Tôi Nhặt Được Tổng Tài

Chương 15: Anh không quan tâm em




Kí hợp đồng cũng đã xong, hôm nay Nam Phong đưa Vũ Tuyết Nhi đi chơi đâu đó xem như là bù đắp những ngày cô ở lại Nam viên.

_ Phong, tối qua... ừm tối qua anh nhớ mình nói gì không?

Cô ấp úng ngồi trên giường nhìn anh đang làm việc qua máy tính hỏi nhỏ.

_ Anh đã nói gì sao?

Anh không nhìn cô mà trả lời, nhưng anh muốn xem cô có nói những câu mà anh nói tối qua không.

_ Anh nói về hai năm trước.

_ Ồ! Anh không nhớ.

Ồ? Ý anh là sao? Không quan tâm đến sao? Hay là không quan tâm đến mình?

_ Anh đang làm gì thế?

_ Anh chuẩn bị họp online, có chuyện gì sao?

_ Em muốn ra ngoài chơi, khi nào anh họp xong?

_ Hai tiếng.

Thấy cô không trả lời hay hỏi gì anh nữa, ngước nhìn người con gái ngồi dựa lưng vào giường mặt xụ xuống không nhìn rõ biểu cảm hiện giờ, anh lên tiếng hỏi:

_ Em có chuyện gì sao? Hay là nhớ nhà? Nhớ ba mẹ rồi sao? Hay là ngày mai chúng ta về trước dự định?

Không thấy cô trả lời, cũng không ngước nhìn anh, mi tâm nhăn lại định đi lại hỏi thăm cô bị sao thì tiếng nói trong máy tính vang lên.

_ Chào Nam tổng.

_ Bắt đầu cuộc họp.

Nhìn cô lần cuối rồi tập trung vào cuộc họp, anh muốn là sau khi cuộc họp kết thúc thì sẽ đưa cô đi chơi, nhưng chưa đến nửa tiếng thì tiếng nấc vang lên trong phòng. Nghe theo tiếng khóc mà nhìn lên, bất ngờ anh thấy cô khóc một mình ở góc giường, vội vàng đứng dậy đi về phía cô hỏi:

_ Tiểu Nhi, em bị sao vậy? Bị đau ở đâu sao? Hay là không khỏe? Anh đưa em đi bệnh viện khám nha?

Tiếng khóc ngày càng lớn, cô ngước nhìn anh nhưng chả nói gì đẩy anh ra không cho anh đụng vào mình.



_ Tiểu Nhi, em nói gì đi, anh sợ.

_ Anh không quan tâm em.

_ Anh không quan tâm em? Khi nào? Anh có bỏ rơi em đâu? Ngoan, không khóc nữa, ngoan nói anh nghe chuyện gì xảy ra với em sao?

_ Từ sáng giờ anh chỉ nhìn màn hình máy tính mà không nhìn em, cũng trả lời không tròn câu gì cả! Anh không quan tâm em.

_ Ngoan, không khóc nữa, em đợi anh họp xong sẽ đưa em đi chơi nha? Đưa em đi mua quà cho mọi người, mua sắm, ăn uống, dạo phố có chịu không?

Gật nhẹ đầu rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Bước lại ngồi cạnh anh, thuận tay anh đưa cô cái ipad để nghịch.

Những người có mặt trong cuộc họp online được một phen kinh ngạc khi vị lãnh đạo của họ lại hạ mình năn nỉ một người con gái, vẻ lạnh lùng của anh nay còn đâu? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng chẳng ai dám nói ra điều gì nếu không người mà họ thấy ở chủ tịch không phải con người lúc nãy mà là một con người khác.

Sau hai tiếng thì cuộc họp cũng kết thúc. Anh đưa cô đi mua quà cho cả hai gia đình trước rồi mới đi ăn trưa. Trong trung tâm mua sắm, ghé qua những cửa hàng quen thuộc, lựa những món đồ đắt đỏ. Hỏi thăm từ Nam Phong, cô mới biết sở thích của ba mẹ chồng.

Ba cô thì thích đồ cổ, phải nói là cực kì thích luôn nên là cô đã đặt mua riêng cho Vũ Nhân một bức tranh cổ mà ba cô chưa sở hữu. Còn mẹ cô thì thời trang đã ăn sâu vào trong máu rồi, nếu đếm sương sương cửa hàng thời trang của Hạ Vy thì cũng hơn chục chứ chẳng đùa nên cô mua cho mẹ cô chiếc túi xách Channel vừa mới mắt vào hôm qua.

