Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 95




Tận mắt nhìn thấy đứa cháu gái đã nhiều năm không gặp này, Diệp Anh mới thực sự ý thức được đối phương đã trưởng thành, không dễ khống chế như trong tưởng tượng của hắn.

Cũng đúng, một cô gái gặp phải một gã trai đểu mà vẫn có thể trở tay đâm sau lưng cho gã một dao và có thể một mình thành lập công ty và điều hành trôi chảy thì dù trước đây có dịu ngoan thế nào, bây giờ cũng sẽ trở nên khác hẳn.

Dù là nghĩ như thế, nhưng nếu không thử một chút thì Diệp Anh vẫn thấy không cam lòng. Nhỡ may, nhỡ may cô chỉ có tiếng mà không có miếng thì sao?

Chỉ trong giây lát, trong đầu Diệp Anh đã có rất nhiều ý nghĩ. Hắn lấy lại tinh thần, mở miệng chào hỏi trước: “Uẩn Ninh, đã lâu không gặp, cháu đã trưởng thành rồi.”

“Chú nhỏ đã tới rồi, chú ngồi đây đi.” Diệp Uẩn Ninh đứng dậy dẫn hắn đến khu mời khách và ngồi xuống, sau đó gọi người mang cà phê tới. Ánh mắt tựa như lơ đãng liếc nhìn người đàn ông một cái, thái độ của Diệp Uẩn Ninh không quá lạnh lùng cũng không quá thân thiện, cô cảm thán một câu nửa giả nửa thật: “Không ngờ vị khách hiếm tới như chú nhỏ hôm nay lại đích thân đến đây.”

Từ trước bọn họ đã rất ít tiếp xúc, nếu nói họ có tình cảm chú cháu thì chắc chắn đó là lời nói dối. Diệp Uẩn Ninh tò mò mục đích tới đây của đối phương.

Diệp Anh cười khổ một chút, ánh mắt mang theo bao dung cùng thấu hiểu: “Việc tôi đến thăm cháu rất kỳ lạ đúng không? Cũng phải, trước đây tôi quan tâm đến cháu quá ít nên đã bỏ lỡ rất nhiều duyên phận. Nhưng đại khái do sau khi trưởng thành trải nghiệm nhiều nên tôi hiểu rằng trên đời này tình thân rất đáng quý. Ngày xưa cảm thấy hết sức nhỏ bé còn giờ đây mới biết được nó quý giá đến nhường nào. Tôi chỉ có gia đình cháu là người thân, tôi đã gặp bố cháu và những người khác rồi nên bây giờ tôi đến thăm cháu. Cháu đã thay đổi rất nhiều, tôi rất vui khi nhìn thấy cháu hiện giờ sự nghiệp thành công, bình an, khỏe mạnh.”

Hắn nói một cách rất chân thật, sự chân thành tha thiết ngập tràn nơi đáy mắt. Hắn cũng giải thích rõ cho cô vì sao lại đặc biệt tới đây dù trước đây hai người không có nhiều tiếp xúc.

Đây có phải là chơi bài tình cảm không?

Khóe môi Diệp Uẩn Ninh hơi cong lên: “Thật là lạ, mấy lời này không giống lời của chú nhỏ chút nào!”

Diệp Anh cười nhẹ, vẫn luôn duy trì dáng vẻ cởi mở hiểu biết: “Cuộc sống vốn dĩ khó lường, không ai biết mình sẽ trải qua điều gì và suy nghĩ sẽ thay đổi như thế nào. Đợi khi nào cháu bằng tuổi tôi, có lẽ cháu sẽ hiểu được tâm tình của tôi!”

Diệp Uẩn Ninh cười khẽ: “Cũng có thể!”

Diệp Anh nghiêm nghị nói: “Vì vậy Uẩn Ninh đừng có trách chú nhỏ cậy già lên mặt. Dù cháu với gia đình có mâu thuẫn lớn đến đâu, ngày thường chẳng quan tâm đến người nhà thì việc tết nhất không trở về nhà có phải là hơi quá đáng rồi không? Con cái muốn chăm lo mà cha mẹ chẳng còn, tôi sợ sau này cháu sẽ hối hận mất!” Hắn nói lời thấm thía mà thở dài, như thể thật sự suy nghĩ cho Diệp Uẩn Ninh.

