên rồi, cậu cũng phải xem hai khu này do ai phụ trách chứ?"

Quan điểm quản lý của Lâm Hiên xưa nay là đoàn kết là trên hết.

Tính đặc thù của Khu 12, 13 khiến không mấy ai muốn đến đây, vì vậy những lính canh tuần tra dọn dẹp xung quanh phần lớn cũng là con dân đến từ hai khu vực này. Để bảo vệ quê hương, họ làm việc cũng sẽ nghiêm túc và hăng hái hơn, hiệu suất rất cao.

Còn những quân nhân tại vị phần lớn đều là người quen biết hoặc thân thiết với cư dân nên mọi người ở chung với nhau cũng khá hòa hợp.

Thêm vào đó, Lâm Hiên làm lãnh đạo thực ra cũng không tệ, có trách nhiệm có ý tưởng, một mặt nghiêm khắc yêu cầu mọi người tuân thủ kỷ luật, mặt khác cũng sẽ đối xử với mọi người theo cách xưng huynh gọi đệ, ngoài giờ làm việc không khiến người ta cảm thấy quá khó tiếp cận.

Mọi người thích anh, tất nhiên sẽ sẵn lòng hợp tác làm việc với anh.

Hợp tác và ăn ý trong nhóm tốt lên, tiến độ công việc cũng sẽ thuận lợi theo.

Kết quả này cũng không khác nhiều so với dự đoán của Từ Thanh Nhiên.

Đây cũng là lý do tại sao cậu lại quan tâm đến hai khu này, nói đúng hơn là tò mò về người lãnh đạo của họ. Hôm nay gặp mặt, ấn tượng ban đầu Từ Thanh Nhiên khá hài lòng.

Ít nhất có thể thấy ở Thượng Nam Châu không phải ai cũng buông xuôi.

Một nơi đối mặt với tình huống nguy cấp nghiêm trọng không đáng sợ, đáng sợ là khi người dân ở đó đã tự lựa chọn từ bỏ trước. Ít nhất theo quan sát gần đây của cậu, phần lớn người ở Thượng Nam Châu vẫn còn tấm lòng muốn bảo vệ mảnh đất này.

Có tấm lòng này, cậu sẽ có cách thay đổi hiện trạng của Thượng Nam Châu - thậm chí là cả hệ Thiên Long.

Từ Thanh Nhiên thật lòng khen ngợi: "Anh làm rất tốt."

Cằm Lâm Hiên lại ngẩng cao hơn nữa, phản ứng giống hệt một chú chó lớn được khen ngợi, trông rất thú vị.

Nhưng rất nhanh anh lại tỉnh táo lại, nhận ra hành động này của Từ Thanh Nhiên có ý lấy lòng, vội vàng lạnh mặt bày tỏ thái độ: "Cậu đừng tưởng nói vài câu ngon ngọt là có thể mê hoặc được tôi, dù sao Thượng Nam Châu chúng tôi đã thống nhất thái độ từ lâu rồi, không thể phục vụ cho quân đoàn Ngân Long đâu!"

Họ mặc đồng phục Ngân Long chỉ vì họ là người của khu Ngân Long, nhưng không có nghĩa là họ trung thành với quân bộ quân đoàn Ngân Long.

Dù sao Đế quốc và Ngân Long Doanh đã sớm từ bỏ họ, vậy thì coi những nơi này là lãnh địa của riêng họ, do họ tự bảo vệ, ai cũng đừng hòng cướp công!

"Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm một chuyện." Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng nói.

"Tôi muốn các anh tuân theo và quy thuận không bao giờ là danh hiệu Ngân Long này, không phải Ngân Long Doanh càng không phải Đế quốc Kian."

"Mà là bản thân tôi, Từ Thanh Nhiên."

Phòng nghỉ lại im lặng một lúc.

Ánh mắt Lâm Tuyền nhìn Từ Thanh Nhiên, dần dần biến thành nhìn một kẻ điên.

