Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 62: Chim bồ câu




"Nếu không muốn làm nữa thì nói một tiếng với tôi, tôi sẽ lập tức đưa anh đến thế giới cực lạc để tận hưởng."

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

-----------------

Tại trạm nghỉ ở cửa khẩu khu 8-9 của Nam thành.

Trước cửa phòng nghỉ của lính gác, ba người lính mới đi theo Từ Thanh Nhiên đến khu 8 để quét dọn đang ríu rít nói chuyện với các đàn anh của họ.

Còn Từ Thanh Nhiên đang chọn đồ uống ở máy bán hàng tự động bên cạnh. Cậu chọn một chai vị cam, bỏ vào hai đồng xu Kian, chai nước ầm ầm rơi xuống. Lấy ra xem, trên đó vẫn là công thức quen thuộc, kèm theo thuốc hồi phục tinh thần MT.

Loại thuốc hồi phục này thực chất là can thiệp nhân tạo để tăng tốc tộ khôi phục tinh thần lực, tốc độ tăng khoảng 3-5%.

Đối với những người có tinh thần lực dưới cấp B thì giúp ích khá nhiều, còn đối với những người hạng cao hơn thì chỉ có thể nói là có còn hơn không.

Từ Thanh Nhiên cầm chai nước uống, nhớ lại ngày cậu vừa mới xuyên đến đây.

Như thể mới ngày hôm qua, nhưng đã thay đổi rất nhiều. Ví dụ như hoàn cảnh sống của cậu, khả năng dự trữ tinh thần lực sau khi biển tinh thần được mở rộng, cũng như tốc độ hồi khôi phục tinh thần lực vượt trội so với người thường của cậu - một người thuộc loại D. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng tất cả những thay đổi này.

Giống như hôm đó, cậu đi từ Thiên Xà đến Thiên Long, chỉ cần nghỉ ngơi nửa ngày đã hồi phục được phần lớn sức mạnh đã tiêu hao.

Cảm giác luôn có thể duy trì tinh thần lực đầy đủ, khả năng hồi phục nhanh chóng thật sự tuyệt vời, cậu đột nhiên thấy thuộc loại D cũng đâu có gì là xấu. Dù bị coi như cỏ bạc hà đi động hay gói bổ sung năng lượng cũng chẳng sao, dù sao cậu cũng có quyền từ chối mà.

Quan trọng nhất là, thử tưởng tượng sau này nếu cậu cùng Thẩm Đình Dục điên cuồng đi càn quét mấy khu vực gặp nạn đó.

Tên đàn ông chó kia mà bị cạn kiệt tinh thần lực thì cậu còn dự trữ hơn nửa, tới lúc đấy sẽ bắt anh ta gọi mình là ba xong mới hồi phục tinh thần lực cho anh ta.

Từ Thanh Nhiên chỉ cần nghĩ đến thôi, đã vui đến nỗi cười đến cong mắt cả lên.

"... Đúng thật! Bọn tôi sau đó đi kiểm tra, thực sự khu hoang dã trong bán kính một km đều sạch sẽ, hoàn toàn không thấy dấu vết của quỷ loại I!" Mấy người trong phòng nghỉ càng nói càng hào hứng.

Từ Thanh Nhiên nghe tiếng động quay đầu lại liền thấy mấy lính gác với mái tóc rối bù như tổ chim đi tới. Trông bộ dạng như vừa mới ngủ dậy.

"Lính mới kia, có phải cậu lén mang theo vũ khí công nghệ cao nào không?"

Họ thà tin rằng Từ Thanh Nhiên đến từ hệ sao phồn hoa, trên người có công cụ gian lận có thể nâng cao hiệu suất quét dọn chứ không muốn tin rằng cậu thực sự có thực lực.

Chủ yếu là họ cũng chưa tận mắt chứng kiến.

Từ Thanh Nhiên rút ra thanh đao tinh thần lực của mình, động tác cầm đao giống hệt một kẻ giết người dày dạn kinh nghiệm.

Cậu hỏi ngược lại họ: "Cái này có tính không?"

Chỉ là một thanh đao ngắn bình thường không thể bình thường hơn.

Còn không bằng thanh đao quý giá mà thiếu tá khu vực của họ đeo trên người.

Vì vậy, mấy người quyết định tối nay sẽ đích thân đi xem hoạt động quét dọn của Từ Thanh Nhiên.

Tối nay họ để Từ Thanh Nhiên đi đến khu vực mà hôm qua ba tên lính mới kia phụ trách.

Vì hôm qua đã quét dọn rầm rộ, nên khi họ vào hôm nay, những con quỷ loại I vốn rải rác trong bụi cây và trên mặt đất đều đã ẩn nấp hết, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu tần số cao như côn trùng của chúng trong bóng tối.

Lần đầu tiên các lính gác ở trạm kiểm soát đoàn kết như vậy, gần như toàn bộ đều xuất động, chỉ để lại một người canh gác ở trạm nghỉ.

Nhưng đối với họ, bầy ác ma này là mối đe dọa khó có thể đột phá, là 'đám quỷ' chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị chúng gặm nhấm, vì vậy khi vào khu vực bị thiên tai, ai nấy đều ở chế độ nhát gan, chen chúc sát nhau, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là đã sợ hãi.

Chỉ có Từ Thanh Nhiên bước đi đường hoàng phía trước, bình tĩnh như thể đang đi thăm thú.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến lá cây xào xạc.

Mấy người cách một đoạn quan sát động tĩnh của Từ Thanh Nhiên, lại không dám thực sự đi quá xa.

Khi họ vô tình đi sâu vào trong, xung quanh bỗng trườn ra vài con quỷ loại I như những con trăn đỏ, lao nhanh về phía đám đông tụ tập. Mọi người lập tức hoảng sợ chạy tán loạn, người có súng rút súng tinh thần lực ra, người không có súng chỉ có thể dùng dao ngắn để phòng thủ.

Thực ra để đối phó với bầy quỷ, vũ khí thích hợp nhất là súng sức mạnh tinh thần.

Tinh thể nguồn trên người chúng rất nhỏ, có thể dùng súng tinh thần lực bắn trúng từ xa là tốt nhất. Nhưng tài nguyên ở Thái Nguyệt Tinh này thực sự rất thiếu thốn, cả đội phòng vệ cửa khẩu chỉ có một người được trang bị súng sức mạnh tinh thần.

Từ Thanh Nhiên lúc đầu còn tưởng những người khác không biết sử dụng.

Vừa rồi hỏi một câu mới biết là số lượng vũ khí có hạn nên mỗi khu chỉ được phân phối hạn chế.

"Này lính mới, cậu không phải rất giỏi sao? Làm chút việc có ích đi!"

Các đồng đội vì bị quấy rối nên sốt ruột, giọng điệu với cậu không được tốt lắm.

Từ Thanh Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, không đáp lại yêu cầu của họ, cũng không có ý định ra tay giúp đỡ.

Còn đám quỷ loại I xâm nhập vào lãnh địa, không biết có phải vì chê Từ Thanh Nhiên chỉ có một mình không đủ hấp dẫn không nên chỉ nhắm vào các lính gác khác để tấn công. Mấy người luống cuống tay chân, chỉ biết vung dao chém bừa, không tập trung tìm kiếm vị trí quan trọng của tinh thể nguồn.

