Tôi Nhặt Được Tổng Tài

Chương 26: Gián đoạn.




Vũ Tuyết Nhi vẫn đứng bất động ở cửa không nói lời nào, biết cô vẫn đang sợ, Nam Phong đi ra nắm lấy tay cô xoa nhẹ rồi nói:

_ Tiểu Nhi, lúc nãy anh.... anh .... không biết là em nên....

_ Em có chuyện muốn hỏi ý kiến của anh.

Cắt ngang lời nói của anh, cô vừa nói vừa xem khuôn mặt biểu cảm luôn thay đổi của anh. Nhịn cười trước biểu cảm của anh, cô vẫn biểu lộ khuôn mặt sợ hãi trước mặt anh.

_ Bà xã, em là đang sợ anh sao? Anh không muốn lớn tiếng với em đâu, là do em đến bất ngờ quá, anh không biết nên mới như thế!!!

Sau câu nói hối lỗi của anh, cô bật cười thành tiếng. Cô là muốn xem biểu cảm hiện giờ của anh nha!

Nghe tiếng cười tinh nghịch của Vũ Tuyết Nhi, Nam Phong lúc nãy cúi đầu bây giờ mới ngước nhìn người trước mặt đang cười không khép cả mắt.

Biết là cô lúc nãy đang giả vờ nhưng anh không thể giận cô được vì sự tinh nghịch trẻ con của cô khiến anh cũng bật cười theo.

Những người trong phòng phòng kể cả thư kí Tống, kinh ngạc đến nỗi phải liên tục dụi mắt để nhìn chủ tịch của họ đang cười là thật hay mơ.

_ Tan họp.

Để lại hai từ rồi cùng vợ đi mất. Trở lại văn phòng, anh cùng cô ăn trưa rồi hỏi vào vấn đề mà cô đột nhiên xuất hiện ở đây.

_ Em đến đây có chuyện gì sao?

Vẫn chăm chú ăn uống cũng không để câu hỏi của anh vào tai, anh kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa:

_ Tiểu Nhi, em đến đây có chuyện gì?

_ Em muốn ban công của anh.

Nhìn theo hướng tay của cô chỉ, anh biết ngay suy nghĩ hiện giờ của cô là gì, hoa viên ở nhà đã được chăm bón ra hoa rồi, bây giờ là đang dòm ngó ban công của văn phòng anh đây mà.



_ Mai lại đến.

_ Được, à em còn một chuyện muốn nói.

_ ...

_ Em muốn anh đầu tư cho Mạc thị và Đường thị.

_ Ý em là???

_ Em muốn nhờ vào chuyện này sẽ giúp Đường thị đẩy nhanh thêm một bước sát lập với Mạc thị.

_ Chuyện này anh sẽ bàn với Vũ Minh rồi báo với em sau, bây giờ thì muốn ở lại hay là về Nam viên?

_ Về làm gì? Ba mẹ đến Vũ gia làm khách rồi, về cũng chán em muốn ở đây.

_ Được, anh làm việc đây.

Ngồi ở sofa nhìn Nam Phong làm việc mà Vũ Tuyết Nhi không thể không suy nghĩ về nhan sắc được trời ưu ái kia.

_ " Da mặt của anh còn đẹp hơn của mình, có phải ông trời quá thiên dị rồi không? Nét đẹp hoàn mỹ không chê vào đâu được, không một khuyết điểm nào, đúng là quá đẹp đi!!! "

Nam Phong thì không thể tập trung vào làm việc được khi cô cứ mải mê nhìn anh chăm chú như thế! Ngước nhìn vào ánh mắt xinh đẹp của cô, anh bất ngờ lên tiếng làm cô thoát khỏi mớ suy nghĩ kia.

_ Anh đẹp không?

Hiểu được ý nghĩa trong lời nói ngắn gọn của anh, Vũ Tuyết Nhi ngượng ngùng không dám đối diện với anh nên nhìn đi nơi khác. Sự né tránh của cô càng khiến cho anh muốn biết câu trả lời của cô là gì?

_ Bà xã, nhìn anh trả lời.

_ Anh đẹp.

Chỉ nghe được câu trả lời nhưng không thấy được khuôn mặt của cô, anh đứng lên đi lại ngồi cạnh cô, đưa tay kéo mặt cô đối diện với mình rồi bất ngờ đưa môi mình chạm vào môi cô hôn ngấu nghiến.



Không lường trước được việc anh sẽ làm cô chỉ biết thuận theo phối hợp với anh. Đưa tay ôm cổ anh rồi từ từ luồn vào tóc đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Cảm nhận được sự đáp trả của cô, anh hôn càng mãnh liệt hơn.

* Cốc! Cốc! Cốc! *

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm gián đoạn công việc bên trong. Vũ Tuyết Nhi nghe được tiếng gõ cửa thì ngay lập tức đẩy Nam Phong ra chỉnh lại quần áo rồi ngồi ngay ngắn như chưa có chuyện gì! Còn anh thì chưa muốn buông cô ra nhưng cũng luyến tiếc rời đi, chỉnh lại quần áo, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên như muốn đóng băng người phía sau cánh cửa.

_ Vào đi.

Người bước vào là thư kí Tống, nghe được lời nói lạnh lùng pha lẫn chút tức giận của anh là cậu biết mình vừa làm gián đoạn chuyện gì quan trọng lắm mới khiến cho anh phải tức giận như vậy.

_ Tổng Tài, đây là bản hợp đồng anh kêu tôi làm lúc nãy.

Đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi quan sát biểu cảm của anh, nhìn khuôn mặt như tu la điện của Nam Phong mà Tống Khải phải cúi đầu không dám nhìn trực diện.

_ Còn chuyện gì nữa?

_ Không còn.

_ Tôi muốn uống cà phê, anh chỉ chỗ pha cho tôi được không?

Như biết anh định lên tiếng nói gì đó, cô lên tiếng giải vây cho Tống Khải. Hiểu ý của Vũ Tuyết Nhi cậu vội cúi người rồi nói:

_ Phu nhân, mời đi theo tôi.

Đứng lên theo sau Tống Khải, cô đến phòng pha cà phê cho anh một ly cô một ly để anh hạ nhiệt, nếu cô mà không lên tiếng có lẽ anh đã làm bay luôn cái nóc của Nam thị luôn rồi.

Bưng hai ly cà phê và một ít bánh ngọt vào văn phòng, đưa ly cà phê đến trước mặt anh rồi mỉm cười nói:

_ Uống thử xem tay nghề em pha có hợp khẩu vị?

Đón lấy ly nước trên tay cô nhấp một ngụm nếm thử rồi chỉ gật đầu xem như câu trả lời.