Thái độ của hắn không ảnh hưởng đến việc Diệp Uẩn Ninh thay đổi sắc mặt, cô đặt mạnh tách cà phê xuống: “Nếu chú nhỏ nói những lời này thì hy vọng chú đừng nói nữa. Tục ngữ nói rất đúng, ‘Không trải qua nỗi đau của người khác thì đừng khuyên người ta phải lương thiện’, chú nhỏ không biết cháu đã phải chịu bao nhiêu khổ cực ở cái nhà này mà nhẹ nhàng bâng quơ khuyên cháu buông bỏ. Cho dù có là chú nhỏ thì cháu cũng chỉ có cách không nhận người thân này, chúng ta vẫn làm những người xa lạ thì tốt hơn.”

Diệp Anh không ngờ Diệp Uẩn Ninh nói trở mặt liền trở mặt. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng nhưng trên mặt lại mang theo biểu cảm bất đắc dĩ, hắn lắc đầu: “Coi như chú nhỏ nói sai rồi vậy, tôi chỉ sợ sau này cháu sẽ hối hận. “

  

“Cháu sẽ không hối hận.” Diệp Uẩn Ninh nhấn mạnh nói: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ không hối hận.”

Diệp Anh không còn lời nào để nói, hắn ngập ngừng: “Ở nước Đức tôi có một trang trại, tôi vốn định mời cả nhà cháu đến chơi và nói chuyện trực tiếp với nhau để giải quyết hiểu lầm. Hay là cháu nể mặt chú nhỏ, coi như đi giải sầu,…”

Diệp Uẩn Ninh thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, hơn nữa chú cũng thấy đấy, cháu cực kỳ bận, không cần phải lãng phí thời gian vì những việc râu ria.”

Ánh mắt Diệp Anh có chút phức tạp, nói với giọng tán thưởng: “Cháu thật sự rất có năng lực. Tuy rằng mới trở về nhưng tôi cũng nghe được tiếng tăm của cháu. Thực ra lần này tôi trở về, ngoài việc thăm mọi người thì còn có một việc quan trọng khác….”.

Hắn tạm dừng một chút như thể hy vọng Diệp Uẩn Ninh sẽ hỏi tiếp, lại thấy cô chỉ mỉm cười cầm tách trà, cúi đầu nhấp một ngụm.

Một tia tà ác từ mắt hắn lóe lên, Diệp Anh chỉ đành tự nói tiếp: “Mấy năm nay ở nước ngoài, tôi cũng coi như đã dốc sức làm nên sự nghiệp. Không biết cháu đã từng nghe nói đến công ty ‘Duyệt Thanh’ chưa?”

“Duyệt Thanh?” Diệp Uẩn Ninh xin lỗi, “Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của cháu, công ty này nổi tiếng lắm à?”

Nhìn chằm chằm vẻ mặt ngây thơ của đối phương một lúc, Diệp Anh cười nhạt, nói với giọng bình tĩnh: “Cũng không phải là nổi tiếng lắm, đó chỉ là công ty do một tay tôi thành lập có giá trị chục tỷ mà thôi.”

Trên thực tế, Diệp Anh vô cùng tự hào về công ty do mình thành lập, nó chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực thương mại quốc tế. Công ty tuy không lâu đời nhưng đã trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới và có thể coi là một công ty lớn.

Diệp Uẩn Ninh vỗ tay tán thưởng: “Chú nhỏ thật lợi hại.”

Sự đắc ý hiện lên trên khuôn mặt của Diệp Anh nhưng nhanh chóng được che giấu đi, hắn điềm tĩnh nói: “Vốn khởi điểm của công ty đến từ nhà họ Diệp, cũng chính là ông nội cháu tặng cho. Cho nên lần này tôi trở về cũng là muốn chọn một người thừa kế thuộc thế hệ sau. Uẩn Ninh, tôi đánh giá cao cháu.”

Như thể hơi ngoài dự đoán của mình, Diệp Uẩn Ninh nhướng mày nói: “Cháu đúng là thuộc thế hệ sau của chú, nhưng không phải con ruột. Chú nhỏ còn trẻ, có con vẫn không muộn, việc gì phải cho người khác chiếm của hời.”