Nhưng nhìn kỹ phản công và phòng thủ của họ, ít nhất cũng có chút nền tảng.

Dù không thể giết chết mục tiêu ngay lập tức, nhưng về phản ứng và né tránh đều miễn cưỡng đạt đến trình độ cơ bản mà một quân nhân đã qua huấn luyện nên có.

Trong lúc Từ Thanh Nhiên quan sát họ, một bóng đen trên cây lắc lư, lặng lẽ lao về phía cậu.

Ánh mắt cậu hơi nghiêng, xoay người tránh khỏi sinh vật gầy dài đang lao thẳng đến. Đối phương vồ hụt, đập xuống đất trải thành hình bánh to, rất nhanh lại tụ lại thành một vật hình que cao bằng người, tiếp tục lao về phía mục tiêu của nó.

Đáy mắt Từ Thanh Nhiên lóe lên ánh sáng yếu ớt, rõ ràng là đang vận dụng tinh thần lực của cậu.

Mấy người đang vật lộn với 'thể con' loại I khác tranh thủ liếc nhìn về phía Từ Thanh Nhiên, phát hiện cậu suốt quá trình chỉ né tránh mà không tấn công, thở hổn hển đá văng con quỷ I nhỏ đến bên chân rồi lẩm bẩm: "À, cũng chỉ đến thế thôi."

Ít ra họ cũng đã cố gắng ra tay.

Có người trong lúc quan sát đã phát hiện ra điểm quan trọng: "Nói thật, cái đó trông có vẻ giống... 'thể mẹ' của mấy con kia?"

Đó là nói về đám quỷ loại I đang bao vây họ.

Trong một khu vực lớn, có thể tồn tại nhiều 'thể mẹ' với kích thước khác nhau, chính là loại I mang tinh thể nguồn. Thông thường những con chủ đạo sẽ có ít màu nâu sẫm hơn một chút, cũng rất dễ nhận ra khi đặt cạnh thể con.

Mức độ kết hợp cụ thể có thể lớn đến đâu phụ thuộc vào năng lượng của tinh thể nguồn trong cơ thể chúng mạnh đến mức nào.

Chúng là sinh vật có ý thức lãnh thổ khá mạnh mẽ, nên thông thường sau khi thể chủ tìm được một nơi ở nhỏ, sẽ thông qua việc hấp thụ năng lượng - ví dụ như ăn uống v.v., sinh sản ra 'thể con' tồn tại như những tên lính nhỏ. Sau đó giống như nấm mốc, thông qua sinh sản cực nhanh để từ từ mở rộng lãnh địa chiếm đóng.

Và một số thể con mạnh mẽ có xác suất hóa sinh ra Nguyên Tinh, khi chúng có Nguyên Tinh thì có thể tách khỏi quần thể, độc lập đến nơi mới để phát triển lãnh địa của riêng mình.

Giống như trong công viên lớn họ đang ở, có vài thể mẹ loại I đang kiểm soát, con đang tấn công Từ Thanh Nhiên trước mắt là một trong số đó.

"Cảm giác lính mới đó như đang dò tìm Nguyên Tinh..."

Có lẽ các thể con cảm nhận được mối đe dọa từ thể chủ, chúng tạm dừng tấn công đám 'thức ăn' kia, quay về vị trí của thể chủ để chuẩn bị tiếp ứng.

Mấy người này mới có thời gian thở và nói chuyện.

Đội trưởng khu 8 lắc đầu: "Đúng là lính mới mà tham vọng quá cao."

"Loại I là ngoại tộc trung cao cấp, ít nhất phải có trình độ cấp SS mới có thể dò tìm Nguyên Tinh. Hơn nữa việc dò tìm tinh thể nguồn này còn đặc biệt cần thiên phú, cho dù cậu ta thực sự có trình độ cấp SS, thông thường loại I có kích thước này cũng phải mất nửa tiếng mới có thể sàng lọc và khóa định vị trí!"

Người thực sự có thiên phú dò tìm tinh thể nguồn cực cao, xét khắp quân đội đế quốc cũng chỉ có bao nhiêu người?

Chỉ là một lính mới bị ném đến hệ sao lạc hậu như Thiên Long, không được trọng dụng, có thể có 'thiên phú' cao đến mức nào?

Ở Nam Châu của Thái Nguyệt này, nơi hiếm có cơ hội liên lạc với các thiên hà phồn hoa khác, hầu như không ai biết về những việc làm của Từ Thanh Nhiên tại Học viện Grandis. Đa số mọi người chỉ phân tích giới hạn khả năng của cậu dựa trên ấn tượng đầu tiên và tình hình bình thường của một nhóc lính mới.

Những người trong đội Khu 8 đã sớm không hài lòng với lính mới trông có vẻ đặc biệt kiêu ngạo này, nên khi thấy những con quỷ con vây quanh cậu, họ đã không lập tức lên giúp đỡ. Họ chỉ muốn xem cậu ta - người tự cho mình là giỏi dọn dẹp - sẽ thể hiện như thế nào.

Dù sao khoảng cách cũng gần, nếu lính mới không chống đỡ nổi, họ chắc chắn sẽ kịp cứu người.

Với suy nghĩ như vậy, trong lúc quan sát, họ vô thức cảm thấy một chút lo lắng thay cho Từ Thanh Nhiên.

Nhưng Từ Thanh Nhiên dường như không hề hay biết, trong mắt cậu vẫn lấp lánh ánh sáng nhạt của tinh thần lực, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào con quỷ mẹ loại I đang chiến đấu với cậu. Thân hình dài và thô màu nâu đỏ của nó lướt qua gần mặt cậu, làn gió tạo ra khi nó di chuyển khẽ lay động những sợi tóc trước trán cậu.

Sau khi một tia sáng lướt qua đáy mắt, đột nhiên được thay thế bằng một nụ cười.

"Tìm ra rồi." Cậu lẩm bẩm.

Giọng nói nhẹ nhàng tan biến trong gió.

Ngay khi những con quỷ con đến bên cạnh Từ Thanh Nhiên, vây quanh và lao về phía cậu, chỉ thấy cậu giơ tay cầm dao lên, ngay trước khi bóng dáng của con ma quỷ loại I lướt qua mắt cậu hoàn toàn hạ xuống, cậu đã nhắm thẳng vào một điểm ở phần đuôi của nó và đâm xuống.

Con quỷ loại I đó dường như bị nắm chặt huyệt đạo, thân hình vốn kết hợp chặt chẽ với nhau lập tức vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ rơi đầy mặt đất.

Còn những con ma quỷ con đã bay lên không trung, sau khi mất đi nguồn năng lượng cung cấp là quỷ mẹ, cũng lập tức nổ tung, biến thành những mảnh vẩy không có sự sống rơi xuống đất.

Từ Thanh Nhiên nhanh chóng thu dao lại.

Nhìn lại nhóm 'lính lâu năm' đi cùng cậu, biểu cảm của họ đã sớm chuyển từ nghi ngờ và coi thường thành kinh ngạc không dám tin.

Cậu nhướng mày, nói một cách nhẹ nhàng: "Bắt giặc phải bắt tướng, chỉ cần xử lý con mẹ là xong chứ gì?"

