Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 22






"RENG... TÀU TA SẮP VA CHẠM TÀU CƯỚP BIỂN"

Đùa à, Quý Hân nghe tiếng còi báo chưa kịp phản ứng Thiên Duy đã bế bổng cô chạy một mạch về phòng, đặt cô lên giường, mở vali đen trong tủ lôi ra một đống vũ khí.

"Sao, sao đi du lịch anh cũng..."

"Quý Hân cầm lấy súng, thứ này anh đã nạp đạn sẵn rồi." Thiên Duy nhét một khẩu súng đen vào tay cô, mặt không biến sắc cúi xuống vén váy cô, đeo lên đùi cô hộp đạn dự phòng rồi lại đeo sang đùi bên cạnh một con dao găm.

"Anh xin lỗi vì để đám sâu bọ xen vào chuyến du lịch của chúng ta. Em chịu khó núp dưới gậm giường, anh đi một lúc rồi quay lại ngay."

Thiên Duy quay đầu bước đi đã bị Quý Hân túm lại hôn mạnh lên trán, gằn giọng đe dọa: "Nếu 20 phút sau anh quay lại em sẽ hôn anh còn nếu sau 20 phút không quay lại em sẽ bỏ rơi anh mãi mãi."

Đáy mắt Thiên Duy chợt vụt lên một tia sáng, nhìn vẻ bá đạo của Quý Hân hắn vui đến nỗi lúc này vẫn nheo mắt cười rạng rỡ, gật đầu: "Vậy anh muốn được hôn môi."

Tiếng còi báo động nhức óc, tiếng người kêu la thất thanh, tiếng sấm gầm rú vang trời, tiếng súng vang, tiếng cười ghê rợn, tiếng sóng tiếng mưa hoà trộn...

Quý Hân gạt hết ngoài tai, hai mắt chăm chú nhìn đồng hồ đếm từng giây, từng phút. Trong thời khắc này trái tim cô lại bình tĩnh một cách kỳ lạ chỉ vì một người đã hứa 20 phút nữa sẽ quay lại.

Một người chưa bao giờ thất hứa.

1 phút

5 phút

10 phút

"Cốc, cốc, cốc."

... Thiên Duy về...

Nghe tiếng gõ, cơ mặt Quý Hân đã giãn ra 5 phần, nhưng nụ cười còn chưa kịp nở đã rập tắt khi nhìn thấy cô gái mặc váy xanh thông qua lỗ nhỏ trên cửa.

Người bên ngoài mãi không thấy động tĩnh bên trong, sốt ruột đến mức nước mắt đầm đìa: "Mở cửa ra, tôi biết bên trong có người, cho tôi vào trốn với, tôi đang bị đuổi. Hãy cứu tôi."

"Haizz" Quý Hân thở dài, nhanh như cắt mở cửa kéo Phượng Minh vào rồi khoá cửa luôn.

Mặc kệ cô ta trong phòng thích làm gì thì làm, Quý Hân vẫn ngoan ngoãn nghe lời Thiên Duy chui xuống gậm giường. Nhưng mới vào được nửa thân trên, chân cô đã bị Phương Minh lôi ra.

"Cô làm cái quái gì vậy?" Quý Hân bực tức hỏi.

Phượng Minh không thèm để ý đến thái độ của Quý Hân, vẫn kéo cô ra rồi chui vào gậm giường cướp chỗ: "Cô núp chỗ khác đi, chỗ này để tôi, cái váy tôi to quá chỗ khác không trốn được."

"Vậy thì cởi nó ra trốn trong tủ ấy."

"Cô muốn tôi cởi chuồng à, cái váy của cô đơn giản thì trốn vào tủ đi."

Ơ... con mẹ này...

Quý Hân mặt nổi gân xanh, nhưng chưa kịp phản bác bên ngoài đã "rầm rầm" tiếng bước chân cùng giọng nói khản đặc của lũ cướp biển.

"Con nhỏ người yêu Phùng Quang trốn đâu rồi? Thuyền trưởng của chúng ta bị tên bắn tỉa nào đó bắn chết rồi, người của ta cũng bị tên đó diệt phân nửa. Phải bắt con nhỏ đó đe doạ Phùng Quang đầu hàng, không thì chúng ta cũng sẽ chết. Tao tìm phòng cuối cùng tầng này cho, chúng mày lên tầng 2 tìm."

"Rõ."

Nếu bọn chúng định bắt cô ta làm con tim thì chắc chắn cô ta sẽ không chết, nhưng mình một khi bị phát hiện thì chết chắc. Cướp biển thông thường chỉ cướp của, biết cả tên cả người để bắt như thế này khả năng cao chúng được thuê để giết người. Haizzz hào quang nam nữ chính chết tiệt, mình còn nhỡ kéo phải cục nam châm hút nguy hiểm to đùng vào phòng nữa chứ?

Quý Hân ngồi trong tủ quần áo, cắn răng trấn áp nhịp tim, đang lắng nghe từng tiếng động bên ngoài thì

"BÙM"

Một tiếng động mạnh vang lên, cánh cửa bị bắn bung khoá, tên cướp hùng hồn xông vào không nói một lời nhìn thấy góc váy xanh lòi ra dưới gậm giường liền túm chặt thô bạo giật ngược.

"Haha tao bắt được con chuột nhắt rồi."

"Thả tôi ra, thả ra." Phượng Minh như lợn bị chọc tiết kêu lên thảm thiết: "Cứu với, cứu tôi với. Cô thấy chết mà không cứu sao? Quân hèn hạ, cô phải cứu tôi, Phùng Quang mà biết cô thấy tôi chết không cứu thì cô cũng không sống yên được đâu."

Tên cướp cười khoái chí, nắm cẳng tay khẳng khiu trắng nõn của cô ta nhấc bổng như nhấc một món hàng: "Mày có kêu đằng trời cũng không ai cứu mày đâu."

"Không, không, đừng bắt tôi, còn con bé trốn trong tủ ấy."

Giọng Phượng Minh the thé vang lên đánh thẳng vào mọi dây thần kinh của Quý Hân.

Tên cướp biển theo hướng Phượng Minh chỉ, đi về phía tủ, trừng trừng mắt nhìn vào trong khe, nhe cặp răng vàng khè cười:

"Hehe lại bắt được một con chuột nữa."

... Thiên... Duy...