Từ Thanh Nhiên lại nói: "Như anh nói đó, đế quốc Kian và Ngân Long ban đầu đã chọn từ bỏ nơi này."

"Bây giờ tôi nhặt nó lên chữa lành, dựa vào đâu mà phải trả nó lại?"

Nếu có trả lại, thì cũng phải lột da róc xương, cắn xuống một miếng thịt từ cơ thể họ mới được.

Hơn nữa, chỉ là trả lại trên danh nghĩa thôi.

Từ Thanh Nhiên sẵn sàng thử làm việc lớn, nhưng cậu cũng không muốn làm xong rồi rũ áo ra đi, giấu kín công danh.

Những quân nhân trong hệ Thiên Long đều rất có cá tính, cậu giúp họ giành lại lãnh địa thì cả đời này họ phải chỉ nhận một mình cậu. Là sự quy thuộc vượt trên cả trận doanh và đế quốc, là có thể không chút do dự phản bội đế quốc khi cậu cần.

Nếu họ không làm được?

Nếu không làm được thì cậu có thể làm cho nơi này vươn lên, thì cũng có thể khiến nó rơi vào vũng lầy sâu hơn.

Dù sao cậu vốn chỉ thích tận hưởng quá trình, thu hoạch chỉ là phần thưởng kèm theo.

Chỉ là nếu những thu hoạch này chọn phản bội cậu, cậu cũng sẽ không để họ có kết cục tốt đẹp.

Lâm Hiên bị sốc bởi những lời hùng hồn Từ Thanh Nhiên nói ra một cách nhẹ nhàng.

Càng không ngờ cậu lại bày tỏ suy nghĩ và ham muốn thật sự của mình một cách thẳng thắn như vậy trước mặt họ. Ở một mức độ nào đó, cũng khá phù hợp với lý tưởng của đám người đầy tính phản kháng ở hệ Thiên Long này.

Nhưng mà -

"Cậu chỉ là một thượng tá nhảy dù, giọng điệu còn to hơn cả mấy người tiền nhiệm à?"

Giọng Lâm Hiên có thêm chút khinh thường: "Quy thuận Ngân Long bọn này còn không muốn, cậu còn mong bọn này nghe lời một kẻ nhỏ nhoi như cậu sao?"

"Thật là hoang đường đến cực điểm, mơ giữa ban ngày!" Lâm Hiên nói xong đá một cái vào bàn trà, tức giận đứng dậy khỏi sofa, đập cửa bỏ đi.

Lâm Nhã đứng bên cạnh nghe xong cuộc trao đổi giữa Từ Thanh Nhiên và anh trai mình, vừa thán phục không hổ danh là bé điên, trong lòng cũng có chút băn khoăn.

Chỉ có thể nói, bé điên quả thật dám nghĩ nhưng việc này không dễ thực hiện.

... Ít nhất, việc thuyết phục anh trai cô không dễ dàng như vậy.

Lâm Nhã nhìn Từ Thanh Nhiên với ánh mắt xin lỗi, rồi mới đuổi theo: "Này Lâm Hiên, tính cách bướng bỉnh như trâu của anh bao giờ mới sửa đổi đây?!"

Người ngồi trên sofa vẫn giữ thái độ thong dong, không vì sự từ chối của Lâm Hiên mà cảm thấy nản lòng thất bại.

Cầm ly cà phê trên bàn trà lên, uống từ từ không vội vàng.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Từ Thanh Nhiên vừa kết nối, đã nghe thấy giọng Tôn Hoành Binh gần như khóc vì lo lắng: "Đại ca, làm sao bây giờ, anh Mã nói anh ấy sắp đến trạm của chúng em tìm chúng em!"

"Tiểu Quai Quai là cậu giết, cậu không thể thực sự nhắm mắt làm ngơ để chúng em vài đứa phải gánh chịu hậu quả xấu của cậu, bị anh Mã giết chết chứ?!"

·

Mã Bưu không muốn thỏa hiệp, nhưng điều này không mâu thuẫn với việc anh muốn biết rốt cuộc là lính mới nào giỏi đến thế.

