Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 9: Thần may mắn bảo kê???




“Quý Hân, mời ngài uống nước ạ.”

“Mời ngài thưởng thức bánh ạ.”

Quý Hân 🙂 ngơ ngác nhìn Mai Hoa, Đình Nghệ cung kính dâng đồ bằng hai tay, hỏi: “Các cậu làm gì vậy? Sao dạo này tốt với tớ một cách bất thường thế.”

Mai Hoa, Đình Nghệ chắp hai tay, đồng thanh: “Xin ngài hãy ban cho chúng con may mắn trong bài thuyết trình hôm nay.”

Quý Hân 🙂 “May mắn gì cơ?”

“Chúng tớ phát hiện từ khi cậu gặp tai nạn xong không chỉ được thần trí tuệ nhập mà còn được thần may mắn bảo kê.”

Mai Hoa nắm tay Quý Hân cọ cọ vào má mình, nói tiếp: “Mới có một tháng trở lại trường mà cậu đã vượt cấp thành sinh viên xuất sắc của khoa. Chẳng những thế chỉ cần cậu mở miệng nói cái gì thì từ trên trời rơi xuống cái đó.”

Đình Nghệ gật đầu như bổ củi: “Đúng, đúng, tuần trước cậu than phòng ký túc xá lạnh quá lập tức nhà trường cho lắp máy sưởi. Tuần trước nữa cậu kêu đồ ăn hơi mặn ngay hôm sau trường thay đầu bếp năm sao nấu. Tuần trước trước nữa cậu buồn bã vì hết tiền thì chiều hôm đó tiền học bổng về.”

Quý Hân 🙂 “Ây các cậu cứ đùa, có khi chỉ là trùng hợp thôi.”

“Khôngggg" Đình Nghệ, Mai Hoa hét lên: “Chuyện tâm linh không đùa được đâu, chỉ vì hôm qua ba người kia đắc tội với cậu mà họ bị thần may mắn ghét bỏ, giờ họ vào bệnh viện hết rồi. Cậu xước chân còn họ thì què chân. Què luôn đó, què thật đấy.”

“Cạch, cạch, các bạn trật tự nào.” Trên bục giảng, một người đàn ông đeo khẩu trang có dáng người cao to, làn da ngăm đen cùng phong cách vest đơn giản càng làm người đó thêm phần cuốn hút.

“Hôm nay tôi thay giáo sư đứng lớp chấm điểm phần thuyết trình của các bạn. Lớp cũng đông nên chúng ta bắt đầu từ bạn ngồi cuối kia nhé.”

Cả lớp đang run bần bật thấy có người được chọn đứng đầu tàu mới thở phào nhẹ nhõm.

Quý Hân nhìn ngón tay chỉ về mình, mặt nghệt 🙂 “Đấy may mắn nỗi gì?”

Quý Hân vừa đứng lên, vị giáo sư đã ra hiệu: “Không phải em, bạn đeo kính bên cạnh.”

Quý Hân: 😃 Ơ thế mà may mắn thật.

Mai Hoa đang nắm tay Quý Hân lấy may, bỗng chốc hết hồn, lủi thủi đi lên bục giảng. Quý Hân thở phào nhưng cũng nhanh chóng mở phần của mình ôn lại, không để ý vị giáo sư đã xuống ngồi bên cạnh mình lúc nào, cô chỉ chuyên tâm nhẩm bài:

“Nền kinh tế trên thế giới hiện nay là… là nhỡ Mai Hoa và Đình Nghệ nói đúng thì sao, dạo này mình thấy làm việc gì cũng thuận lợi một cách vi diệu. Nhưng nếu may mắn không phải thần tạo ra mà là do… MA… Chẳng nhẽ Thiên Duy chết rồi hiện hồn về.”

“Phụt ha ha…”

Quý Hân không quan tâm xung quanh vẫn lẩm bẩm một mình: “Bởi vì mình bỏ đi nên giờ Thiên Duy hiện về báo thù, kế hoạch lúc đầu là cho mình hạnh phúc lên chín tầng mây rồi cũng từ trên đó đá đít mình xuống. Trời thế thì thâm quá. Nhưng sao Thiên Duy chết được, mình đã kiểm tra kỹ càng thấy anh ấy qua cơn nguy kịch mình mới đi mà… Chẳng lẽ mình vừa đi anh ấy buồn quá nghẻo luôn”

“Hahaha…” Vị giáo sư bên cạnh bịt miệng kìm nén tiếng cười, tiếp tục lắng nghe.

Quý Hân càng nghĩ mặt càng đen: “Nếu… nếu… Thiên Duy chết thật, mình có phải nên lập bài vị thờ không?”

“HAHAHA…”

Tiếng cười vang dội khắp căn phòng, cả lớp đổ dồn ánh mắt nhìn vị giáo sư. Vị giáo sư đằng hắng một tiếng rồi lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị: “Cả lớp đã thuyết trình hết rồi đúng không vậy nộp lại bản báo cáo cho tôi là được, lớp học kết thúc tại đây.”

Quý Hân hốt hoảng: “Thưa thầy, em chưa được thuyết trình ạ.”

“Tôi đã nghe em thuyết trình rồi.” Vị giáo sư nheo mắt nhìn Quý Hân, vẻ mặt đằng sau lớp khẩu trang không biết đang vui hay bực, chỉ bỏ lại một câu “Làm tốt lắm.”