Ba chồng của cô thì lại khác, ông thích tượng bằng ngọc, tuy hơi lạ nhưng mỗi người một sở thích riêng nên cô quyết định đặt tượng bằng ngọc tại tập đoàn của Mặc Trì cho dễ chọn kiểu dáng ưng ý. Mẹ chồng thì lại có sở thích giống cô, đó là trang sức, quanh đi quẩn lại thì cô ưng nhất là bộ trang sức bằng bạch kim có đính kèm kim cương xanh biển nhìn rất thu hút.

Gói quà sẵn cho bốn người thì còn lại là anh trai và người bạn thân trong tương lai lại trở thành chị dâu.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ ở trung tâm mua sắm thì cả hai cùng đi ăn trưa, sau đó đi dạo ở công viên. Với vẻ bề ngoài thu hút thì rất nhanh anh đã là tâm điểm chú ý của những cô gái đi dạo gần đó. Ánh mắt chăm chăm của họ khiến cô khó chịu không nhịn được liếc họ một cái như muốn cảnh cáo " chồng tôi, các cô nghĩ mình có cửa sao? " Nhận được ánh mắt sắt bén của cô, họ ít bàn tán lại nhưng ánh nhìn thì không vơi đi.

_ Bọn họ nhìn anh. - cô chu môi nhìn bọn người muốn ăn tươi nuốt sống kia khiến cô càng thêm khó chịu.

_ Em ghen? - nhìn biểu cảm từ nãy đến giờ của cô khiến anh không nhịn được mà bật cười.

_ Em ghen khi nào chứ? Chỉ là chồng em họ không được có ý nghĩ gì với anh.

_ Mặc kệ bọn họ, em muốn ăn kem không? Anh mua cho em .

Nhận được cái gật đầu của cô, anh bước nhanh về phía xe kem ở phía trước. Cô đứng đợi anh, lúc này có một cô gái dáng người cao bằng cô, vẻ ngoài xinh đẹp bước đến chỗ cô nói chuyện bằng tiếng Anh.

_ Xin chào, tôi là Tống Hy rất vui được biết cô.

_ Chào cô, có việc gì sao?

Ánh mắt của cô ta cứ nhìn về phía Nam Phong thì cô biết chắc chắn tám mươi phần trăm là vì anh.

_ Tôi muốn làm quen anh trai của cô.



Anh trai? Cô ta nghĩ làm sao mà nói Nam Phong là anh trai của cô chứ? Được, muốn làm quen anh trai thì phải xem vợ của anh ấy có đồng ý hay không đã?

_ Anh ấy có vợ rồi.

_ Không sao, nếu yêu nhau thì có thể ly dị vợ mà.

_ Có chuyện gì vậy em?

Nam Phong cầm trên tay ly kem đưa cho cô rồi thuận miệng hỏi.

_ Cô ta muốn anh ly dị vợ để yêu cô ta, anh tự giải quyết hay là em ra tay chặt đứt cái đuôi quấn người này?

_ Em muốn làm gì cũng được.

_ Tôi là vợ của anh ấy chứ không phải em gái.

Nhìn thẳng vào mắt của Tống Hy nói một câu khẳng định, nghe được lời nói không mấy thiện cảm kia của cô, Tống Hy không những không lùi bước mà còn cười nói vui vẻ hơn.

_ Thì ra là vợ. Nhưng tôi chưa từng bỏ qua món hàng mà tôi thích.

_ Thế xin hỏi cô là tiểu thư của Tống gia?

Không lọt tai lời cô ta nói, anh lên tiếng hỏi thẳng là muốn dùng quyền lực bức ép người.

_ Anh biết tôi?

_ Không biết, nhưng cô có hai sự lựa chọn, một là đi khỏi đây không liên quan gì đến tôi nữa còn hai là vẫn bám theo tôi....

_ Tôi chọn hai. - không đợi Nam Phong nói hết câu cô ta đã vui mừng mà đưa ra đáp án.

_ Nhưng phải mất đi Tống gia.

_ Anh là ai mà có quyền đó chứ? - giọng nói run sợ khi nghe được câu nói của anh.

_ Nam Phong.

_ Nam...Nam Phong, anh là người đàn ông quyền lực trong truyền thuyết đó sao? Tôi... tôi... chuyện lúc nãy xem như chưa xảy ra, tôi không làm phiền hai người nữa.

Nói rồi cô ta đi mất cũng không dám quay đầu lại. Nhìn người đàn ông quyền lực của mình mà không khỏi khen ngợi đưa ngón tay cái lên làm động tác LIKE.