Đám vệ binh: "..."

Chẳng lẽ bọn này không muốn hay gì?!

Không, là họ không làm được!

Ai cũng biết chỉ cần giải quyết được con quỷ mẹ loại I, những con quỷ con sinh ra cũng sẽ nhanh chóng chết theo.

Nhưng chính vì chúng là loại quỷ mà Nguyên Tinh khó xác định nhất trong đám quỷ, số lượng kết hợp càng nhiều thì độ khó càng cao. Chưa kể vị trí Nguyên Tinh của nó còn thay đổi theo thời gian thực nên phần lớn vệ binh chỉ có thể dọn dẹp những con quỷ con.

Phương pháp kéo dài của họ là nếu dữ liệu dự đoán con quỷ mẹ trong khu vực đó có thể sinh ra 100 con quỷ con mỗi ngày, thì số lượng họ dọn dẹp mỗi ngày cố gắng duy trì ở mức trung bình này. Nếu tình trạng tốt thì có thể dọn dẹp thêm một chút.

Họ không rõ về các thiên hà khác có cao thủ trấn giữ, nhưng ở một nơi như Nam Châu Thái Nguyệt này, một năm rưỡi có thể dọn sạch được vài con ma quỷ mẹ đã là rất tốt rồi!

Từ Thanh Nhiên giải quyết một con trong vài phút, đó là khái niệm gì?

Đó là sự tồn tại có thể so sánh với những người có tinh thần lực cấp độ thiên phú như Thẩm Đình Dục và Tô Văn Minh! Tài năng như vậy liệu Ngân Long Doanh có chịu để họ đến hệ Thiên Long không?

Họ không muốn tin, cho rằng chỉ xem một lần có thể là may mắn, nên lại đi theo Từ Thanh Nhiên vào sâu hơn. Nhìn cậu bỏ qua những con ma quỷ con loại I, trực tiếp nhắm vào mục tiêu là con ma quỷ mẹ.

Trong tình huống kích thước cơ thể và năng lượng Nguyên Tinh của chúng gần như nhau, cậu cơ bản có thể giải quyết một con trong vòng năm phút.

Mỗi lần giải quyết, là tiêu diệt được một vùng lớn.

Lần này, những người trong đội Khu 8 cuối cùng cũng tin.

Tin tâm phục khẩu phục, nước mắt lưng tròng, đây thật sự là người mà Nam Châu của họ được phân công sao?!

Người Thái Nguyệt, trước đây cũng từng hy vọng những lãnh đạo được phái đến không chỉ có chức vụ cao mà còn có năng lực cao.

Nhưng từng người một, ngoài ăn no lười làm ra thì chẳng biết gì cả, dẫn đến việc họ hiện giờ đặc biệt phản cảm với những quan chức cấp cao được phái đến từ các thiên hà khác. Bởi vì họ rất rõ, những người mà Ngân Long phái đến đều chỉ để đối phó, không làm được việc gì có ích, viện binh cũng chỉ là một nhóm bị đào thải.

Thiên Long là hệ thống sao đầu tiên bị thất thủ, trong quá trình cập nhật và thay thế trăm năm qua, dần dần không theo kịp sự phát triển của các hệ thống sao khác.

Những hoạt động giải trí, phát sóng trực tuyến hầu như đều không có. Điều này cũng dẫn đến tình trạng thảm hại hiện tại của Thiên Long không thể được truyền đạt tốt đến các hệ sao phồn hoa khác, sự bất mãn của họ hoàn toàn không được công chúng phát hiện.

Trời còn chưa sáng, Từ Thanh Nhiên đã dọn sạch một vùng lớn.

Cuối cùng, những nhóm quỷ loại I nhận thấy tình hình không ổn, trước khi cậu bước vào lãnh địa của chúng đã trốn đi trước một bước.

Biểu cảm của các đồng đội, ngoài ngây ngốc ra thì chỉ có ngây ngốc.

Khi đội trưởng lên tiếng lại, cách xưng hô đã thay đổi: "Đại... đại ca à, có phải anh đã đến nhầm chỗ khi báo cáo không?"

Từ Thanh Nhiên rất hợp tác trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này: "Chắc là không."

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trong lòng họ hét lên - Đây là vị ân nhân nào đã gửi đến cho họ một viện binh thần tiên thế này!

Mà lúc này, "vị ân nhân" đó đang bị mắng trong văn phòng của Tổng chỉ huy Ngân Long.

"Mục Tử Vũ, có phải não của cậu có vấn đề không?!"

"Hay là chất xám trong đầu cậu đã biến thành hồ dán rồi? Bài tốt nghiệp của Từ Thanh Nhiên ở Học viện Quân sự, cậu không xem à? Tài năng cảm nhận Nguyên Tinh hàng đầu của cậu ấy, cả đế quốc chỉ có vài người!"

"Các khu vực bị thiên tai lớn ở tiền tuyến Ngân Long, hiện giờ thiếu nhất chính là nhân tài như cậu ấy, có thể giúp kiểm tra quỷ loại I lớn nhất trong khu vực."

"Tiên Nữ, Thiên Mã, Thiên Nga, ba hệ sao này, hệ nào không cần một chỉ huy như Từ Thanh Nhiên? Cậu sắp xếp cậu ấy đến một nơi hỗn loạn như Thiên Long, có phải cố ý muốn gây rối cho cậu ấy không?"

Vương Tiễn đứng trước bàn làm việc của Mục Tử Vũ, mắng đến nỗi cổ và mặt đều nổi lên một lớp đỏ vì tức giận.

Mục Tử Vũ mím môi, nhíu mày nói: "Lời Vương Phó quan nói vậy là không đúng."

"Thiên Long cũng là khu vực bị thiên tai, đã nói Từ Thanh Nhiên là nhân tài hiếm có, vậy không phải càng nên phái cậu ấy đến đó sao?"

Vương Tiễn tức đến nỗi không nói nên lời.

Quả thật, Thiên Long là khu vực bị thiên tai nghiêm trọng nhất cũng cần những nhà lãnh đạo thông minh và có năng lực. Nhưng những năm gần đây, quân đoàn Ngân Long rõ ràng không quan tâm đến Thiên Long như các hệ sao khác, chỉ khi đảm bảo các hệ sao khác đầy đủ tài nguyên mới gửi những thứ còn thừa lại hoặc có khuyết điểm đến đó.

Cũng vì quân nổi loạn không thể dễ dàng rời khỏi đó nên đối với những yêu cầu và thái độ của họ đều chỉ đối phó cho qua chuyện.

Không phải không ai biết quân đội ở Thiên Long khó đối phó đến mức nào, đặc biệt là ở Nam Châu. Ở đó, tinh thần quân đội của mỗi khu vực thành phố đều tách biệt, mỗi nơi làm việc riêng, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh. Trong tình huống không có tài nguyên và không có sự hợp tác của nhân viên, dù Từ Thanh Nhiên có giỏi đến đâu, một mình cậu cũng rất khó tạo ra thành tích.

Không làm ra thành tích sẽ ảnh hưởng đến công trạng và sự thăng tiến sau này.

