Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 31: Con nhà "nghèo"






Thuyền nhanh chóng cập bến một hòn đảo, Quý Hân vui vẻ nhảy chân sáo lượn khắp phố phường. Thiên Duy từ lúc tỉnh dậy thì như con mực bám dính lấy Quý Hân.

Đã xác định rõ tình cảm trong lòng mình nên cô cũng không tránh những hành động thân mật thái quá của Thiên Duy. Với cả tình trạng tinh thần của Thiên Duy lúc này không ổn định, bác sĩ cũng nói nên gần gũi với người thân cận để hắn có cảm giác an toàn bệnh mới mau khỏi.

Nhưng càng đi tham quan hòn đảo này Quý Hân càng thấy nó là lạ.

Những ngư dân da rám nắng chăm chỉ làm việc đâu?

Những ngôi nhà nhỏ sát biển đâu?

Những chiếc bè xinh xinh trôi nổi trên biển đâu?

Sao toàn thấy biệt phủ, xe hơi cùng các tiểu thư, thiếu gia quý tộc thế này.

Chị Tuyết thấy vẻ ngơ ngác của Quý Hân thì giới thiệu: "Đây là hòn đảo dành riêng cho các nhà tài phiệt, tỷ phú. Nhằm giữ an toàn cho họ nên nơi đây bảo vệ rất cao. Khu dinh thự nhà họ Thiên nằm ở phía đông, chị sẽ đưa em và cậu chủ về đó."

Quý Hân có bộ não đơn giản dù biết Thiên Duy rất giàu nhưng tính cách anh luôn hoà nhã, sở thích cũng bình dị nên cô vốn không nghĩ nhiều.

Nhưng...

Nhìn dinh thự xa hoa trước mặt...

Nhìn đội ngũ người hầu cúi đầu nghênh đón tận cửa...

Tra lịch sử nhà họ Thiên trên mạng... 😱 không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Cô ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, hồn bay phách lạc.

Thiên Duy ngồi bên cạnh thấy tay trống trống thì nhấc Quý Hân vào lòng mình, dụi dụi đầu vào hõm cổ cô, hôn hôn lên má cô, hắn cái gì cũng làm chỉ thiếu nước chưa ngoạm đầu cô thôi.

Còn Quý Hân thì không nhịn được nữa, thấy cánh tay Thiên Duy vòng qua ôm thì cạp một miếng hai miếng như cạp giò heo cho bõ tức: "Tại sao? Tại sao vừa giàu vừa sướng như thế mà bỏ nhà ra đi? Mắc gì đã giỏi lại đẹp trai, tính tình còn tốt như thế hả? Mắc cái nỗi gì mà đáng yêu, dễ thương như thế hả?"

"Ahh... Ưm A..." Dây thanh quản của Thiên Duy không tốt, hắn chỉ biết kêu ah ah, ưm ưm

Quý Hân xả hết cơn giận vu vơ ngước lên thấy mặt Thiên Duy đỏ bừng. Ánh mắt hắn e ngại trốn tránh, nhưng cơ thể lại thành thục đưa cánh tay khác trước mặt cô như kiểu mời cô xơi.

"Haizzz đáng yêu quá, cái mị lực chít tiệt này. Dám dùng nhan sắc dụ dỗ em. Đồ biến thái này, anh... anh làm em" Quý Hân vồ Thiên Duy ngã xuống giường, cù lét làm hắn cười chảy nước mắt. Nhưng nét mặt Quý Hân đang tươi vui bỗng trùng xuống: "Em thấy mình không xứng với anh. Nhỡ bố mẹ anh không thích em thì sao?"

Thiên Duy vùng dậy, lắc đầu muốn rụng cả tóc, miệng ú ớ chỉ hận không thể nói được.

Đúng lúc Thiên Duy đang luống cuống không biết làm sao thì bên ngoài một nữ hầu đã gọi: "Thưa thiếu gia, tiểu thư bữa tối đã chuẩn bị xong. Chủ tịch cùng phu nhân đang đợi các ngài bên dưới ạ."

Hội nghị cấp cao trong thâm tâm Quý Hân

Trái tim 😰: Thình thịch, THÌNH THỊCH, THÌNH THỊCH,...

Não bộ 😀: Đồng chí tim bình tĩnh nào, đâu có gì phải sợ. Chúng ta ngoài nghèo, học thức bình thường, ngoại hình chìm nghỉm, tính tình bất ổn thì có gì để chê đâu. Cùng lắm nếu tí nữa bị hất nước vào người như trong phim thì tôi ngắt kết nối với cậu, chúng ta ngất ra đấy để Thiên Duy lo.

Trái tim 🙂: Bậy, bậy rồi. Đồng chí não cậu mới là người nên bình tĩnh đó.

Não bộ 😀: Còn cách nào hay hơn cách đó đâu, Thiên Duy còn không nói được, tí nữa cần giới thiệu thì mình biết làm gì? À hay chúng ta nhảy cửa sổ chạy trốn.

Trái tim 🙂: Cậu muốn tôi ngừng đập thì cứ nói một tiếng, không cần dựng kịch bản kiểu đó.

Hội nghị kết thúc.

Ánh mắt thất thần, nụ cười ngờ nghệch, Quý Hân bước đi trong vô thức mà không biết mình đã đến phòng ăn kiểu gì.

Vừa thấy Quý Hân, người đàn ông trung niên có khuôn mặt phúc hậu đã đứng dậy, vui vẻ chào đón cô: "A Quý Hân đây sao, chào cháu."

Quý Hân như robot cúi gập người xuống 90 độ: "Dạ chào chú, cháu xin tự giới thiệu. Tên cháu là Quý Hân, 23 tuổi, sinh ngày 28 tháng 6, quốc tịch Việt Nam, hiện tại đang là du học sinh năm cuối tại trường đại học X khoa quản trị kinh doanh. Gia đình cháu có 4 người, mẹ cháu và 3 anh em, cháu là con út. Tổ tiên họ hàng 3 đời làm nông. Cháu rất vui được gặp các bác ạ."

Không gian chìm vào im lặng, tất cả mọi người trố mắt nhìn Quý Hân.

Trái tim: Hành động quá thể nhục, pha xử lý không thể ngu hơn, tôi xin được ngắt kết nối với đồng chí não bộ.