Tôi Nhận Nhầm Bạn Trai

Chương 5




Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt tôi và Cố Dã đã công khai quan hệ được nửa tháng rồi.

Anh ta vẫn luôn biểu hiện rất tốt, khiến tôi không làm được gì cả!

Hôm nay, tôi lấy điện thoại mới nhắn tin cho Cố Dã.

“Hai ngày nữa dẫn tôi đi gặp anh em của anh.”

Cố Dã nhanh chóng nhắn lại một dấu “?”.

Tôi biết anh ta đang có ý hỏi, tại sao đang yên lành lại muốn đi gặp bọn họ.

Tôi không thể quên được, trong nhật ký, anh em của anh ta đều chê cười tôi.

Tôi nhất định phải lấy lại thể diện.

Tôi cố ý dụ anh ta nói.

“Hai ngày nay hình như tôi nhớ lại vài chuyện, lúc đầu là anh tỏ tình với tôi trước đúng không?”

“Anh lặp lại quá trình tỏ tình với tôi lần nữa nhé, bác sĩ nói sẽ tốt cho việc phục hồi trí nhớ của tôi.”

Tôi ấn nút gửi tin nhắn.

Cố Dã trả lời lại tin nhắn của tôi cũng khá nhanh.

“Em chắc chắn người tỏ tình là anh?”

Tôi cực kỳ chán nản.

Quả nhiên người tỏ tình trước là tôi, trước khi mất trí nhớ, tại sao tôi lại điên vì tình thế nhỉ?

Cũng không biết Cố Dã đã làm gì mà khiến tôi thích anh ta đến như vậy?!

Tôi lập tức trả lời tin nhắn.

“Chuyện tỏ tình không quan trọng, tôi muốn anh trả lời tôi, rốt cuộc thì bây giờ anh có thích tôi không, thích tôi bao nhiêu!”

Lần này Cố Dã trả lời rất chậm.

Sau đó anh ta nhắn lại hai câu:

“Thích.”

“Thích hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”

Cho dù có khả năng là Cố Dã đang lừa tôi nhưng trái tim tôi vẫn không khống chế được mà đập loạn nhịp, đỏ hết cả mặt.

Thôi xong, sao tôi mất trí nhớ mà vẫn có cảm giác với Cố Dã thế?

Tôi đang xúc động nghĩ mình đúng là không có tiền đồ thì Cố Dã lại nhắn tin tới.

“Còn em thì sao, em thích anh bao nhiêu?”

Nhìn thấy tin nhắn, tôi ngơ ngác.

Tôi có thích Cố Dã không?

Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng thời gian này anh ta đã làm tất cả, làm tôi có cảm giác được anh ta yêu sâu đậm.

Cố Dã như này, rất khó để người khác không động lòng.

Tôi định trả lời tin nhắn, lại đột nhiên liếc nhìn cuốn nhật ký nhuốm máu kia.

Như bị dội một gáo nước lạnh, tôi bình tĩnh trở lại.

Sao suýt chút nữa tôi lại quên mất là những cái này đều là anh ta đang diễn.

Không biết trong lòng anh ta đang có bao nhiêu phần ghét bỏ tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi gửi ba chữ: “RẤT LÀ THÍCH!”

Chương 10

Cuối tuần.

Tôi cố ý trang điểm một chút, hẹn gặp Cố Dã trong phòng bao lớn của một khách sạn.

Lúc tôi đến trước cửa, bảy, tám người anh em mà Cố Dã thường chơi cùng đều tới.

Tất cả bọn họ ngay lập tức đứng dậy, hai mắt tỏa sáng, vô cùng kích động mở miệng: “May là có chị dâu nên hôm nay bọn em có lộc ăn, tụ tập làm một chầu no say ở nơi cao cấp này. Cảm ơn chị dâu đã bắt lấy anh Dã của chúng em!”

Tôi ngơ ngác, không phải bọn họ nên xem thường tôi hả?

Tôi chủ động đến vị trí bên cạnh Cố Dã nhưng không ngồi xuống.

Tôi chỉ vào ghế, dáng vẻ kệch cỡm nói: “Ừm, làm sao giờ, cái ghế này hơi bẩn.”

Ý tứ rất rõ ràng, tôi muốn Cố Dã lau ghế cho tôi.

Cố Dã nhướng mày, nhìn tôi mấy giây, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Được, anh lau ghế giúp em.”

Anh ta chủ động lấy khăn giấy lau sạch ghế cho tôi.

Tôi nhìn thấy ánh mắt mấy người anh em của Cố Dã không thể giấu được sự kỳ lạ nhìn tôi.

Trong lòng tôi cực kỳ khoái chí.

Nhìn thấy chưa, tôi không phải là kẻ điên vì tình, càng không phải loại mặt dày theo đuổi Cố Dã!

Vì muốn để toàn bộ anh em Cố Dã không thể nói được lời nào, trong lúc ăn, tôi cố hết sức “giả bộ”.

“Sao con cá này lại có xương thế kia, thật đáng ghét. Người ta không thích gỡ xương cá chút nào cả, nhưng mà người ta lại thích ăn cá quá.”

Tôi nhìn thẳng về phía Cố Dã.

Ra hiệu anh ta mau mau gỡ xương cá cho tôi.

Cố Dã liếc tôi một cái.

Không biết anh ta đang nghĩ đến cái gì, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng.

“Được, anh gỡ xương cho em.”

Ăn cá xong, tôi lại chỉ sang tôm hùm đất.

“Ây da, sao tôm hùm đất này lại có vỏ vậy, người ta không thích bóc vỏ đâu, nhưng mà lại muốn ăn ghê.”

Lần này Cố Dã rất thức thời, lập tức nói: “Không sao, anh bóc vỏ cho em.”

Anh ta bóc cho tôi tầm một cân, mãi đến khi tôi bảo dừng thì anh ta mời dừng.

Anh em của anh ta đã há hốc mồm từ lâu, thiếu chút nữa là kinh ngạc đến lệch hàm.

Có vài người âm thầm giơ tay like cho tôi, như rất khâm phục tôi.

Trong lòng tôi cực kỳ thoải mái, lần này chắc chắn bọn họ không dám ăn nói hồ đồ nữa.

Ăn xong, lúc Cố Dã nắm tay tôi, tôi phát hiện các ngón tay của anh ta đều đỏ ửng lên.

Là vì bóc tôm cho tôi.

Tôi cảm thấy hơi chột dạ.

Tôi nghĩ, những việc tôi vừa làm lúc nãy có quá đáng lắm không?