Tiện thể nhân lúc mọi người trong quân bộ đang nghỉ ngơi, ra ngoài dò la tin tức.

Tôn Hoành Binh và mấy người ở trạm 6-7 Nam thành là đối tượng anh liên lạc thường xuyên nên quyết định đến tìm họ để dò hỏi tình hình của lính mới đó.

Còn có thể tiện thể xem xem báu vật lớn anh vớt được từ biển.

Mã Bưu sắp xếp xong công việc ở Khu 1-2 mới lên tàu hỏa nhỏ khởi hành.

Còn nhân dịp trên đường đến trạm cửa ải 6-7, lại đi đi dừng dừng kiểm tra tình hình công việc của các trạm dọc đường. Nhưng phát hiện đám người này lại tích cực một cách chưa từng có trong lịch sử, không còn là bộ dạng lôi thôi mỗi lần anh đột kích kiểm tra mới vội vàng dọn dẹp hỗn độn, ngay cả quần áo cũng chưa mặc cho tử tế.

Thậm chí tiến độ của khu vực dọn dẹp cũng rất khả quan, miễn cưỡng có thể giữ được sự cân bằng với bầy quỷ trên đường cảnh giới, không đến nỗi quá áp lực.

Điều này khiến anh hơi yên tâm, có thể tập trung hơn vào việc đối phó với tình huống khẩn cấp ở Khu 1-2.

Mã Bưu hỏi một chút rồi phát hiện, những khu vực có sự thay đổi này đều có một điểm chung.

Đó là vị "lính mới" trong truyền thuyết kia đều đã từng đến.

Nhưng vị lính mới đó rất bí ẩn, hỏi một vòng cũng chẳng mấy ai biết danh tính của cậu ta, chỉ biết cậu ta là người mới đi cùng đợt viện binh được gửi đến Thượng Nam Châu trước đó.

Mã Bưu loanh quanh qua nhiều trạm cuối cùng cũng đến được cửa ải 6-7 của Nam thành.

Hôm nay trời âm u, bên ngoài đang mưa lất phất.

Anh còn chưa xuống xe đã thấy Tôn Hoành Binh và mấy người đứng thành hàng bên ngoài, treo nụ cười cung kính đón chào anh đến.

Mã Bưu khá hài lòng với mấy tên chó săn này, vừa định nói chuyện phiếm vài câu với họ, mũi bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Lời nói bên miệng chuyển hướng, vỗ mạnh một cái lên đầu một tên lính nhỏ, trêu chọc: "Ồ? Mấy đứa bây đang ăn ngon ở đây à?"

Ngửi có vẻ giống mùi thức ăn nướng trên bếp sắt.

Thêm mùi thơm của gia vị khiến người ta vô thức thèm ăn.

Tôn Hoành Binh cười gần như cứng đờ: "A ha ha ha, đây không phải là biết anh Mã sắp đến nên mới chuẩn bị sao!"

Miệng nói vậy, trong lòng đang gào khóc.

Họ nhận được điện thoại của Mã Bưu, biết anh ta sắp đến nên vội vàng gọi điện cầu cứu Từ Thanh Nhiên.

Từ Thanh Nhiên thì đã đến, nhưng vị lính mới dường như không biết chữ "sợ" và "chết" viết như thế nào, sau khi đến không giúp họ giải quyết vấn đề từ gốc rễ, thậm chí còn mang đến một đống thịt rau, lấy ra phần thịt bạch tuộc còn lại từ tủ lạnh, quyết định tổ chức một buổi nướng trên bếp sắt long trọng để chào đón Mã Bưu.

Tôn Hoành Binh cảm thấy Từ Thanh Nhiên quả thực đã điên rồi.

Sau khi giết Tiểu Quai Quai của Mã Bưu, lại còn muốn cho vị chủ nhân này ăn nó, đây là con quỷ từ đâu chui ra vậy?

