"Ê, tý ăn gì không?"
Thảo Linh đi ra khỏi nhà vệ sinh với một cái lược trên tay, vừa chải tóc, vừa hỏi tôi.
Tôi chỉ trả lời "gì cũng được" Rồi đứng lên đi lấy cặp sách của mình.
Thời tiết lúc sáng sớm vô cùng mát mẻ chứ không oi bức như tầm giữa trưa và lúc chiều, chung quy là rất thoải mái, nhưng tôi thì không.
Thảo Linh mua một hộp sữa dâu và cái bánh mì, nhưng không phải cho nó, mà là cho tôi.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi: "Tao có ăn đâu? Mua làm gì rồi đưa tao?"
Thảo Linh cười hì hì, dúi túi đồ ăn đó vào trong lòng tôi, bảo: "Mày ăn đi, mua cho mày mà, tại Phúc mua đồ ăn sáng cho tao rồi."
Rồi hiểu luôn, hoá ra lòng tốt của nó cũng có giới hạn, giới hạn đó lại là Giang Tuấn Phúc.
"Tao lạ mày quá nhỉ? Chắc mua định ăn nhưng Phúc nhắn gì nên mới cho tao chứ gì?"
Nó liền nhảy dựng, chối ngay: "Không phải! Mua đồ ăn sáng cho mày thôi mà. Cũng tại tao thương mày không có ai lo cho bữa sáng."
"Ê đừng có khịa tao, tưởng có người yêu là ngon à?"
Nó hất mặt, ngẩng cao đầu nhìn tôi: "Rất ngon! Mày chưa thử thì sao mà biết được."
Tôi xì một tiếng nhỏ, không muốn đôi co với nó để tự làm tổn thương mình thêm nữa, tôi bóc vỏ ống hút rồi đâm vào, vừa đi vừa uống.
"Sao không cãi nữa? Mà mày cũng có mà? Cãi đi."
Tôi liếc mắt qua nhìn nó, thấy vẻ mặt cười tươi, hớn ha hớn hở của nó là tôi biết chẳng có điều gì tốt đẹp cả. Tôi có thể dùng một con jelly cat của tôi để cá rằng, con nhỏ này lại chuẩn bị gán ghép tôi với Gia H...
"Mày có Gia Huy đấy thây. Khiếp, nó chiều mày hơn vong rồi ấy chứ, nhìn nó thế nhưng để ý xem, nó cưng mày như trứng, hứng như hoa, không dám nắm tay là tao biết mà."
Biết ngay mà. Nhưng, cái gì là chiều hơn vong? Cái gì mà cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa? Nó nói nhảm cái gì vậy? Nhưng sai một chỗ rồi, ai bảo nó không dám nắm tay? Nó còn bày mưu để tôi chủ động chìa tay ra cho nó nắm cơ!
"Thôi im đi, mấy cái mày nói tao đều chả thấy giống, chỉ có người trong cuộc như tao mới hiểu thôi."
Thảo Linh khua tay trước mặt tôi, cười mỉa: "Ngây thơ, hết sức ngây thơ. Rồi mày sẽ tự cảm nhận được thôi."
Nghe quen quen á ta, từng nghe rồi thì phải?
[...]
Bước vào cửa lớp, tôi liền theo thói quen đưa mắt nhìn xuống dưới vị trí bên cạnh, nơi Gia Huy đang ngồi đó tám gẫu với Phúc.
Nó quay lưng lại với tôi nên không biết nó đang có cảm xúc gì. Bỗng nhiên nó lại cười, tiếng cười của nó lọt hết vào tai tôi, tim tôi cũng theo đó mà đập loạn như chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Tôi đứng ngây người trước cửa lớp một lúc, khi bình tĩnh lại rồi mới chậm rãi bước vào, trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân không được quá hồi hộp.
Phúc nhìn thấy tôi thì nó cười nhẹ, sau đó hất cằm về phía tôi như để ra hiệu, Gia Huy cũng dừng cuộc trò chuyện lại, quay ra nhìn tôi.
Gương mặt đẹp trai của nó khiến cho mọi học sinh nữ đổ gục, tôi cũng không phải ngoại lệ. Nhưng trớ trêu thay, đồ đẹp thì chỉ có thể để ngắm, cho dù nó thuộc sở hữu của ai thì cũng không thể giữ riêng cho bản thân được.
Ánh mắt của Gia Huy hướng về tôi và... tôi mong tim của nó cũng thế, dù chỉ là nhất thời thôi cũng được.
Tôi từ tốn đi tới chỗ của mình, thấy bọn nó cứ nhìn chằm chằm tôi nên không còn cách nào khác, tôi nói:
"Nhìn gì vậy hai cha? Bộ chưa thấy người đẹp bao giờ à?"
