15
Tôi đã chuyển lớp, Thẩm An Nhiên vẫn không có ý định bỏ qua.
Vừa đến lớp mới, bàn học của tôi đã bị vảy sơn, sách vở vừa chuyển vào cũng bị lật tung, có cái còn rơi xuống đất bị giẫm lên vài phát.
“Chị Nhiên, nhìn vẻ mặt của cậu ta kìa ha ha ha ha, cười chết tôi.”
“Đây là lớp chọn cái đó hả, trưởng thành như vậy, thoạt nhìn cũng rất giống ra ngoài bán d*m, chị Nhiên, em gái chị bao nhiêu tiền một đêm? Tôi cho cậu tiền, cậu cho em gái theo tôi ra ngoài chơi nhé ha ha ha...”
Tôi nhìn Thẩm An Nhiên đang ngồi dựa vào cửa sổ, cô ta đang cười.
Tôi mặc kệ bọn họ, lau khô bàn rồi dọn dẹp lại.
Mấy bạn cùng lớp thấy tôi phớt lờ cũng thấy không có ý nghĩa gì, cũng ngừng nói.
Đang chuẩn bị ngồi xuống bàn đọc sách một chút, ai biết “xoạch” một tiếng, chân ghế đã gãy.
Tôi lại phải đứng dậy, mới phát hiện quần đồng phục có phủ một lớp keo trong suốt siêu dính dày đặc, tôi càng dùng sức, keo dính càng chặt, cản bản không thể đứng dậy được.
Nhất thời, cả lớp phá lên cười như sấm.
“Cô ta là một kẻ ngốc sao? Tôi còn sợ chân ghế có dấu vết cậu ta liền phát hiện được, lại có thể ngốc đến hồ đồ ngồi xuống.”
“Keo dính phản chiếu đến mức bọn mình đều thấy được, Thẩm Ôn Ý không chỉ đầu óc có vấn đề, con mắt cũng có vấn đề ha ha ha”
Tôi cố kìm xuống giọt lệ nơi khoé mắt, nhìn chằm chằm Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên chỉ cho tôi cái khẩu hình.
Cô ta nói: Đáng đời.