Cố tình là họ cũng không thể báo trước cho Mã Bưu để phòng ngừa bởi vì Từ Thanh Nhiên đã nói, nếu họ dám để Mã Bưu biết trước chuyện này thì lần sau miếng thịt trên vỉ nướng sẽ là thịt lấy từ thân thể họ.

"Ồ? Chu đáo thế?" Sắc mặt Mã Bưu trông có vẻ tốt hơn một chút, thành thạo đi về phía phòng nghỉ.

Tôn Hoành Binh và những người khác run rẩy đi theo sau anh ta.

Mã Bưu đẩy cửa ra, chưa kịp nhìn rõ tình cảnh bên trong đã nghe thấy tiếng thịt xèo xèo trên bếp sắt.

Đến khi nhìn kỹ mới phát hiện bên cạnh cửa sổ trong phòng còn có một chàng trai trẻ tóc nâu đang ngồi.

Trên mặt cậu đeo khẩu trang màu sẫm, trên khẩu trang in một cặp răng nanh như ma cà rồng, cậu cúi đầu chăm chú xào các loại thịt đủ kiểu, còn có khoai tây, cà rốt, hành tây, rau xanh vân vân.

Thậm chí không liếc nhìn hắn một cái.

Mã Bưu cảm thấy cậu ta hơi quen mắt.

Khí chất độc đáo của đối phương khiến anh nhanh chóng nhớ ra, đây là lính mới trước đó từng bị anh phân công đến làm việc ở một khu vực nào đó.

Khi từ "lính mới" hiện lên trong đầu, anh vô thức ngẩn người.

... Chẳng lẽ là cậu ta?

Mã Bưu lần đầu tiên bị bỏ qưa như vậy, ưỡn ngực căng mặt đi qua nói: "Này cậu trai trẻ, dù ở đâu, gặp cấp trên cũng phải có thái độ tôn trọng."

Từ Thanh Nhiên tranh thủ hé mắt nhìn lên, nghi hoặc hỏi: "Nhưng trước khi tôi đến, nghe nói ở Thượng Nam Châu không cần tuân thủ quy tắc này mà?"

"Tôi còn nghe nói chỉ cần đủ gan, ngay cả quần của thượng tá cũng có thể lột, không phải sao?"

Nói xong lại thay một mẻ nguyên liệu mới tươi lên bếp sắt, cúi đầu nói: "Tôi chính là nghe nói Thượng Nam Châu có thể không cần tuân thủ quy tắc nên mới xin đến đây đấy."

Mã Bưu bị cậu ta nói đến nghẹn họng, nhìn cậu ta vài cái mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Nói không cần tuân thủ quy tắc là chỉ không cần giữ quy tắc của những quan chức cao cấp Ngân Long kia, nhưng tôi là thiếu tá phân khu của các cậu, cậu phải cho tôi thái độ cơ bản nhất chứ!"

Từ Thanh Nhiên lại ngẩng đầu hỏi anh ta bằng giọng nhạt nhẽo: "Thiếu tá phân doanh, chẳng phải cũng là chức quan Ngân Long sao?"

Mã Bưu ngừng lại một chút, vừa định nổi giận, Từ Thanh Nhiên đã gọi Tôn Hoành Binh và những người khác lại: "Thức ăn đã làm xong rồi, các anh không đến ăn tôi sẽ ăn hết một mình đấy."

Tuy Tôn Hoành Binh và những người khác cũng thèm, nhưng hôm nay Mã Bưu ở đây, họ có nhiều e ngại hơn bình thường.

Từ Thanh Nhiên thì chẳng để ý nhiều như vậy, thậm chí chỉ tiện miệng ném cho Mã Bưu một câu 'anh cũng ngồi tùy ý đi', rồi tự mình bưng bát bắt đầu ăn trước.

Giá thịt giá rau ở Thiên Long đều đặc biệt cao, Mã Bưu cũng đã lâu rồi không thấy "bữa tiệc" với nhiều loại thịt và rau như vậy, liếm liếm môi kéo ghế ngồi xuống.