Là người được ‘chiếm của hời’, thái độ thờ ơ của Diệp Uẩn Ninh khiến Diệp Anh giật giật khóe miệng.

Hắn mặt không đổi sắc: “Nói ra không sợ cháu cười, khi ở nước ngoài tôi đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ nói tôi vô sinh, sau này có cưới vợ cũng không thể có con.”

“Thật thế à?” Diệp Uẩn Ninh kinh ngạc, thương hại nhìn hắn, nhiệt tình nói: “Cháu có biết mấy bác sĩ chuyên về nam khoa, hay là cháu giới thiệu cho chú nhé.”

Diệp Anh vội vàng từ chối, nói với vẻ mặt nặng nề: “Không cần đâu, tôi đã khám các bác sĩ nổi tiếng thế giới rồi, họ đều nói là không chữa được. Cho nên cháu đã hiểu vì sao tôi phải trở về rồi chứ, tôi không muốn sau này mất đi, cơ nghiệp do mình gây dựng không có người kế thừa, rơi vào tay những người không phải người nhà họ Diệp.”

Diệp Uẩn Ninh tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng: “Chú nhỏ có thể đợi đến khi mất thì tặng tài sản cho Diệp Uẩn Thanh. Cháu nhớ rõ hai người luôn luôn thân thiết mà.”

Diệp Anh: “Chuyện này chú nhỏ cũng không giấu cháu, tôi cũng từng nghĩ đến rồi. Có điều cơ thể của tôi trông thì khỏe mạnh thế thôi, thật ra là miệng cọp gan thỏ. Bác sĩ nói tôi cần phải nghỉ ngơi, vì vậy việc trong công ty cần có người tiếp nhận. Hơn nữa, nói khó nghe một chút, dù tôi có gắng gượng được thì với tình hình của Thanh Thanh,” hắn lắc đầu thở dài, “không biết là ai đi trước ai nữa.”  

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, Diệp Uẩn Thanh có biết hắn nói ra những lời như vậy không?

“Cho nên, tôi nghĩ đi nghĩ lại, người tôi có thể giao công ty chỉ có cháu.” Hắn chân thành nói: “Cháu có năng lực như vậy, cho cháu công ty, cũng coi như tìm đúng người.”

Diệp Uẩn Ninh do dự: “Không phải là làm không công đấy chứ, chờ chú khỏi bệnh sẽ đòi lại.”

Diệp Anh vội vàng nói: “Đương nhiên không phải. Tôi sẽ tặng cổ phần của công ty cho cháu, đến lúc đó có thể nhờ luật sư công chứng.”

Vẻ mặt Diệp Uẩn Ninh hoài nghi, giống như muốn nói làm gì có chuyện tốt như vậy.

Cô chần chờ: “Không phải chú sắp phá sản vì nợ nần, bắt cháu phải gánh thay đấy chứ?”

Diệp Anh hít một hơi: “Tôi không thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy được. Công ty vẫn đang có lãi, hơn nữa việc này rất dễ kiểm tra. Như vậy đi, thấy tận mắt thì sẽ tin. Cháu có thể tự mình khảo sát một lần. Hay là mấy ngày này cháu bay ra nước ngoài một chuyến, chú nhỏ sẽ đi cùng cháu.”

“Phiền phức thế cơ à, làm sao cháu có thời gian? Cháu còn phải đích thân giám sát bộ phim tiếp theo nữa, tốt nhất là bỏ qua đi.” Diệp Uẩn Ninh nghiêm trang nói: “Chú nhỏ hãy chịu khó vất vả một chút tự quản lý công ty của mình đi, biết đâu vài năm nữa chú lại phát hiện ra mình khỏi bệnh rồi.”

Diệp Anh nhắm mắt lại, trong lòng nghẹn một hơi. Sao lại có người từ bỏ tài sản hàng chục tỷ chỉ vì sợ rắc rối chứ?

Hắn nhẫn nại nói: “Không phiền phức đâu, chỉ cần bớt ra một hai ngày, đi máy bay một chuyến, có gì phiền toái chứ?”

Diệp Uẩn Ninh không tán thành: “Tiền chỉ cần đủ tiêu là được rồi. Cháu đã có đủ tiền rồi, thời gian mới là vô giá. Phải vất vả bớt thời gian chỉ vì chục tỷ, cháu nằm nghỉ ngơi giải trí không sướng hơn à?”

