Tôi mất trí nhớ, cuốn nhật ký nhuốm máu trong tay là toàn bộ những thứ liên quan đến ký ức của tôi.
Nhưng lúc tôi xem xong thì tức đến mức cả người run lẩy bẩy.
Ngày 20 tháng 05, trời trong xanh.
Hôm nay rất vui, lần đầu tiên anh ấy mời tôi đến nhà của anh ấy.
Tuy rằng anh ấy gọi tôi đến chỉ để quét dọn vệ sinh giúp anh ấy nhưng tôi vẫn rất vui.
Ngày 23 tháng 05, trời âm u.
Trong tim tôi như đang đổ cơn mưa, anh ấy rất được chào đón, hôm nay lại có một cô gái xinh đẹp kết bạn với anh ấy, anh ấy đồng ý kết bạn. Bọn họ nói chuyện rất sôi nổi, lại còn cùng nhau chơi game, tôi nói rằng muốn chơi cùng thì anh ấy từ chối, anh ấy nói tôi chơi rất gà.
Ngày 27 tháng 05, trời mưa.
Hôm nay anh em của anh ấy chê cười tôi là kẻ yêu hèn mọn, đồ mặt dày, cứ quấn lấy anh ấy không buông. Tôi rất buồn, chúng tôi đã hẹn hò hơn một tháng rồi nhưng tại sao anh ấy vẫn không công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Chương 02
Bác sĩ nói, cuốn nhật ký này là thứ mà tôi ôm chặt trong lòng xem như bảo bối khi xảy ra tai nạn.
Cuốn nhật ký sẽ giúp tôi rất nhiều trong việc khôi phục ký ức.
Tôi rơi vào trầm tư, không nghĩ rằng trước khi mất trí nhớ mình lại yêu người khác đến mức hèn mọn như thế.
Lại còn yêu phải một gã tồi!
Vì để sớm khôi phục ký ức, tôi nghe theo kiến nghị của bác sĩ, trở về trường đi học như bình thường.
Vừa vào đến lớp học, ánh mắt tôi đã dán vào một nam sinh phong độ hơn người, cực kỳ đẹp trai ở bàn cuối cùng.
Anh ta chính là người được tôi miêu tả trong cuốn nhật ký, là tên trùm trường cũng là tên đàn ông tồi Cố Dã, cả trường không một ai dám động đến anh ta.
Lúc đó, quanh anh ta là một đám bạn hư hỏng.
Có lẽ trên đầu tôi đang quấn băng gạc nên lúc tôi đi vào, cả lớp yên lặng một cách lạ kỳ.
Lúc Cố Dã nhìn thấy tôi, ánh mắt lười nhác của anh ta dừng trên mặt tôi mấy giây.
Khoảnh khắc tôi và anh ta đối mặt nhau, tim của tôi cứ đập rộn ràng.
Tôi rất xúc động, rốt cuộc là tôi thích anh ta đến nhường nào mà cho dù đã mất trí nhớ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta, trong lòng vẫn không kìm được rung động.
Nhưng ngay khi ánh mắt của Cố Dã và tôi chạm nhau, anh ta lại nhanh chóng quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Dáng vẻ giống như hoàn toàn không quen biết tôi.
Nghĩ đến sự tồi tệ của anh ta trong cuốn nhật ký, rồi đến việc anh ta không muốn công khai mối quan hệ, tôi hít sâu một hơi, đi về phía anh ta.