Hai ngày sau. Tống Khải nhận được thiệp mời từ Đường thị gửi đến, mang vào cho Nam Phong xem, anh không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy chỉ là càng nhanh thì anh càng có thể nhanh có được bảo bối nhà anh nha!!
Bấm số gọi ngay cho Vũ Tuyết Nhi, chuông đổ hơn năm hồi mới có người nghe máy. Vũ Tuyết Nhi vẫn đang say giấc nồng trong chăn thì nghe được tiếng chuông điện thoại, khó chịu khi có người phá giấc, nhấc máy lên nói ngay:
_ Không biết tôi còn đang ngủ sao? Chỉ mới bảy giờ đã gọi làm phiền là sao? Tại sao không trả lời?
Ủa khoan, dừng khoảng chừng là hai giây. Đã cho người ta nói đâu mà trả lời, anh nhà bất lực.
Nam Phong sau khi nghe câu nói khi tức giận của Vũ Tuyết Nhi thì đã quên luôn chuyện cần nói là gì, cũng may là có Tống Khải đứng bên cạnh nhắc nhở nếu không chỉ có nước làm bạn với sofa vào tối nay thôi!
_ Anh vừa nhận thiệp mời từ Đường thị, em có rảnh thì trưa đến nha? Không còn chuyện gì nữa em ngủ tiếp đi.
Tắt máy ngay và luôn, anh là đang luống cuống chả biết nên nói thêm gì. Nghe câu nói nhỏ nhẹ khép nép của anh chồng, Vũ Tuyết Nhi ngơ ngác hồi lâu rồi bật cười ngây ngốc.
Đến trưa, cô nghe theo lời anh đến công ty hóng chuyện của Đường thị và Mạc thị. Trước khi đợi cô đến, anh đã cho người làm sẵn nước và bánh để trên bàn. Thư kí Tống nhìn một màn chào đón vợ yêu của chủ tịch mà không khỏi lắc đầu ngán ngẫm. Không biết sau này anh có vợ thì có như thế không?
Vũ Tuyết Nhi vẫn như mọi ngày, cầm trên tay là hộp cơm trưa cho anh, những nhân viên làm ở Nam thị cũng đã quen với việc bên cạnh Nam Phong có một cô gái chỉ là vẫn chưa biết thân phận của cô là gì.
Bước vào văn phòng, đặt nhẹ hộp cơm xuống bàn rồi tự nhiên đi đến bàn làm việc xem tài liệu.
Nam Phong thì ngơ ngác chẳng biết chuyện gì, khoan, anh tàng hình rồi sao? Cô không thèm nói chuyện đến anh mà như vậy đi xem tài liệu.
Khó chịu khi bị cô lơ đi, anh đứng lên đi đến bàn rồi nhẹ nhàng nói:
_ Tiểu Nhi, em còn giận chuyện hồi sáng sao? Anh không biết là em còn ngủ nên là mới gọi cho em.
_ Em không để ý, anh hai em có nhận được thiệp mời không?
_ Chắc chắn là không thiếu phần của cậu ta rồi!
_ Anh ăn trưa đi.
_ Em làm gì vậy?
_ Em tính xem khi nào thì vạch trần Đường thị. Nợ mới nợ cũ đều tính luôn một lượt.
Càng nghe càng khó hiểu, Nam Phong muốn biết về chuyện quá khứ "tươi đẹp" kia của cô là gì? Hỏi thẳng thì sợ cô không nói, điều tra thì cô mà biết được là xác định. Đấu tranh tư tưởng một lúc thì quyết định hỏi cô.
_ Em với cô ta là có chuyện gì sao?
_ Anh biết chuyện con gái tụi em làm gì?
_ Anh chỉ muốn biết thử xem cô ta đắc tội gì với em thôi!
Liếc mắt nhìn chỗ khác rồi đi lại sofa ngồi ăn trưa. Lát sau mới nghe được tiếng nói không chút độ ấm của cô vang lên.
_ Năm lớp mười, cô ta lấy cắp bản vẽ mà em định dùng nó để thi cấp thành phố, đại học năm hai cô ta đổ lỗi cho em là lấy đi sợi dây chuyền cô ta mới mua. Thân phận của em được bảo mật, cô ta lấy cớ em không phải là tiểu thư đài các, đi rêu rao khắp nơi nói em nghèo, là đứa ăn cắp, không được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng. Từ đó về sau chẳng ai muốn chơi với em. Sang đại học năm ba thì em mới quen được Tiểu Liên, tuy không tiếp xúc nhiều với em nhưng cậu ấy luôn là người đứng ra bảo vệ em khi cô ta bắt nạt.
_ Mạc Tuấn Hiên thì sao?
_ Anh ta sau khi có được tình cảm của em thì bỏ mặt, ít khi đến tìm em. Đường Thu Thảo trước kia sợ thế lực của Trần gia nên không dám bắt nạt Tiểu Liên, hai năm sau em mới sống yên ổn để tốt nghiệp.
_ Tại sao phải bảo mật thân phận?
_ Em là con gái út, ba sợ những người có ý xấu sẽ đến tìm em gây khó dễ nên là ba cho người bảo mật.
Nghe những việc mà cô đã trải qua ở quá khứ thì tình yêu của anh dành cho cô lại càng mãnh liệt hơn, anh muốn dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất để bù lại quá khứ đau thương kia.
Hôm sau, sau khi thức dậy, cô bị Lưu Á kéo ra hoa viên để ngắm hoa. Nhìn những bông hoa đang nở tươi tốt dưới ánh mặt trời, Lưu Á không tiếc lời khen dành cho cô.
