Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 20




Thiên Duy dẫn Quý Hân đến căn phòng rộng lớn không một bóng người, bên trên là chiếc đèn pha lê sáng lấp lánh, bốn bức tường được trang trí toàn hoa tươi thơm ngát, thêm bản nhạc du dương của tiếng sóng biển, nhìn cảnh trước mắt Quý Hân như trẻ con lạc vào truyện cổ tích.

“Waaaaaww, đẹp quá Thiên Duy ơi!” Cô tháo giày cao gót, chạy nhảy nô đùa khắp phòng.

Thiên Duy đứng yên một chỗ ngắm Quý Hân đến thất thần, ánh mắt trìu mến lúc như muốn nhốt cô vào trong con ngươi nâu đen, lúc lại như muốn thâm nhập vào người cô làm một tế bào ở đó. Chỉ có ở đó anh mới được gần cô, mới hiểu cô muốn gì.

Vì ngay thời điểm hiện tại anh không hiểu bộ dạng mắc cười của Quý Hân là đang định làm gì.

Cô từ đứa trẻ nhảy nhô nhảy nhào bỗng hóa thành bà lão khom lưng đi rón rén rồi lại nhập vai tên trộm núm sau tấm rèm, phát hiện ra kho báu thì vẫy vẫy tay gọi đồng phạm phía sau là Thiên Duy.

Thiên Duy hiếu kỳ cũng bắt chước Quý Hân rón rén đi lại, nhập vai tòng phạm, hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy?”

Quý Hân chỉ ra ban công phía trước: “Anh nhìn kìa, một cô gái váy xanh xinh đẹp như tiên nữ và cô gái váy trắng đẹp tựa thiên thần ban nãy bắt chuyện với anh.”

Thiên Duy mặt đầy dấu hỏi chấm: “Thì sao?”

“BỐP" đúng lúc bên ngoài vang lên cái tát chói tai.

“Úi trời em biết ngay là có drama mà.” Quý Hân như bắt được kèo thơm ngon, mặt mày hớn hở, hóng hớt nói: “Anh đoán xem cô gái váy xanh hay cô gái váy trắng, cô nào là nữ chính cô nào là nữ phụ.”

“Haha…” Thiên Duy ngờ nghệch một lúc mới hiểu vấn đề, không nhịn được cười ra tiếng liền bị Quý Hân bịt miệng.

[“Cô cũng giỏi lắm. Cô có biết tôi với Phùng Quang đã có hôn ước chưa?”

Cô gái váy xanh ôm cái má đỏ rực in hình bàn tay, mắt đẫm lệ nhìn cô gái váy trắng: “Chị Phi Liên, dù sao anh ấy và chị cũng không yêu nhau, tại sao chị lại đánh em.”

“Cho dù chúng tôi không có tình cảm thì cái chức phu nhân chủ tịch cũng không đến lượt cô ngồi. Phượng Minh đừng tưởng tôi không nhìn thấy cái đuôi cáo của cô, Phùng Quang không có ở đây cô diễn cho ai xem mà khóc lóc thảm thiết thế kia?” Phi Liên cười mỉa mai, nhìn Phượng Minh khinh bỉ.]

“A anh biết rồi, cô váy xanh là nữ chính, cô váy trắng là nữ phụ. Trong mấy bộ phim em cho anh xem hay có cảnh này.” Thiên Duy theo dõi một hồi như ngộ ra quy luật cuộc sống, nói chắc nịch.

Quý Hân gật đầu lia lịa, véo má Thiên Duy cưng nựng, khen: “Chuẩn không cần chỉnh, cảnh này chỉ có trong phim về tổng tài thôi, không ngờ lại bắt gặp ở đây. Ủa mà sao chưa thấy tổng tài nào ra ứng cứu ta? A xuất hiện rồi.”

[“Phi Liên cô lại bắt nạt Phượng Minh. Tôi đã chấm dứt với cô rồi cô còn không chịu buông bỏ tôi.”]

Quý Hân nheo mắt nhìn người đàn ông ngoài ban công, vỗ vai Thiên Duy: “Ơ, bá đạo tổng tài vậy mà lại là cái tên tự nhận bạn học cũ của anh kìa, anh thân không?”

“Không thân, nhưng anh biết. Nếu dựa theo kịch bản thông thường thì cậu ta cũng được tính là bá đạo tổng tài đó.”

Thiên Duy thấy Quý Hân nghiêm túc như vậy thì bắt nhịp làm một khán giả có tâm, bình phẩm chuyên nghiệp: “Cậu ta sở hữu số cổ phần lớn và hiện tại đang làm chủ tịch của tập đoàn Phùng gia có tiếng trong nước. Thậm chí du thuyền chúng ta đang đi cũng là sản nghiệp của cậu ta.”

“Òooo, rất gì và này nọ” Quý Hân đang cảm thán thì lại “chẹp chẹp” miệng: “Nhưng sao em cứ thấy thiếu thiếu cái gì nhỉ?”

“Thiếu bổng ngô.”

“Chu choa, đúng là chỉ có Thiên Duy hiểu em nhất. Hahaha”

“Haha…”

Đôi bên trong đang làm trò khùng điên ngoác miệng cười với nhau, đôi bên ngoài thì căng như dây đàn.

[“Hừm, đừng có tưởng bở là tôi yêu anh, chuyện hai gia tộc chúng ta kết hợp là chuyện sớm muộn, không có anh thì có em trai anh.” Phi Liên hất tóc, vẻ đẹp mỹ miều đúng chất nữ cường: “Dù gì chúng ta cũng từng là bạn học, tôi có ý tốt nhắc nhở anh con tiểu hồ ly bên cạnh, anh không sáng mắt thì tôi đành chịu. Ngu như vậy bảo sao không vượt qua được Thiên Duy.”

“Hừm, tôi ngu nhưng ít ra tìm được tình yêu của mình còn đỡ hơn cô.” Phùng Quang cười hất cằm, nhìn Phi Liên giở giọng khiêu khích: “A nhắc mới nhớ, sau 13 năm Thiên Duy quay lại còn dẫn theo bạn gái đấy, cô gặp chưa?”

Phi Liên tự nhiên bật cười: “Với cái tính vô dục vô cầu như Thiên Duy chưa làm thầy chùa là may rồi huống chi gần gũi nữ sắc. Cô bé đó rất có thể là con riêng của bố cậu ta, chắc chắn là em gái cậu ta. hahaha…”]

Ngồi không cũng trúng lựu đạn, haha nhưng cô ấy nói đúng.

Đến người ngoài còn thấy vậy, sao mình lại không biết được chứ. Từ trước đến nay Thiên Duy đối xử với mình tốt như thế vì coi mình là em gái thôi. Chẳng qua là mất gia đình nên anh ấy khao khát có người thân.

“Thiên Duy, thực ra sau chuyến đi này em sẽ về nước.”