Hôm nay Vũ Tuyết Nhi ngủ đến trưa mới dậy. Đến công ty, vừa lên tầng năm mươi bảy, cô gặp Bảo Dung đang lấy nước, cơn buồn nôn của Bảo Dung khiến cô chú ý:
_ Tiểu Dung, em không sao chứ? Không khỏe sao?
_ Em bị từ hôm qua, đi khám thì chỉ bị đau dạ dày bình thường.
_ Vậy em làm tiếp được không, hay là xin nghỉ hôm nay?
_ Em không sao?
Từ xa Tống Khải đi đến, mắt thấy cậu đang lại gần, Vũ Tuyết Nhi mỉm cười nham hiểm rồi lớn tiếng với Bảo Dung:
_ Vô trách nhiệm thế à? Làm sai mà không chịu trách nhiệm thì là đồ bỏ đi em có biết không hả?
Bảo Dung ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra với Vũ Tuyết Nhi, Tống Khải thì thấy cô lớn tiếng với Bảo Dung thì đi nhanh lại hỏi vấn đề:
_ Phu nhân, có việc gì vậy? Ai vô trách nhiệm?
_ Vậy tôi đang nói chuyện với ai mà cậu hỏi? Cậu chịu trách nhiệm hay gì?
_ Được, tôi chịu trách nhiệm. Mà chuyện gì?
_ Tiểu Dung mang thai rồi!
Cái gì??? Cả Bảo Dung và Tống Khải ngạc nhiên tột độ. Bảo Dung không biết cô đang nói gì, muốn lên tiếng phản bác thì cô nói tiếp:
_ Cậu chịu trách nhiệm không?
_ Tôi.... tôi... tôi đồng ý.
_ Anh thư kí Tống, anh không cần phải như vậy!
_ Tại sao anh không thể như vậy? Anh thích em từ lúc đầu gặp em, chỉ là anh không đủ can đảm để thổ lộ với em, em có muốn để anh chịu trách nhiệm với em không?
Đang lãng mạn biết bao, Vũ Tuyết Nhi đứng bên cạnh phì cười, Bảo Dung và Tống Khải nhìn sang cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Cô biết mình hành động không đúng nên ho khan hai tiếng, nói:
_ Cậu nói được thì nên làm được, tôi giao con bé cho cậu. Hai người tiếp tục đi, tôi đi đây!
Thấy cô đã đi xa, Tống Khải tiếp tục công việc đưa vợ về nhà.
_ Em mau trả lời đi, anh chờ không được đâu!
Ủa anh, cua người ta mà ngang ngược vậy anh? Anh mà như vậy là coi chừng mất vợ đấy nhá!
_ Em... em đồng ý nhưng việc chị Tiểu Tuyết nói không đúng sự thật.
_ Là sao?
_ Chị ấy đùa anh đấy, em không mang thai.
_ Em không mang thai? Thế thì tốt quá còn gì, chọn ngày lành về ra mắt ba mẹ rồi cưới luôn.
Tống Khải vui mừng ôm Bảo Dung xoay vòng. Bảo Dung tuy chỉ đối với Tống Khải ở mức độ thích thầm nhưng không thấy cậu trong tầm mắt thì cô sẽ khó chịu chẳng hiểu vì sao? Còn Tống Khải thì từ lần gặp đầu tiên đã bị cảm nắng, chỉ muốn luôn luôn đặt mình vào tầm mắt nhỏ bé kia của Bảo Dung. Hai người thích thầm được Vũ Tuyết Nhi đưa về chung một nhà trong vòng một nốt nhạc.
Sau khi cãi nhau với Mạc Tuấn Hiên, khi về nhà Đường Thu Thảo luôn khó chịu trong người, ăn uống lại không được suôn sẻ, nôn ói khi nghe mùi tanh của cá, lại thèm đồ ngọt tuy cô ta chẳng thích đồ ngọt.
Đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, Đường Thu Thảo ngồi ở ghế chờ lấy kết quả, máy kêu tên của bệnh viện gọi tên Đường Thu Thảo, cô ta đứng lên đi vào phòng nhận kết quả.
Người bác sĩ thấy cô đã an phận ở ghế đối diện mới cầm tờ giấy xét nghiệm đưa đến trước mặt cô ta, nói:
_ Cô đang mang thai gần bốn tuần tuổi rồi! Chồng cô không theo cô sao?
_ À, anh ấy bận công việc nên không thể đến.
_ Thai nhi rất khỏe mạnh, ăn uống bồi bổ thêm, không còn việc gì nữa, cô có thể về.
Đường Thu Thảo cầm tờ kết mang thai trên tay mà không thể nào vui nổi, mặt không chút biểu cảm khó khăn đi về nhà. Ngồi thẫn thờ trên giường chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ nghe tiếng nói lầm bầm:
_ Tại sao mày lại xuất hiện vào lúc này? Ba mày tao còn chả biết là ai? May xuất hiện đúng vào lúc tao vừa chia tay với Mạc Tuấn Hiên, vậy thì tao sẽ phá bỏ mày nhưng sẽ có người gánh tội danh này.
Nụ cười nham hiểm lúc này lại thay thế cho khuôn mặt thẫn thờ lúc nãy, chẳng biết cô ta suy nghĩ mưu hèn kế bẩn gì nữa nhưng chắc chắn người bị cô ta tính kế sẽ không yên ổn với cô ta đâu.
Vũ Tuyết Nhi hôm nay cùng Nam Phong về Vũ gia hợp gia đình, Trần Ngọc Liên cũng được Vũ Minh đón đến.
_ Tiểu Vũ, cậu biết gì chưa? Đường Thu Thảo, cô ta mang thai rồi!
_ Sao cậu biết?
_ Mình cũng vừa nhận tin thôi, là do con bé khóa dưới hồi đó hay theo tụi mình chơi đó báo với mình, con bé đang làm thực tập ở đó.
_ Mình chắc chắn sẽ có điều không lành đến với mình.
Tất cả mọi người đã yên vị trong bàn ăn thịnh soạn, Vũ Nhân lên tiếng hỏi Vũ Tuyết Nhi:
_ Tiểu Nhi, con ở bên Nam viên có ngoan không đó?
_ Aida, con ngoan hay không ba bấm tay cũng có thể biết mà?
_ Ba biết chứ! Tiểu Liên, con phải chịu thiệt thòi rồi, phải chờ con bé giải quyết chuyện riêng mới tổ chức đám cưới, hay là con và Vũ Minh làm đám cưới trước đi?
_ Không cần rườm rà đâu ba, tụi con cũng đã đăng kí kết hôn rồi, đám cưới hay không cũng được.
_ Con thấy như vậy cũng tốt đó ba.
_ Anh không đồng ý.
Cả Vũ Tuyết Nhi và Trần Ngọc Liên đều giật mình khi hai người đàn ông của mình đập mạnh xuống bàn vì câu nói ngây thơ vô số tội kia.
_ Thôi, chuyện đó mình tính sau, mau, mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội cả rồi!
Hạ Vy nhìn con trai và con rể của mình thì biết nếu nói thêm vài câu nữa chắc chắn sẽ có chuyện mất, đánh láy sáng chuyện khác là cách tốt nhất.