Đến lúc đó, Mục Tử Vũ sẽ có lý do và cớ để kìm hãm Từ Thanh Nhiên không cho cậu thăng tiến, có thể cả đời sẽ phải thối rữa ở Thiên Long.

"Cậu hiểu ý tôi nói gì." Vương Tiễn suy nghĩ rất lâu mới hơi kiềm chế được tính khí, "Thiên Long hiện giờ là một vấn đề lớn, để bảo vệ đế quốc và phòng tuyến của các hệ sao an toàn khác, những nơi tôi vừa nói là nơi Ngân Long hiện đang tập trung quản lý, cố gắng đuổi hết bọn quỷ."

Những khu vực bị thiên tai này chưa bị ảnh hưởng lớn như Thiên Long, độ khó xử lý tương đối thấp, bao gồm cả chi phí vận chuyển vật tư cũng ít hơn. Vì vậy kế hoạch hiện tại của Ngân Long là ổn định ba khu vực bị thiên tai này, và sau khi đuổi hết bọn quỷ mới tập trung dọn dẹp mớ hỗn độn ở Thiên Long.

Do đó, đại bộ phận tinh nhuệ đều được điều động tập trung đến ba hệ sao này.

Bao gồm cả các cấp cao của Ngân Long, họ đều hy vọng những quân nhân xuất sắc có thể được sắp xếp đến những nơi này để đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của họ.

Ánh mắt Vương Tiễn nhìn Mục Tử Vũ vô cùng thất vọng: "Cậu đã hơn 30 tuổi rồi, làm Tổng chỉ huy quân đoàn nhiều năm như vậy, kết quả vẫn không phân biệt được nặng nhẹ. Đại sự quốc gia, cậu lại vì hiềm khích và cảm xúc cá nhân mà làm bừa!"

"Mục Tử Vũ, cậu thật sự không xứng đáng làm Tổng chỉ huy của quân đoàn này, càng không xứng đáng trở thành hoàng đế của Kian sau này."

Đây là lần đầu tiên Vương Tiễn nói những lời nặng nề như vậy trước mặt Mục Tử Vũ.

Mục Tử Vũ rất thích giữ thể diện, cũng vì từ nhỏ đã bị đem ra so sánh với những anh chị em xuất sắc khác nên luôn tự ti. Những lời thẳng thắn của Vương Tiễn giống như những mũi nhọn đâm sâu vào tim gã, khiến gã nóng nảy và tức giận hỏi lớn: "Vương Phó quan, ông thật sự nghĩ tôi không dám cách chức ông sao?!"

Hai mắt trợn to đỏ ngầu, nắm đấm đặt trên bàn cũng siết chặt.

Thời gian gần đây tâm trạng Vương Tiễn vốn đã không tốt, giờ thấy Mục Tử Vũ vẫn còn tính khí trẻ con như vậy, sau khi vô cùng thất vọng, ông nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Không cần cậu sắp xếp, ngay bây giờ tôi có thể tự từ chức vị trí phó quan này, dù sao tôi cũng không muốn làm thêm một ngày nào nữa."

"À đúng rồi, hôm nay tôi đến đây chủ yếu còn có một việc khác cần thông báo cho cậu."

"Sau khi Từ Thanh Nhiên tốt nghiệp, có bao nhiêu người trong quân đội tranh nhau muốn cậu ấy đến giúp, chắc chắn cậu rất rõ. Dưới quyền Ngân Long lần này cũng có không ít tướng lĩnh già cảm thấy thất vọng về việc cậu hành động theo cảm xúc, họ đã quyết định từ chức, từ bỏ quân đoàn Ngân Long."

Mục Tử Vũ không nói gì, nhưng nắm đấm càng siết chặt hơn, đồng tử cũng hơi run rẩy.

"Thủ tục từ chức đã đang được tiến hành rồi phải không, đơn từ chức sau vài ngày nữa chắc sẽ đến tay cậu."

"Tôi cũng sẽ nhanh chóng nộp phần của tôi lên."

Mục Tử Vũ cuối cùng không chịu nổi nữa, tức giận đứng dậy đập bàn hỏi: "Từ Thanh Nhiên rồi lại Từ Thanh Nhiên, không phải chỉ là một Từ Thanh Nhiên thôi sao?!"

"Quân đoàn Ngân Long của tôi lớn như vậy, lẽ nào không có người tài nào khác sánh được với cậu ta sao?! Lục gia, Bội gia, Quý gia... những người đó chẳng phải cũng là những người đang lên mà các người từng ca ngợi sao?"

"Tại sao nhất định phải là Từ Thanh Nhiên?! Các người vì cậu ta mà phải phản đối tôi như vậy sao?"

Có lẽ sau khi tích lũy quá nhiều thất vọng, khi đối mặt với mọi thứ sẽ trở nên bình tĩnh.

Vương Tiễn im lặng vài giây, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cậu vẫn không hiểu."

"Mọi người thất vọng không phải vì cậu không sắp xếp tốt cho Từ Thanh Nhiên, mà là vì thái độ của cậu."

Đều là những tướng lĩnh già phục vụ Ngân Long nhiều năm, dù Từ Thanh Nhiên có quan trọng đến đâu, cũng không thể vì cậu ấy mà quay lưng lại với Ngân Long.

Từ Thanh Nhiên chỉ là một cơ hội cuối cùng khiến mọi người nhận ra rằng khó có thể thay đổi hiện trạng, cảm thấy vô cùng bất lực. Phần lớn là vì họ vô cùng thất vọng với một chỉ huy bất tài như Mục Tử Vũ.

Nói xong, Vương Tiễn nghiêm túc chào theo kiểu quân đội với Mục Tử Vũ một lần nữa, rồi mới rời khỏi văn phòng của gã.

Chỉ còn lại một mình Mục Tử Vũ trong văn phòng, điên cuồng đập bàn nổi giận.

Ngày hôm đó, sau khi xem trực tiếp lễ tốt nghiệp và thấy lựa chọn của Từ Thanh Nhiên, dì của gã là Mục Ninh Lạc đã gọi điện cho gã.

Mục Ninh Lạc vì chuyện của Phong Duy, luôn canh cánh trong lòng đối với Từ Thanh Nhiên. Giờ thấy cậu ta tự đưa mình vào Ngân Long, bà ta muốn Mục Tử Vũ chỉnh cậu ta một trận, sắp xếp cho cậu ta đến nơi có điều kiện và đãi ngộ tồi tệ nhất.

Vì vậy mới nghĩ đến Nam Châu của sao Thái Nguyệt thuộc Thiên Long.

Mục Tử Vũ đỏ mắt, lại đấm mạnh xuống bàn một lần nữa.

Không xem xét ý kiến của người thân thì bị nói là vô tình, xem xét nhiều một chút lại bị nói là không phân biệt công tư, vậy gã phải làm thế nào mới đúng?!

·

"Hả? Sao anh Mã và những người khác đột nhiên lại đổi ý, muốn tham dự lễ chào đón vị thượng tá đó?"

Lại một ngày mới.

Hơn 4 giờ chiều, mọi người trong phòng nghỉ cơ bản đã thức dậy, đang ồn ào trò chuyện.