_ Con dâu ngoan, không ngờ con lại khéo tay như vậy, trồng được nhiều loại hoa như vậy.
_ Mẹ quá khen rồi! Con là học được từ người khác dạy thôi!
_ Con dâu, chúng ta ngắm hoa một lúc rồi đi shopping với mẹ, mẫu mới ra cũng nhiều lắm, mẹ sắm cho con ít đồ để mặc.
_ Nhưng phòng thay đồ Nam Phong chuẩn bị cho con nhiều lắm mẹ, tháng nào cũng thay mới, con sắp mặc không hết rồi!
_ Không sao, đi mua sắm với mẹ, mẹ có điều bất ngờ cho con.
Không thể phản bác lại ý của mẹ chồng, cô chỉ biết gật đầu rồi theo Lưu Á đến shop thời trang của Hạ Vy.
Thấy bà thông gia với con gái cưng đến, Hạ Vy nhanh chân ra tiếp đón. Nhìn hai người trước mặt tươi cười nói:
_ Hôm nay rảnh đến đây mua sắm sao? Lâu rồi không thấy ghé.
_ Tôi đưa con dâu đến mua đồ.
_ Mẹ, ngày mai con với Nam Phong về nhà chơi nha?
_ Được, chiều mai mẹ bảo quản gia chuẩn bị nhiều một chút.
_ Tôi muốn đồ ngủ quyến rũ một chút càng nhiều mẫu càng tốt.
_ Mua cho ai?
_ Cho con gái bà, không phải muốn có cháu ẵm bồng sao?
_ Được, vào đây, Tiểu Nhi con cũng vào đây.
Hạ Vy lấy ra một vài bộ theo yêu cầu của Lưu Á, nhìn những bộ đồ quyến rũ trước mắt khiến cho Lưu Á và Hạ Vy phải cười híp cả mắt, còn cô thì thấy chẳng có gì đẹp, hở trên hở dưới càng nhìn càng khó chịu.
Lấy đại một bộ ướm thử lên người của Vũ Tuyết Nhi rồi gật đầu hài lòng.
_ Mẹ, con không mặc những thứ này đâu!
_ Nghe lời mẹ đi, hai bên nội ngoại đều muốn có cháu ẵm bồng hết rồi! Xem như là đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi này đi.
Nghe lời thuyết phục kia của Lưu Á, Vũ Tuyết Nhi đành lấy đại nhưng cô chẳng muốn mặc. Mắt thấy cô bị lời nói của Lưu Á làm cho siêu lòng thì Hạ Vy nói thêm vào.
_ Mẹ chồng con nói đúng, ba mẹ cũng già rồi chỉ muốn có cháu chơi cho vui nhà vui cửa thôi mà!
_ Được, con đáp ứng là được chứ gì? Cũng may là không có ba ở đây nếu không chỉ có nước nghe ba nói về ngày xưa của ba mẹ thôi.
Nghe câu trả lời mình muốn thì Lưu Á và Hạ Vy đều mở miệng cười. Thanh toán xong rồi về nhà, đến chiều, cô chẳng muốn mặc đồ do Lưu Á mua một tẹo nào cả nhưng cũng phải mặc vì gia đình nội ngoại cần cháu.
Ăn tối xong cô mới mặc bộ đồ ngủ quyến rũ màu đen làm tôn lên làn da trắng hồng của cô. Anh ở lại công ty tăng ca đến tám giờ mới về, vừa bước vào phòng thì thân hình quyến rũ của cô đã đập thẳng vào mắt anh.
Tuy chỉ ngồi đơn giản là tựa lưng vào giường đọc sách nhưng áo khoác mỏng bên ngoài của cô đã bị tuột ra. Anh ho khan hai tiếng rồi để cặp táp lên bàn, kéo cà vạt ra muốn vào phòng tắm thì tiếng nói trong trẻo của cô vang lên.
_ Anh ăn tối chưa?
_ Anh ăn rồi! Sao giờ này em chưa ngủ, khuya rồi!
Mới tám giờ mà khuya? Anh làm việc nhiều quá quên cả giờ giấc sao? Anh là sợ không kiềm chế nổi mà thôi, với thân hình hiện tại của cô có thể ăn đứt cả hoa hậu quốc tế đấy!
_ Anh đi tắm đây.
Nói rồi đi thẳng vào phòng tắm mà chẳng dám quay đầu. Lúc tắm ra vẫn thấy cô còn ngồi đọc sách, anh đi lại ngồi xuống giường hỏi:
_ Em không ngủ sao?
_ Em đọc hết trang này sẽ ngủ, anh buồn ngủ thì ngủ trước đi!
_ "Cô ấy không hề quan tâm đến chuyện đó sao? Hôm nay lại ăn mặc như vậy là muốn thử mình sao?"
_ Tiểu Nhi, có phải em đi mua sắm với mẹ không?
_ Sao anh biết? Mẹ bảo muốn có cháu nên mẹ mua cho em bộ đồ ngủ để quyến rũ anh.
Ủa, cô đang nói gì vậy? Cô không thấy ngại sao? Chuyện mà con gái lúc nào cũng đỏ mặt mà cô lại nói như không phải việc gì lớn lao.
_ Vậy em đồng ý rồi?
_ Vâng, nhưng em nghĩ cho dù có đồng ý hay không thì anh cũng chẳng đồng ý đâu có đúng không?
_ Anh đồng ý.
_ Đó, anh không đồng ý mà. Khoan, anh vừa nói gì?
_ Anh đồng ý. Hết cơ hội phản bác rồi bảo bối.
Không cho cô có cơ hội phản bác lại anh trực tiếp kéo cô vào lòng hôn ngấu nghiến.