20
“Chu Kỳ An, trước khi chuyển trường, tớ có từng gặp cậu ở đâu không?”
Chu Kỳ An cúi đầu nhìn vào mắt tôi trả lời: “Cậu đoán xem?”
<
>
Nghe tiếng lòng của Chu Kỳ An, tôi càng thêm chắc chắn chúng tôi đã quen biết từ trước.
Tôi lắc lắc cánh tay Chu Kỳ An:
“Nói cho tớ biết đi mà~”
“Tớ thật sự không nhớ rõ.”
Chu Kỳ An cố ý chơi trò bí mật: “Chờ cậu đậu vào đại học A tớ sẽ nói cho cậu.”
“Lỡ như tớ không đậu thì sao?”
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi: “Có học bá là tớ ở đây. Thế nào, không tin tớ hả?”
“Tin chứ tin chứ.”
“Vậy, ngoéo tay, một lời đã định.”
“Được, một lời đã định.”
Chu Kỳ An và tôi vốn là đang đi song song, hắn đột nhiên chầm chậm tụt lại phía sau tôi.
“Bạn nhỏ cùng bàn, cậu dừng lại một chút, quay đầu lại xem.”
Tôi nhìn lại, thấy một cái mặt dây chuyền trang trí điện thoại màu mâm xôi trước mặt.
“Gấu dâu tây!”
Chu Kỳ An liếc qua một bên, có chút không được tự nhiên nói:
“Cái này cho cậu.”
“Đừng cảm động, tớ thuận tay mua thôi.”
<
< |
<>
Sau khi nghe được tiếng lòng của Chu Kỳ An, bàn tay đang chuẩn bị cầm lấy mặt dây chuyền nhỏ liền rụt trở về.
Chu Kỳ An tặng quà tôi tất nhiên rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến hắn cả tuần vừa rồi đều gặm bánh bao trắng liền đau lòng.
“Cái này, có thể trả lại không? Nếu không, cậu dùng nó nhé?”
Chu Kỳ An cũng mặc kệ tôi từ chối, trực tiếp nhét gấu dâu tây cho tôi:
“Tớ là trùm trường đấy, đồ vật đáng yêu như này không hợp khí chất của tớ.”
“Cậu dám nói không cần, tớ lần sau liền không giảng đề cho cậu nữa, thi rớt đại học A cũng không được trách tớ đâu.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi vẫn tận mắt nhìn thấy đồ trang trí điện thoại của Chu Kỳ An, là cáo hồng Lingna Belle phấn nộn dễ thương.
Cuối cùng, Chu Kỳ An tự mình đeo móc khoá vào điện thoại của tôi.
Hắn cầm một cái điện thoại có gấu dâu tây, một cái có cáo hồng xem đi xem lại, cuối cùng... nhếch môi hài lòng.
<>
<<Đây xem như là vật đính ước nhỉ?>>
Nghe được tiếng lòng chân thành của Chu Kỳ An tôi không nhịn được cười rộ lên:
“Được, tính.”