Quyết định đợi ăn no bụng rồi sẽ dạy dỗ kỹ càng tên lính mới không hiểu chuyện này.

Mọi người vui vẻ ăn một lúc.

Mã Bưu bắt đầu hỏi về vị lính mới 'chỉnh đốn' các khu Nam thành gần đây.

Tôn Hoành Binh và những người khác im lặng một lúc, vô thức chuyển ánh mắt về phía Từ Thanh Nhiên.

Tuy không nói gì nhưng lại như đã nói hết tất cả.

Câu trả lời này, Mã Bưu cũng không quá bất ngờ.

Anh ta nhìn Từ Thanh Nhiên, cuối cùng vẫn không nói gì, chuyên tâm ăn thịt nướng.

Không nói gì khác, trong đống thịt này cái loại vừa giòn vừa dai kia ăn ngon đặc biệt!

Ngược lại là Từ Thanh Nhiên chủ động lên tiếng: "Anh Mã là chỉ huy chính phòng thủ Khu 1 và Khu 2 phải không?"

"Tôi nghe nói tình hình hai khu này gần đây rất đáng lo, anh Mã cố ý chạy đến đây dò la tin tức của tôi, là muốn mời tôi đến giúp sức sao?"

Cậu cười lên hai mắt cong cong, đôi mắt đào hoa vốn nên rất mơ hồ nhưng lại chứa đầy sự sáng suốt.

Dễ dàng nhìn thấu lòng người.

Giọng nói của cậu cũng trong trẻo dễ nghe nhưng âm cuối luôn vương vấn vẻ hờ hững khiến Mã Bưu nghe mà rất khó chịu.

Như thể bị người ta coi thường - dù thực tế không phải vậy.

Mã Bưu lập tức hừ lạnh đáp lại: "Cậu chỉ là một tên lính nhỏ đừng có lo chuyện bao đồng, người ta khen cậu vài câu đã muốn bay lên trời rồi."

"Nhóc con, tuy Thiên Long không bằng các hệ sao khác, nhưng trong quân bộ cũng có rất nhiều nhân tài! Thượng Nam Châu có thể trụ đến bây giờ không phải nhờ vào may mắn mà là thực lực!"

"Nhìn cậu tay chân mảnh khảnh thế này, đừng gây rắc rối cho tôi là tốt lắm rồi, còn muốn giúp đỡ à?"

Mã Bưu kiên quyết không nhượng bộ: "Khu 1 và Khu 2 tôi tự mình dẫn dắt cũng có thể bảo vệ được, không cần đến cậu!"

Từ Thanh Nhiên không để tâm lắm: "Cũng được."

"Nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, lần này từ chối, lần sau muốn nhờ tôi giúp đỡ sẽ phải dùng cách cầu xin đấy."

Những câu chữ đầy khiêu khích, giọng điệu nhẹ nhàng.

Mã Bưu tức giận đập đũa xuống bàn.

Những người bên bàn đều bị dọa đến nỗi cùng đặt bát đũa xuống, chỉ có Từ Thanh Nhiên vẫn bình tĩnh ăn rau.

"Đừng có tự đề cao mình!" Mã Bưu nắm chặt nắm đấm, vì Từ Thanh Nhiên hôm nay đã làm cho họ một bàn đồ ăn ngon nên nhịn không động tay với cậu, "Ông đây dù có chết cũng không thể cúi đầu với một lính mới như cậu!"

Anh ta quyết định làm vài việc khác để giải tỏa cơn giận, nên hỏi Tôn Hoành Binh: "Tiểu Quai Quai gần đây thế nào rồi?"

"Các cậu có theo lời dặn của tôi, định kỳ tìm 'đồ chơi' cho nó chơi không?"

Ý chỉ hành động bắt người vào dọa nạt ngẫu nhiên.

Mã Bưu hỏi xong, phát hiện Tôn Hoành Binh và những người khác im lặng một cách kỳ lạ.

