Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 7: "Tôi đã bắt cóc một đóa hướng dương rạng rỡ"




Pằng… Pằng…

Pằng… Pằng…

Tên bắt cóc đi chưa lâu, bên trong đã vang lên tiếng súng. Thế rốt cuộc là bọn cướp thắng hay tên bắt cóc đẹp trai của cô thắng. Quý Hân co rúm dưới gầm bàn, lắm nghe tiếng động.

Nhưng càng nghe càng thấy yên lặng đến đáng sợ, cô ngóc đầu nhìn ra cửa phòng thì giật thót mình.

Sao? Sao lại nhiều máu trên sàn nhà như vậy? Chẳng lẽ, Thiên Duy mất máu quá nhiều nên bị đám kia hạ rồi.

Nếu Thiên Duy chết mình cũng không ra khỏi đây được. Biệt thự nằm biệt lập ở trên núi, đây còn là núi tư nhân chắc chắn không có nhà dân xung quanh. Bọn này không phải cướp thường, vì để vượt qua được hàng rào điện bao bọc biệt thự thì chúng phải có đồ nghề chuyên dụng. Hơn nữa, bọn chúng có súng, rất có thể là lâm tặc lên cướp gỗ thấy biệt thự to thì nổi lòng tham cướp của luôn. Mà nếu là lâm tặc đảm bảo bên ngoài còn đồng minh.

Quý Hân cố áp nỗi sợ, cầm chặt súng bước ra ngoài, bỏ giày đi chân trần, bò dưới đất để lần theo vết máu của Thiên Duy.

Từng vết, từng vết rồi biến thành… vũng máu.

Trước mắt cô một người đàn ông cao lớn đứng giữa bốn cái xác nằm liệt trên mặt đất. Hai tay hắn túm hai cái xác ném ra ngoài cửa sổ như ném bao cát, một chân còn đạp lên cái xác khác di di trên sàn nhà coi như giẻ lau mà lau vết máu.

Đôi đồng tử đen co rút, sống lưng Quý Hân lạnh toát, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng lên mũi cô khiến cô bất giác nôn khan.

“Sao em lại ra đây vậy?”

Thiên Duy vừa nghe thấy tiếng động, như bóng ma đi đến chỗ Quý Hân lúc nào không hay. Cô rùng mình cảm nhận hơi lạnh từ bàn tay tử thần đang vỗ lên lưng mình cùng giọng điệu ân cần ấm áp trái ngược của hắn văng vẳng bên tai: “Em không sao chứ? Để anh bế em sang phòng khác…”

Hắn khựng lại, nhìn hai tay run lẩy bẩy của cô cầm súng chĩa vào hắn: “Em định làm gì vậy?”

Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nhem nhuốc vết máu của tên bắt cóc. Quý Hân chĩa súng thẳng vào hắn, nhân lúc hắn bất ngờ đẩy mạnh hắn về sau, lấy hết sức bình sinh bật dậy, chưa kịp chạy đã thấy hắn chỉ vì một cái đẩy mà nằm bất động dưới đất.

“Quý Hân” giọng hắn yếu ớt khác hẳn ngày thường nhưng lại như sợi dây vô hình buộc chặt chân cô.

Quý Hân quay lại nhìn Thiên Duy gụp dưới sàn, tay móc trong túi lấy ra chiếc chìa khoá ô tô, khó khăn thốt ra vài lời: “Tạm… biệt...”

Cô giật chìa khoá, không để tâm hắn, chạy ra ngoài.

Tôi đã bắt cóc một đóa hướng dương rạng rỡ.

… Nhưng hướng dương vốn chỉ hướng về trời thôi.

“Tách”

Sao lại có mưa trong nhà, còn có vị mặn.

Thiên Duy gượng sức hé mở mí mắt nặng trĩu. Đôi đồng tử đen của cô gái trước mặt in dáng vẻ tiều tuỵ của hắn, từng giọt nước mắt rơi trên má, trên môi hắn.

Quý Hân sốc Thiên Duy trên vai, lấy hết sức bình sinh dìu cơ thể to lớn của hắn, khi không dìu được thì kéo. Lôi kéo một hồi cũng vác được hắn lên xe.

Cơ thể bé nhỏ chạy đi thoăn thoắt lôi đủ thứ đồ lên xe:

“Súng, tiền, chìa khoá, điện thoại để mở bản đồ, đủ rồi còn thiếu gì không ta… A” Cô nhìn máu ở eo của Thiên Duy nhỏ giọt mới tá hoả nhớ ra. Đưa vạt váy lên miệng xé dứt khoát một mảng lớn quấn chặt quanh bụng Thiên Duy.

Không dám chậm một giây cô đạp chân ga phi ra ngoài.

“Thiên Duy không được ngủ đâu đấy. Em bảo nè, em thích ăn món gà hầm anh làm lắm, phải cố mà tỉnh táo mai còn làm cho em. Em thích một bộ váy mới nữa, còn cả em muốn học đàn piano. Anh phải sống để sau còn dạy em. Sao anh im lặng thế, chẳng phải trong phim trước lúc hấp hối nhân vật nói lắm lắm cơ mà.”

Thiên Duy chầm chậm mở mắt, nhìn Quý Hân tập trung lái xe chốc chốc cô lại giơ tay áo lau nước mắt, rồi lại cụp mí xuống, bên tai văng vẳng giọng cô hét lớn:

“Nước mắt chết tiệt chắn tầm nhìn quá. Thiên Duy, cái tên khốn nạn này, đừng có chết đấy. Chết rồi mà hiện hồn về ám em thì anh đừng mong được siêu thoát. Ông bà em trên đó chắc chắn sẽ hành anh ra bã.”





“Tút… tút… tút"

“Bác sĩ, bác sĩ anh ấy…”

“Trời ạ vết thương sâu thế này vẫn còn sống đúng là kỳ tích , bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp.”

“Báo cáo, bệnh viện hết nhóm máu tương thích rồi.”

“Lấy máu của cháu, cháu nhóm máu O.”

Con ngươi nâu đen hé mở nhìn cô gái nhỏ bé hớt hải chạy đi chạy lại, khoé miệng hắn khẽ cong lên.

Quý Hân à! Anh sợ mình hạnh phúc quá sẽ siêu thoát mất.