Có người đang đun nước nóng để nấu mì ăn liền: "Hình như là có ai đó trong trại quân nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc này, nói rằng thay vì vắng mặt khiến vị thượng tá mới cảm thấy xấu hổ, chi bằng ngày đó trực tiếp làm một trò lớn, chỉnh cậu ta một trận, để cậu ta biết rằng người Nam Châu chúng ta không dễ chọc."

"Cậu cũng biết đấy, mọi người thích nhất là gây chuyện, họ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một cơ hội náo nhiệt như vậy!"

"Tôi nghe nói những anh lớn các khu vực đã bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để khiến vị thượng tá đó xấu hổ rồi, tiếc là những lính nhỏ như chúng ta không thể tham gia lễ chào đón."

"Không sao, tôi có điện thoại, đến lúc đó có thể gọi cho một anh em hỏi thử!"

Mọi người trong phòng đều cười ha hả.

Có người còn nhắc đến chuyện mấy ngày trước: "Nói thật này, tôi nghe nói trong số lính mới của chúng ta lần này còn có một người rất ghê gớm, ngày đầu tiên báo cáo đã đốt luôn tòa văn phòng của thượng tá!"

"Một người giỏi như vậy, quả thật rất hợp với Nam Châu chúng ta!"

Từ Thanh Nhiên vẫn như mọi khi, không hòa đồng, không tham gia vào chủ đề của họ, một mình ngồi ở trạm nghỉ bên ngoài nơi không có nhiều người.

Khu 8 và khu 9 lân cận đều là khu vực bị thiên tai nghiêm trọng.

Vì vậy mặc dù ban ngày tàu hỏa nhỏ sẽ đi qua nhưng ngoài những người như họ đến làm việc ra, cơ bản không có ai xuống tàu ở trạm này.

Từ Thanh Nhiên bật thiết bị liên lạc.

Đối phương nhanh chóng trả lời, giọng trầm ấm mang theo nụ cười truyền qua thiết bị liên lạc: "Cuối cùng cũng nhớ ra là phải gọi cho tôi à?"

Từ Thanh Nhiên di chuyển cơ thể một chút, gác chân phải lên chân trái, nheo mắt nói: "Bạn trai của anh là người sắp làm việc lớn, thường ngày khá bận rộn, phải thông cảm nhiều."

"Được thôi, bạn trai." Thẩm Đình Dục cười nhẹ ở đầu dây bên kia, "Gần đây có vẻ em khá vui?"

"Có vẻ như Nam Châu cũng không tồi tệ như Tạ Nam Quân nghĩ."

"Nó khá là tàn đấy." Từ Thanh Nhiên nói thẳng, "Với thái độ nghiêm khắc của anh đối với việc huấn luyện, nếu anh đến đây -"

"Khi anh kết thúc đợt huấn luyện, có lẽ số người còn sống trong quân khu sẽ không đến một nửa."

Thẩm Đình Dục lại cười một tiếng.

Từ Thanh Nhiên nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy một nơi không cần phải xem xét quy tắc khi làm bất cứ điều gì như thế này, khá phù hợp với tôi."

"Tôi phải cảm ơn Mục Tử Vũ đã gửi tôi đến một nơi thú vị như vậy."

"Tôi biết." Giọng trầm và dịu dàng của người đối diện khiến tai cậu hơi ngứa.

"Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy Thiên Long sẽ là nơi phù hợp nhất với em."

Từ Thanh Nhiên nhướng mày: "Hửm?"

"Bởi vì em là một người có hoài bão."

Bây giờ là buổi tối ở thành phố Kim Ô của Phi Tinh.

Từ Thanh Nhiên không có ở đây, Thẩm Đình Dục tiện thể ở luôn trong văn phòng tổng doanh.

Anh tựa vào chiếc ghế thoải mái của mình, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng có vẻ cũng rất tốt.

Nói xong câu trước, anh lại nói: "Chỉ là cảm giác không quan trọng khi nào, ở đâu, sống với tư cách gì, em đều không phải là người cam chịu sự tầm thường, sống một cuộc đời uổng phí."

Từ Thanh Nhiên biết mình có năng lực nên cậu dám thách thức mọi thứ.

Đối với cậu, thất bại cũng chỉ là thất bại thôi, vẫn tốt hơn là không thử can thiệp.

Vì vậy Thẩm Đình Dục lúc đó mới cảm thấy so với Kim Dực, quân đoàn đã phát triển ổn định, không có nhiều thách thức, Từ Thanh Nhiên sẽ sẵn lòng chọn Ngân Long đang chao đảo. Hoặc là trở thành người thay đổi tình thế, đưa nó đứng dậy lần nữa, hoặc nếu không thể nâng nó dậy thì cậu cũng sẽ trở thành người đá đổ nó hoàn toàn.

Cậu luôn thích dùng cách thức oanh liệt như vậy để viết nên cuộc đời của mình.

Đây cũng là điểm mà Thẩm Đình Dục cực kỳ thích, nhìn Từ Thanh Nhiên, anh cảm thấy những việc mình muốn làm nhưng không thể làm được, cậu đều đã thay anh làm hết.

"Thẩm Đình Dục." Người ở đầu dây bên kia, giọng vẫn trong trẻo và đầy sinh khí như mọi khi.

Từ Thanh Nhiên nói với anh: "Anh có biết tôi thích nhất điểm nào ở anh không?"

"Cảm giác như anh sống trong đầu tôi vậy, luôn biết tôi đang nghĩ gì. Dù đúng hay sai, đều là những điều anh có thể công nhận và chấp nhận nó."

"Anh là người hợp ý nhất mà tôi từng gặp." Khi Từ Thanh Nhiên nói câu này, đôi mắt cậu cong lên vì cười, đáy mắt cũng ánh lên nụ cười chân thành.

Ở trạm nghỉ cửa khẩu khu 8-9 Nam thành, chiếc tàu hỏa nhỏ chầm chậm vào ga.

Không bất ngờ, không ai xuống tàu, nó lại chậm rãi rời đi sau một tiếng còi.

Đợi đến khi tiếng ồn ào đã xa, giọng của Thẩm Đình Dục mới truyền đến từ đầu bên kia của thiết bị liên lạc, nghe có vẻ hơi buồn: "Vậy sao lại là 0% chứ?"

Từ Thanh Nhiên không nhịn được cười.

Cậu nghĩ, người này thật sự rất quan tâm đến con số đó.

Cậu suy nghĩ một lúc, nói: "Có lẽ hợp ý không có nghĩa là tương thích với nhau."

"Giống như sự tương thích thật sự, là một ổ khóa và một chìa khóa duy nhất có thể mở nó."

"Còn chúng ta, giống như hai miếng kim loại có chất liệu rất giống nhau, đều rất phù hợp để được mài dũa thành những ổ khóa rất chắc chắn."

Nói xong câu này, Thẩm Đình Dục rơi vào im lặng.

Từ Thanh Nhiên lại nói với anh: "Anh lo gì chứ? Bên ngoài có nhiều chìa khóa như vậy, tôi không phải vẫn chọn anh - cái ổ khóa này sao?"

Thẩm Đình Dục trầm ngâm một lúc, lấn tới hỏi: "Vậy khi nào em có thể thích tôi nhiều hơn một chút nữa?"