Sắc mặt anh ta tối sầm lại, cơ bắp gân xanh nổi lên: "Các cậu không phải không chăm sóc tốt thú cưng nhỏ của tôi chứ?!"

Tôn Hoành Binh và những người khác tuyệt vọng đặt ánh mắt lên món bạch tuộc nướng trên bàn.

Mã Bưu theo ánh mắt họ nhìn sang, vài giây sau hiểu ra tình hình, vẻ mặt càng khó coi hơn.

...

Không lẽ?

Mã Bưu tức giận đứng dậy, làm bộ định đánh Tôn Hoành Binh.

Dọa đến nỗi người sau trực tiếp quỳ xuống xin tha, chỉ vào Từ Thanh Nhiên đang ăn bên cạnh nói: "Anh Mã, thật sự không liên quan đến chúng em, Tiểu Quai Quai là cậu ta giết!"

Quay đầu nhìn sang, Từ Thanh Nhiên giống như không biết đại sự sắp đến vậy.

Vẻ mặt bình tĩnh nướng thịt bạch tuộc trên bếp sắt một lúc, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi ý kiến họ: "Muốn vị cay nồng hay vị thì là?"

•••••••

Lời của tác giả:

Thống nhất trả lời lại về thời gian cập nhật hiện tại ~

Thì là... vì vấn đề số lượng cập nhật nên cơ bản đều phải cập nhật sau khi trời sáng, dù sao trước khi tôi nghỉ ngơi chắc chắn sẽ cập nhật, nếu muộn một chút là vì thực sự quá kẹt!

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã quan tâm đến sức khỏe của tôi, có thể điều chỉnh tôi sẽ cố gắng điều chỉnh~ nếu không thể, đợi hoàn thành tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt!

·

Tiếp theo nói về Thượng Nam Châu.

Đông thành - Một phần khu dân cư + Tổng căn cứ quân sự Thượng Nam Châu.

Tây thành - Chủ yếu là khu dân cư.

Bắc thành - Lãnh địa của quân phản loạn lớn nhất.

Nam thành - Nơi chính Nhiên Nhiên ra tay hiện tại.

#Những Khu 1, 2, 3, 4... trong mỗi nơi, khái niệm mỗi khu này thực ra tương đương với quy mô một tỉnh, nên thời gian sẽ lâu một chút.#

#Tất nhiên, sẽ không đi vào chi tiết mọi chuyện xảy ra ở từng khu vực, hiện tại mới bắt đầu để cho các bạn có khái niệm tốt hơn về nơi này, giai đoạn đầu sẽ xử lý chi tiết hơn, sau này thiết lập cơ bản sẽ gần như nhau thôi.#

·

Sau đó vì khu vực rất lớn, một khu không phải chỉ có một cửa ải.

Nó có thể có 6-7, cũng có thể có 6-5, cũng có thể có 6-9... tùy thuộc vào nó giáp với bao nhiêu nơi.

Nên thời gian du lịch của Nhiên Nhiên không thể quá ngắn ha ha ha ha

·

#Cuối cùng là, mấy chương trước đã sửa lại một chút bug!#

==========

Editor:

Thật sự gần đây tui gặp một số vấn đề về công việc rồi học hành, cày bừa hơi nhiều đâm ra lúc bệnh lúc khỏe, như mấy bà cũng thấy là mỗi chương đều rất rất dài, dao động từ 9-10k chữ (tính theo tiếng trung) nên việc edit mất khá nhiều thời gian.

90% thời gian tui edit là từ 10g đêm tới 1g sáng nên có thể sẽ edit không được trôi chảy, mượt mà cho lắm.

Việc chính tả hay lỗi nhỏ tui cũng đã cố gắng hạn chế tối đa để mấy bà có thể đọc truyện mượt hơn nhưng lỡ mà có câu nào nó cấn quá hay tui ghi nó hơi rối mà mấy bà hiểu thì giúp tui cmt sửa hộ tui nhé?

Tui sẽ cố gắng end bộ này trong năm nay.

Cảm ơn mí bà nhiều ạ. 0v0

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️