Phúc cười ha hả, nói với giọng tự hào lắm: "Ừ bạn đẹp, nhưng chỉ đẹp trong mắt bạn tôi thôi, còn tôi chỉ thấy mỗi Thảo Linh nhà tôi xinh, bạn thông cảm."
Coi kìa, coi một đứa simp nói chuyện xem. Mà công nhận mồm mép thằng Phúc rất dẻo, cũng rất lanh, đến giờ khi yêu được Linh rồi vẫn còn rất ngọt.
Tôi cười khẩy, tất nhiên không thể chịu thua, nói: "Đúng là Thảo Linh xinh đẹp thật, nhưng mày chỉ được ngắm, cùng lắm thì là nắm tay, chứ sao được ngủ chung, rồi ôm như tao?"
Bây giờ tới lượt Gia Huy bật cười thành tiếng, Phúc cũng chỉ lắc đầu cười, nó bất lực nói: "Đúng là không cãi nổi cái mỏ của mày."
Nói rồi, nó quay qua Gia Huy, vỗ vai nó rồi bảo: "Đây là ngoan xinh yêu của mày đấy à? Giữ nó chặt vào giùm tao."
Gia Huy nhếch miệng cười nhẹ, chỉ nói một câu hết sức mờ ám " không cần nhắc nhở" chứ không hề tức giận.
Phúc nhảy xuống bàn, vươn vai một cái: "Thôi, Quỳnh Anh tới rồi thì tao đi tìm Thảo Linh đây, còn dẫn ẻm đi ăn sáng nữa."
Biết ngay mà...
Tôi ngồi xuống, cảm thán một câu: "Đúng là mới yêu nhau có khác, chả khác gì đôi gà bông."
Gia Huy cười cười, quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi hơi bối rối phải lia mắt qua nhìn chỗ khác, tim không ngừng đập loạn.
"Tao với mày cũng giống một đôi gà bông lắm mà?"
Cái gì mà "đôi" gà bông? Nó nói cái gì vậy?
"Tao với mày đâu giống? Bọn nó là người yêu thì mới được gọi là đôi gà bông, tao với mày thì gọi là đôi anh em giang hồ."
Tôi mở cặp sách ra, chỉ dám liếc mắt nhìn nó một cái rồi lại cắm cúi vào trong cặp.
Không biết thằng Huy nó suy nghĩ cái gì mà im lặng mãi không có động tĩnh gì. Tôi chờ đợi nó mà nuốt nước bọt cái ực, sắp ngạt chết tới nơi, nó mới tuôn ra được vài chữ.
"Thế cũng được."
Thế cũng được là thế nào? Cái gì cũng được chứ, ý nó là gì? Chỉ thế thôi à, nhạt vậy? Sao không thả thính nữa đi!
Tự nhiên muốn thay đổi quyết định quá...
"Quỳnh Anh."
Một tiếng gọi đã cắt ngang suy nghĩ của tôi. Ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt vừa gọi tôi.
Thuỳ Dương đứng trước mặt, tay của cô ấy đang cầm một hộp quà màu trắng nho nhỏ. Tôi tưởng cậu ấy muốn tặng bù cho tôi nhưng không...
"Có người ở lớp bên cạnh nhờ tớ đưa cho cậu, hình như là quà sinh nhật đấy."
Tôi ngơ ngác hỏi Thuỳ Dương: "Của ai thế?"
Thuỳ Dương suy nghĩ một chút, chắc để cân nhắc, cuối cùng cũng nói: "Của Trung Nghĩa."
Trung Nghĩa?
Tôi cau mày suy nghĩ một chút, cố nhớ lại xem Trung Nghĩa là ai, vì tôi kết bạn nhiều lắm, đâu đâu cũng có bạn, nên người nào không tính vào dạng thân quen thì khó nhớ lắm.
Nhớ rồi!
Nếu tôi không sai thì người đó tên Trần Trung Nghĩa, học ở 11a02, cậu ta cũng thuộc tốp đầu của khối tự nhiên, đặc biệt là tính cách dễ gần, hoà nhã của mình.
Trái ngược với vẻ bề ngoài bad boy thì cậu ta là một ôn nhu boy chính hiệu, vì điểm đó nên Trung Nghĩa cũng được rất nhiều học sinh nữ theo đuổi, cả những em khối dưới tới những chị lớp trên.
Còn về việc cậu ta yêu ai chưa thì tôi cũng biết chút chút, mà cũng không hẳn là chút chút và tôi nghĩ, tôi biết lý do tại sao lại có hộp quà này gửi tới tôi.