Từ Thanh Nhiên nhìn cấp bậc biển tinh thần của anh mãi vẫn chưa tăng lên, cười khẽ một tiếng: "Vậy thì phải xem khi nào anh có thể làm được việc đó."

Thẩm Đình Dục dừng lại một chút.

Anh nghĩ, ý của Từ Thanh Nhiên là mình vẫn chưa đủ thích cậu ấy sao?

Tình yêu của anh hiện tại quả thật vẫn rất kiềm chế.

Chủ yếu là nếu quá buông thả, anh lo Từ Thanh Nhiên vừa mới tiếp xúc với những điều này chưa chắc đã có thể chấp nhận, đặc biệt là khi tình cảm của cậu dành cho anh vẫn đang trong quá trình tăng dần. Hơn nữa, mặc dù Từ Thanh Nhiên đã nói như vậy nhưng độ tương thích 0% đó vẫn như cái xương mắc trong cổ họng.

Điều đó cũng đè nặng trong lòng anh, trở thành một rào cản khó vượt qua.

Không phải vì dữ liệu không đủ.

Chủ yếu là hai linh hồn có độ tương hợp dưới 10%, nếu muốn kết hợp sâu hơn trong tương lai -

Quá trình đó sẽ không kiềm chế được việc giải phóng tinh thần lực, nhưng độ tương thích quá thấp, rất có thể sẽ dẫn đến tổn thương biển tinh thần của bên chịu đựng.

Anh không nói với Từ Thanh Nhiên về nỗi lo này, chỉ nói với cậu: "Vậy tôi phải làm thêm việc tốt, cố gắng để lại chút ấn tượng tốt trong lòng em rồi."

Từ Thanh Nhiên hỏi anh: "Sao vậy? Anh lại lén làm gì sau lưng tôi à?"

Thẩm Đình Dục nói: "Em không thấy hành trình từ Thiên Xà đến Thiên Long của em rất suôn sẻ sao?"

"Nhất là sau khi cậu đắc tội nặng với Mục Tử Nguyệt."

Từ Thanh Nhiên cũng khá thông minh, lập tức hiểu ý của anh: "Ý anh là, Mục Tử Nguyệt đã từng cử người đến quấy rối tôi?"

Thẩm Đình Dục cho biết, trước khi Từ Thanh Nhiên tiến vào lãnh địa của hệ sao Thiên Long vẫn không ngừng.

Chỉ là những rắc rối lăng quăng như ruồi đó, đều bị anh chặn lại hết.

Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, hỏi anh: "Anh thuộc quyền quản lý của Kim Dực, không sợ Mục Tử Nguyệt gây rắc rối cho anh sao?"

Kết quả Thẩm Đình Dục cười, nói: "Nếu tôi sợ hãi, thì đã không dám chọn vào Kim Dực sau khi ra khỏi Ác Tháp."

Từ Thanh Nhiên nghĩ, cũng đúng.

Hơn nữa với năng lực của Thẩm Đình Dục, Mục Tử Nguyệt nhiều lắm chỉ là người cấp 3S, đơn đấu chắc chắn không thắng được anh. Hiện tại lại đang trong giai đoạn đối đầu quan trọng của Kim Dực và Ngân Long, trước khi vị trí vua được ổn định, Mục Tử Nguyệt có lẽ cũng chưa làm gì được anh.

"Cực khổ cho anh rồi, bạn trai à." Từ Thanh Nhiên học theo anh, cố tình nhấn mạnh cách xưng hô.

Câu nói này dường như có tác dụng vuốt ve nhất định, trong tiếng cười khẽ của Thẩm Đình Dục có thêm vài phần vui vẻ.

Hai người lại nói chuyện linh tinh một lúc, cho đến khi Từ Thanh Nhiên nghe thấy có tiếng người khác vào văn phòng bên phía Thẩm Đình Dục, biết anh lại phải bận rộn mới cúp máy.

Cậu vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Đình Dục, bên cạnh vừa hay đi tới đội trưởng khu 8 của họ.

Đối phương liếc nhìn cậu một cái, nói: "Người... người anh em mới này, cậu cũng khá giàu nhỉ, lại còn mua nổi máy liên lạc."

Máy liên lạc khác với điện thoại di động.

Giới hạn cực đại mà điện thoại di động có thể làm được trong thế giới này chỉ là liên lạc trong cùng một hệ sao. Còn máy liên lạc có thể giao tiếp xuyên hệ sao, thậm chí một số loại đặc biệt còn có thể liên lạc xuyên quốc - tức là liên lạc với các liên minh đế quốc khác trong cụm sao Greuel bên ngoài Đế quốc Kian.

Do tính đặc biệt của vật liệu và đường truyền, chi phí duy trì cực kỳ đắt đỏ nên giá của máy liên lạc không hề rẻ.

Ít nhất đối với người Thiên Long hệ mà nói, nó rất đắt.

Đối mặt với đánh giá như vậy, Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu ba hoa nghiêm túc: "Cũng không có gì."

"Đây là di vật của ông của ông của ông tôi truyền lại."

Đội trưởng khu 8: "...?"

Từ Thanh Nhiên nói xong nhìn trời một cái, đứng dậy hỏi: "Mọi người đều đã tỉnh chưa?"

Đội trưởng không hiểu: "Tỉnh từ lâu rồi, còn đều ăn no nữa."

Từ Thanh Nhiên cười: "Rất tốt."

"Vậy chúng ta bắt đầu luyện tập thôi."

Đội trưởng mặt đầy bối rối: "?"

Luyện tập cái gì?

Từ Thanh Nhiên nói, chê thể lực của họ quá kém, sức bền không đủ dẫn đến công việc dọn dẹp của họ mỗi lần đến cuối cùng đều rất thảm hại.

Nên cậu quyết định bắt đầu từ việc rèn luyện thể lực cho họ.

Những vệ binh trong phòng nghỉ nghe xong, toàn bộ cười ồ lên.

Người có thâm niên sâu trực tiếp nói: "Cậu em à, cậu thật hài hước."

"Cậu nghĩ họ điều phái những người trợ giúp như cậu đến khu của chúng tôi để làm gì? Bây giờ có mấy lính mới các cậu rồi, hoạt động dọn dẹp đương nhiên là do các cậu phụ trách!"

Người nói chuyện cười càng lúc càng ngông cuồng: "Hơn nữa cậu giỏi như vậy, chúng tôi sau này càng nhàn hơn! Nói không chừng A Cường và những người khác cũng có thể luân phiên nghỉ ngơi, cảm giác một mình cậu có thể hoàn thành công việc hàng ngày một cách nhẹ nhàng!"

Từ Thanh Nhiên lạnh lùng nhìn họ cười, đợi họ cười đủ, mới nói tiếp: "Cười xong chưa?"

"Cười xong rồi thì đi luyện tập thôi."

Nụ cười trên mặt mấy người trong phòng nghỉ lúc này mới dần dần phai nhạt.

Sau khi phát hiện Từ Thanh Nhiên có vẻ đề xuất nghiêm túc, đội trưởng bước đến trước mặt cậu, biểu cảm hung dữ nói: "Này lính mới, đừng tưởng mình có vài khả năng là bắt đầu kiêu ngạo."

Giọng điệu của anh ta cũng rất hung hãn: "Đừng quên thân phận của mình, ở khu 8 và khu 9 này, tôi chính là đội trưởng."

