Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 46: Rơi vào hoan lạc




Quý Hân được sự cho phép càng làm càn, tiến sát hôn nhẹ lên ngực trái của Thiên Duy. Nụ hôn còn chưa dứt hắn đã không chịu được mà đè cô xuống, hơi thở nóng bỏng đặt nụ hôn khác lên cổ cô. Hôn rồi hôn nữa, hôn hết bên này đến bên kia cuối cùng nhịn không nổi liền liếm người cô. Chiếc lưỡi lân la xuống phía dưới liền bị chiếc áo con che lại.

Thiên Duy dùng đôi mắt khẩn cầu hỏi Quý Hân: "Anh cởi ra được không?"

Quý Hân bị ngợp trong nhan sắc và sự ấm áp của Thiên Duy, lắp bắp nói: "Trong tình huống này đừng hỏi em câu xấu hổ như thế, anh toàn quyền quyết định đi ạ."

Cởi xong chiếc áo ngoài của Quý Hân, Thiên Duy nhìn chiếc áo nhỏ bó chặt vào cơ thể cô, lúng túng một hồi cũng không biết cởi sao.

Dáng vẻ trai tân chưa từng trải này của hắn tự nhiên làm Quý Hân bớt căng thẳng phần nào. Cô bá cổ hắn, áp cơ thể mình vào cơ thể nóng rực của hắn, nghiêng đầu sang một bên để hắn nhìn thấy đằng sau lưng cô, thủ thỉ vào tai hắn:

"Nếu anh cởi được cái nút áo này... khoảng cách giữa bọn mình bằng không đấy."

Chất giọng lả lướt của Quý Hân ngọt như đường làm Thiên Duy say đắm. Bàn tay thô ráp lướt dọc sống lưng cô, cẩn thận cởi bức rào ngăn cách cuối cùng ném ra xa.

Đồi núi chập chùng vừa hé lộ liền được Thiên Duy vuốt ve, nâng niu. Hai nhũ hoa mơn mởn sắc xuân được bờ môi, chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn chăm sóc đặc biệt hơn cả.

Hắn hôn lúc nào cũng tỉ mỉ như thế, tỉ mỉ đến nỗi khiến Quý Hân mệt nhoài nhưng lại không muốn dứt. Kể cả chỗ ấy...

Kết thúc bên trên, Thiên Duy lần xuống nơi tư mật bên dưới, cởi mảnh vải cuối cùng hắn lập tức vùi đầu vào đó. Quý Hân giật bắn người, vội che đi, hoảng hốt nói.

"Hay để em tắm đã, hôm nay em đi nhiều nơi. Chỗ đó không sạch sẽ."

"Anh làm sạch cho." Thiên Duy bị mùi hương rừng hoa thu hút nào chờ được, trực tiếp hôn lên cửa hang động.

Quý Hân bấn loạn: "Không, không bẩn lắm, nó... ahhh..."

Chiếc lưỡi Thiên Duy liếm một cái, mắt hắn liền mở to: "Ngon quá."

"Sao mà ngon được, anh thôi... ahhh... Thiên Duy... ahhh... chỗ đó thực sự không nên... ưm ưm ahh..."

Thiên Duy vồ vập như chết đói mút lấy **** *** trắng trong chảy ra nơi cửa hang động. Hắn đưa vật mềm mềm tiến sâu vào bên trong khuấy đảo điên cuồng cho nước bọt hoà cùng thuỷ *** tuôn ra không ngừng.

"Quý Hân, em thích không?"

Quý Hân chết chìm trong sự sung sướng. Nơi hắn chạm vào, nơi hắn hôn lên, nơi hắn liếm qua tất cả đều khiến cô rạo rực. Lồng ngực Quý Hân phập phồng, cô sung sướng đến độ quên cả cách thở.

"Thiên... Thiên Duy... em thấy lạ... dừng lại một chút... có gì đó lạ lắm... Ahhhhhhh..."

Quý Hân rên lên một tiếng, cơ thể co giật, cảm giác "thích" từ huyệt nhỏ mang lại tiến thẳng lên tận đỉnh đầu cuốn bay mọi suy nghĩ chỉ còn một khoảng trống trắng xoá. Cô mệt nhoài nằm liệt ra giường, cảm giác "thích" còn chưa tan Thiên Duy lại nhét ngón tay thon dài của mình vào hang động.

"Thiên Duy, đủ rồi, em mới..." Quý Hân giọng như van nài cũng không thay đổi được tính tỉ mỉ của hắn, bất lực cô đành đổi cách, hấp tấp nói: "Em muốn hôn, em muốn hôn anh."

Thiên Duy dừng lại, vươn người lên, nhìn hai má hồng hồng của Quý Hân, ánh mắt yêu chiều cực hạn, hắn mơn trớn cánh môi của cô. Thứ nước trắng trong còn dính đầy mặt hắn thông qua nụ hôn bám trên miệng Quý Hân kéo dài thành một đường chỉ mảnh.

Quý Hân liếm mép, nhăn mặt chê: "Vừa mặn vừa tanh, không ngon. Anh không cần làm thế nữa đâu ạ."

Khoé môi Thiên Duy cong lên, hắn tít mắt cười: "Nhưng anh cực kỳ thích món đó."

Quý Hân nhìn Thiên Duy cười đến ngơ ngẩn, khoé mắt bất giác đỏ hoe, cô đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn: "Anh cười đẹp như vậy mà em lại để anh lần nào cũng phải khóc, em đúng là đứa tệ hại."

"Nếu không phải là em, anh cũng chẳng muốn cười."

Thiên Duy nắm tay Quý Hân, âu yếm hôn vào lòng bàn tay nhỏ, trong con ngươi nâu đen ngập tràn hạnh phúc: "Là anh bám theo em, là anh không bảo vệ tốt cho em, anh còn làm em sợ nên đừng trách bản thân."

Chết thật... em lại yêu anh hơn hôm qua rồi.

Thiên Duy à... Nếu em yêu anh đến độ không dứt ra được thì phải làm sao?

"Thiên Duy, ăn xong món tráng miệng giờ chúng ta ăn món chính đi."