Thật là một thái độ thanh tao thoát tục coi tiền như cỏ rác, Diệp Anh chỉ muốn xé xác cô ra.

Hắn cười khẩy: “Tốt lắm. Xem ra tài sản của tôi quá ít, không đủ để lọt vào mắt cháu.”

Hắn đã đưa ra sự cám dỗ lớn như vậy, nhưng Diệp Uẩn Ninh vẫn không hề bị lay động. Nếu không phải thông minh để đoán được điều gì thì chắc hẳn cô chỉ đơn giản là một kẻ ngốc.

Diệp Uẩn Ninh ngượng ngùng cười nhạt như thể bị nhìn thấu, nhẹ nhàng nói: “Ra nước ngoài một chuyến vì chục tỷ cũng không đáng. Hay là chú nhỏ lại cố gắng thêm đi, đợi khi nào chú có tài sản trị giá hàng trăm tỷ, biết đâu cháu lại động lòng. Thực ra vẫn còn có một cách khác, đó là chú nhỏ sắp xếp mọi thứ rồi chỉ mang giấy tờ đến cho cháu ký tên là được, nếu vậy cháu cũng sẵn lòng.”

Chỉ cần Diệp Anh dám cho thì cô cũng dám nhận.

Diệp Anh đứng dậy ‘rầm’ một cái, cụp mắt xuống nói: “Như vậy là tôi tự rước lấy nhục, cho nên, cháu không chịu ra nước ngoài một chuyến phải không?”

Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu: “Cháu không nghĩ ra lý do cần thiết phải xuất ngoại.”

“Cho dù là nể mặt tôi cũng không được à?”

Diệp Uẩn Ninh cong cong môi: “Thật ra ở chỗ cháu, mặt mũi của chú cũng không lớn đến vậy đâu.”

Một người xưa giờ ít tiếp xúc, là con riêng của ông nội mình, không biết lấy đâu ra tình thân?

“Ok, lần này là tôi sơ suất, tôi đi trước.” Diệp Anh bình tĩnh, lịch sự nho nhã nói.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh hơi tối lại, cô đứng lên: “Cháu không tiễn nhé.”

Diệp Anh kiêu ngạo gật đầu, xoay người bước đi.

Phía sau hắn, Diệp Uẩn Ninh đăm chiêu nhìn hắn chằm chằm. Cảm giác của cô không sai, luồng ác ý nhắm vào cô đến từ chính Diệp Anh.

Nhưng tại sao lại thế, bọn họ không qua lại với nhau, tại sao Diệp Anh lại vô cớ nhắm vào cô, thậm chí còn không tiếc dùng công ty để dụ dỗ cô, muốn cô tới nước Đức. Ở nơi đó có gì?

‘Công ty Duyệt Thanh’, Diệp Uẩn Ninh lẩm bẩm bốn chữ này, có lẽ chính mình có thể tra cứu một chút.

Cuộc sống quá yên bình nên cũng hơi nhàm chán, đã có người dâng tới tận cửa để giải buồn, cô cũng không ngại vui đùa một chút.

Bên này Diệp Anh rất khó khăn để duy trì phong độ đi ra khỏi công ty giải trí Phong Hoa. Vừa lên xe, hắn đã đổi sắc mặt và hung hăng mắng chửi..

“Sếp, không suôn sẻ sao?” Người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông trung niên giỏi giang, có bộ râu và đôi mắt hung dữ, nhưng lại rất kính trọng Diệp Anh.

Diệp Anh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi vốn là muốn dùng biện pháp nhẹ nhàng, nhưng nó đã không biết tốt xấu như thế thì thử dùng thủ đoạn cứng rắn đi. Dù thế nào cũng phải mang người trở về nước Đức.”

Hắn gặp trực tiếp Diệp Uẩn Ninh chỉ để xem tính khí của cô có dễ bị thao túng hay không. Nếu hắn có thể dễ dàng dụ dỗ cô thì mọi người cùng vui và cũng tránh cho hắn rất nhiều rắc rối.

Bây giờ Diệp Uẩn Ninh đã không nghe lời thì đừng trách hắn dùng thủ đoạn đặc biệt.