"Bây giờ tôi lấy tư cách đội trưởng ra lệnh cho cậu, tối nay thay phiên đi hoạt động dọn dẹp ở khu 9, cậu một mình phụ trách luôn."

Từ Thanh Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, giây tiếp theo trực tiếp giơ tay nhắm thẳng vào mặt anh ta một cú đấm.

Rồi lạnh nhạt nói: "Tôi tưởng Nam Châu các anh, cái ít coi trọng nhất chính là mệnh lệnh cấp trên cấp dưới?"

Lời của thượng tá còn không nghe, đến nơi nhỏ lại bắt đầu làm trò áp chế bằng thân phận và thâm niên.

Thật thú vị.

Đội trưởng không ngờ cậu ta không nói không rằng đã bắt đầu đánh người, lúc đầu hơi sững sờ rồi tức giận bắt đầu vung nắm đấm muốn đánh trả.

Kết quả dù vung trái đấm phải thế nào, cũng không chạm được vào một sợi tóc của Từ Thanh Nhiên. Cuối cùng, ngược lại chính anh ta vì tiêu hao quá nhiều sức lực, bắt đầu thở hổn hển.

Từ Thanh Nhiên còn ôn tồn nói một câu: "Thấy không, thể lực không giữ tốt, đánh nhau cũng thở như chó."

Đội trưởng lập tức nổi giận vì xấu hổ, gọi mọi người trong phòng nghỉ: "Này, các người đều đang xem kịch à? Còn không mau đến giúp tôi!"

Mọi người lúc này mới hoàn hồn lên tiếng tiến lên, bao vây đánh Từ Thanh Nhiên không biết trời cao đất dày.

Dĩ nhiên, kết cục cuối cùng cũng giống như với nhóm người khu 6-7 kia.

Vị đội trưởng chửi dữ dội nhất của họ, trực tiếp bị đánh cho mặt mũi bầm dập máu mũi chảy ròng, ngã xuống đất bất tỉnh. Từ Thanh Nhiên thậm chí còn chưa tha cho anh ta, đi đến bên cạnh, giơ chân đá vào ngực anh ta một cái không nhẹ không nặng.

Không đá chết người, nhưng ước chừng phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới có thể hồi phục.

Làm xong hành động này, cậu mới lạnh lùng liếc nhìn những người khác cũng đang bị thương: "Các anh nên hiểu rõ, Nam Châu gần như là nơi không người quản lý phải không?"

Không quản sinh.

Không quản tử.

Không quản kẻ vi phạm pháp luật.

"Giống như các anh không sợ chết vậy, tôi cũng không sợ sẽ vô tình làm các anh chết."

"Bây giờ cho các anh hai lựa chọn, ngoan ngoãn nghe lời tôi, hay để tôi giúp các anh kết thúc cuộc đời sớm?"

Không cần phải nói, mọi người đều chọn phương án trước.

Vào lúc không nên không sợ chết, họ vẫn khá tiếc mạng.

Vì vậy, khoảng hơn chục người, trước khi mặt trời lặn đã bị Từ Thanh Nhiên gọi đến khu đất trống của khu 9 để luyện tập đủ kiểu.

Cho đến khi trời tối, cho họ nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, lại ép họ tiến vào sâu trong khu 9 bắt đầu hoạt động dọn dẹp. Hơn nữa Từ Thanh Nhiên thực sự nói được làm được, cả quá trình đều đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, không ra tay giúp đỡ cũng không chỉ điểm.

Chỉ khi cả đám người thực sự không chống đỡ nổi, thậm chí có người bắt đầu bị quỷ loại I quấn lấy cắn thương, cậu mới ra tay giải quyết hết quỷ loại I ở khu vực đó.

Khủng hoảng tạm thời được giải trừ, tất cả mọi người đều mệt mỏi hoặc nằm sấp hoặc nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển nghỉ ngơi.

Mặt mũi tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Nhìn lại Từ Thanh Nhiên, sau một vòng quét dọn, cậu thậm chí không đổ một giọt mồ hôi.

Thậm chí quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không có nếp nhăn nào.

Họ không nhịn được nghĩ -

Rốt cuộc ai mới là lính mới vậy? Sao mà mơ hồ thế, cậu ta lại trở thành huấn luyện viên của họ rồi!

Từ Thanh Nhiên đi tới, trên mặt vẫn đeo chiếc khẩu trang quái vật nhe nanh múa vuốt, họ chỉ nhìn thấy đôi mắt của cậu.

Rồi nghe cậu hỏi: "Bộ dạng thảm hại hiện giờ của các anh, có phải là điều các anh muốn không?"

Mọi người nằm dài trên đất thở hổn hển, không ai nói gì.

Lại thấy cậu nhìn về phía một người, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì gia đình anh ở Khu 12 sát cạnh với Khu 8 phải không?"

Tiếp đến là một người khác đang nằm bất động: "Vợ anh cũng ở đó phải không?"

Sau đó cậu còn chỉ ra vài người nữa, ngoại trừ những người được điều động từ các hệ sao khác, tất cả cư dân bản địa đều bị cậu chỉ đích danh một lượt.

Mọi người sửng sốt vì những chuyện họ thường nói trong lúc trò chuyện, cậu đều nhớ hết!

Sau khi chỉ xong, cậu nói: "Họ đang trông cậy vào các anh - những người đang bảo vệ tiền tuyến, nhưng nếu ngay cả các anh cũng từ bỏ thì họ còn có thể dựa vào ai?"

Ngày Từ Thanh Nhiên đến đó, người đàn ông đầu đinh đang đánh bài ăn đậu phộng chính là một trong những lính canh đến từ hệ sao khác.

Điều anh ta nói nhiều nhất là than phiền về cuộc đời không như ý, cảm thấy mình bị người khác coi thường, vất vả chinh chiến nơi xa xôi cho Ngân Long, lại bị ném đến một nơi như thế này.

Từ Thanh Nhiên nhìn xuống anh ta, nói nhẹ nhàng: "Tôi không biết người khác có coi thường anh hay không."

"Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh, chẳng phải chính anh đã khiến người khác coi thường mình trước sao?"

Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị Từ Thanh Nhiên chỉ trích thẳng thắn và đúng trọng tâm.

Cuối cùng cậu đưa ra câu hỏi thức tỉnh: "Các anh còn nhớ lý do mình mặc bộ quân phục này không?"

Khiến tất cả mọi người im lặng.

Thậm chí có những người nhạy cảm hơn, đã bắt đầu đỏ hoe mắt, ánh mắt đầy không cam lòng.

Ban đầu, lý do chính khiến các lính canh ở Nam Châu chọn cách buông xuôi và bất tuân lệnh là để bày tỏ sự bất mãn với cấp trên quân đội, với Ngân Long.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là việc ban đầu dùng để phản kháng, cuối cùng lại trở thành sự buông xuôi.

"Nếu thực sự không muốn mặc nữa thì có thể cởi bỏ, quân đội Nam Châu có thêm các anh cũng chẳng đông, thiếu các anh cũng chẳng ít."

Giọng nói của Từ Thanh Nhiên lạnh lùng như vầng trăng trên bầu trời.

Nói xong, cậu bỗng nắm lấy thanh đao tinh thần của mình, đôi mắt ấy trong đêm tối như lóe lên một tia đỏ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào họ nói: "Tất nhiên, quân đội Nam Châu cũng không cần những kẻ vô dụng, nếu không muốn làm nữa thì nói một tiếng với tôi, tôi sẽ lập tức đưa anh đến thế giới cực lạc để tận hưởng."

Mọi người sợ hãi run rẩy, cũng không nghỉ ngơi nữa, lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh.

Lúc đầu cũng không nhận ra làm sao một binh sĩ bình thường lại có thể nói ra những lời như vậy.

Từ Thanh Nhiên không bắt họ tiếp tục luyện tập với quái vật loại I nữa, không nói gì, xoay người bỏ đi.

Chỉ để lại cho họ cái bóng lưng lạnh lùng.

Họ không dám ở lại Khu 9 nguy hiểm khi trời chưa sáng quá lâu, chỉ có thể vội vàng đuổi theo Từ Thanh Nhiên - người duy nhất có thể cho họ đủ cảm giác an toàn, như những con gà con làm sai chuyện đi theo sau cậu.

Khi ánh mắt họ giao nhau, đều có thể thấy sự hổ thẹn và ăn năn trong mắt đối phương.

Đúng vậy... không nên như thế này.

Họ chỉ là không cam lòng, tại sao chỉ vì nghèo hơn người khác một chút, bẩm sinh kém cỏi hơn người khác một chút mà phải bị người ta coi thường chế giễu?

Nhưng nhìn lại những ngày đã qua, họ cũng chẳng cố gắng để thay đổi điều đó.

·

Không biết là do những lời Từ Thanh Nhiên nói đêm đó có tác dụng, hay là do sát khí trên người cậu quá nặng.

Dù sao sau ngày hôm đó, các lính canh ở cửa khẩu Khu 8-9 đều trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

Không còn la hét và phàn nàn mỗi ngày nữa, khi Từ Thanh Nhiên gọi họ ra luyện tập cũng không dám tỏ vẻ miễn cưỡng, rất hợp tác. Sau hai ngày, đến buổi tối khi dọn dẹp, Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng không còn bắt họ đánh nhau với đám quái vật nữa, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng chỉ dẫn vài câu.

Chớp mắt, đã đến ngày tổ chức nghi lễ chào đón tân thượng tá ở Đông Thành.

Để không ảnh hưởng đến công việc, nghi lễ chào đón được tổ chức vào ban ngày.

Khác với việc vắng mặt đã thỏa thuận với các đội trưởng của các thành phố, hôm nay khu doanh trại Đông Thành hiếm khi đông đủ người như vậy.

Ngoại trừ Bắc Thành, người của các khu vực thành phố khác cơ bản đều đến.

Họ bàn tán xì xào về kế hoạch của mình, một số người còn mang theo đạo cụ như đá nhỏ hoặc thức ăn mốc thiu, quyết định sẽ ném vào mặt tân thượng tá khi anh ta phát biểu. Còn có những người ăn mặc quái dị, chuẩn bị cố tình gây rối v.v.

Tóm lại là đủ mọi thứ, chỉ mong người mau đến để họ có thể thỏa sức phá hoại.

Địa điểm tổ chức nghi lễ chào đón chưa bao giờ đông người như vậy.

Mao phó quan nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên, đồng thời cũng rất lo lắng không biết phải đối phó thế nào nếu Từ thượng tá đến.

Kết quả là một đám đông người đã đợi quá hai tiếng so với thời gian đã hẹn tổ chức nghi lễ vẫn chưa thấy thượng tá mới của họ xuất hiện.

Những người ở hàng đầu bắt đầu mắng Mao Phó quan vì không kiên nhẫn: "Chuyện gì vậy?"

"Trước đây chưa từng có ai chảnh chọe như vị này cả, anh có thực sự nói rõ thời gian với người ta không?"

Phó quan bị mắng đến nỗi trong lòng ấm ức.

Đã nói rồi mà, còn xác nhận với Từ Thanh Nhiên mấy lần nữa chứ!

Nhưng bề ngoài cũng chỉ có thể giữ vững biểu cảm của mình, nói: "Tôi sẽ gọi điện hỏi tình hình."

Trong khi đó, Từ Thanh Nhiên đáng lẽ phải xuất hiện ở khu doanh trại Đông Thành lại đang ngồi trên chuyến tàu nhỏ đi về phía Khu 6-7 của Nam Thành.

Cậu đến trạm nghỉ quen thuộc, đẩy cửa phòng nghỉ như trở về nhà mình vậy.

Kết quả vừa mở cửa, đã thấy Tôn Hoành Binh và những người khác đang vây quanh bàn ăn lẩu.

Nguyên liệu chính của nồi lẩu là thịt xúc tu quen thuộc.

Từ Thanh Nhiên khẽ nhướn mày.

Ồ hố?

"Khụ khụ khụ..." Tôn Hoành Binh bị sự xuất hiện bất ngờ của Từ Thanh Nhiên làm cho sặc.

Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Từ Thanh Nhiên ở cửa không nói gì, chỉ cong mắt cười.

Nhưng lại như thể đã nói hết mọi thứ.

-- Trước khi rời đi, Từ Thanh Nhiên còn đau lòng trách móc họ đã giết thú cưng nhỏ của Mã Bưu để ăn, vậy mà bây giờ họ lại đang lén lút ăn.

Không có cách nào, ai có thể cưỡng lại được hải sản miễn phí chứ!

Từ Thanh Nhiên còn chưa kịp nói chuyện với họ, điện thoại đã reo.

Cậu nhìn tên người gọi đến, mới đi đến một góc vắng người của trạm nghỉ để nghe.

Phó quan Mao cẩn thận hỏi cậu: "Xin chào Thượng tá, xin hỏi ngài đang ở đâu ạ? Hy vọng ngài không quên lễ chào đón nhậm chức hôm nay."

Từ Thanh Nhiên cười một tiếng, thờ ơ mở miệng: "À, tôi không quên."

Bên này, tổng doanh quân sự Đông Thành.

Hiện trường hoạt động lễ nhậm chức.

Mọi người nhìn Phó quan Mao rời khỏi hiện trường để gọi một cuộc điện thoại, sau đó trở lại với đôi mắt đờ đẫn.

Sau một lúc lâu, anh ta mới cầm loa phóng thanh lên, nói: "... Mọi người đã đợi lâu rồi."

"Thượng tá mới đến nói rằng anh ấy đột nhiên hơi lười, không muốn xuất hiện ở những nơi vô nghĩa như thế này."

"Bảo tôi... thay mặt anh ấy... cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng."

Mao Phó quan không biết mình đã dùng tâm trạng gì để chuyển đạt những lời này của Từ Thanh Nhiên.

Dù sao khi hắn nói xong điện thoại, người cũng đã ngây dại rồi.

... Thì ra cậu đã có ý định này!

Đám đông bên dưới, một phút sau mới phản ứng lại.

Họ đã bị vị thượng tá mới đến cho leo cây sao?

Biểu cảm lập tức chuyển sang không dám tin.

-- Đợi mấy tiếng đồng hồ, chỉ để bị cho leo cây như thế này sao?!

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️