Vệ Đông trẻ trung, tuấn tú, trên người tỏa ra khí chất cao quý tự nhiên, gương mặt mang theo sự u buồn, trầm ổn vượt xa lứa tuổi, bởi vậy gã có sự quyến rũ đầy nam tính thu hút người khác.
Nhưng dáng vẻ của gã càng đường hoàng, đẹp đẽ đến đâu thì lại càng khiến cho người ta nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường đến đó. Đúng là biết mặt mà chẳng biết lòng, gã là đồ lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú, không biết xấu hổ.
Con gái nhà người ta đã hiến dâng tuổi xuân tươi đẹp nhất cho gã mà chẳng lẽ chỉ đáng với một trăm vạn thôi sao? Nhìn khí chất, nhìn cách ăn mặc của gã cũng đâu đến mức không trả nổi tiền?
Thật sự không hiểu sao gã có thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Mà càng khiến người ta cảm thấy trơ trẽn hơn nữa là ngay cả một trăm vạn cũng chỉ là lời nói suông. Gia đình gã thật sự lợi dụng và bóc lột thậm tệ cô gái ấy, ngay cả một ít xương vụn cũng không để lại.
Thật quá độc ác.
Cho nên phụ nữ đồng cam cộng khổ với người đàn ông của mình rốt cuộc được đến cái gì, khi người ta giàu sang phú quý rồi liền quay đầu đá bay cô và tìm niềm vui mới.
Một số cô gái trong quán cà phê nhìn chằm chằm vào người bạn trai đi cùng mình, ánh mắt của họ đã hơi khó chịu. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, họ cảm thấy đồng cảm, dù sao thì phụ nữ luôn dễ dàng chịu tổn thương hơn nam giới.
Hừ, đàn ông đúng là đồ xấu xa!
Mấy người đàn ông bị bạn gái nhìn chằm chằm vội vàng kêu oan: “Anh không phải người vô lương tâm như vậy đâu. Anh cũng khinh thường kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy, anh ta không xứng làm đàn ông, đúng là làm mất mặt đàn ông bọn anh mà.”
Bị vây quanh bởi những ánh mắt khinh thường và những lời xì xào, khuôn mặt Vệ Đông đỏ lên vì xấu hổ, gã cảm giác như thể bản thân đang bị lột xuống một lớp da, bị vạch trần bản chất xấu xa trước công chúng cho mọi người chỉ trích.
Có trong phút chốc, gã thậm chí còn oán hận Tiếu Vi Vi. Tại sao cô phải hung hãn như vậy, tại sao cứ phải dây dưa mãi không thôi, tại sao muốn phơi bày việc riêng của hai người họ trước mặt bao người, chẳng lẽ cô không thể chịu đựng được việc gã hạnh phúc như vậy sao?
Tại sao cô không biết điều và trưởng thành hơn một chút, cô không thể vui vẻ chấp nhận sự thật rằng họ đã chia tay được ư? Sao cứ nhất định phải quậy đến mức trời long đất lở thế này?
Vệ Đông càng lo lắng không biết tin tức này truyền đến tai Diêp Uẩn Thanh thì phải làm sao? Liệu cô ấy có giận dữ, có thất vọng về gã không? Có phải cô cũng cho rằng gã đã phụ bạc Tiếu Vi Vi?
Có điều, Vệ Đông oán giận nghĩ, lúc trước chính Tiếu Vi Vi đã chủ động thổ lộ, gã chỉ không từ chối mà thôi. Gã cũng không ép Tiếu Vi Vi phải làm gì cho mình, tất cả đều do cô cam tâm tình nguyện.
Và thứ gã báo đáp cho cô chính là thân phận bạn trai để cô đạt được mong muốn. Trong khi hai người hẹn hò, gã cũng không ngoại tình phản bội, không có người thứ ba. Hiện tại gã chỉ muốn kết thúc quan hệ tình cảm của hai người, chẳng lẽ đó là tội ác tày trời ư?
Rầm, một nắm đấm nện mạnh xuống bàn, Lâm Kiến nổi giận đùng đùng chất vấn: “Những lời cô ấy nói đều là sự thật à? Cậu thật sự làm ra việc như vậy?”
Từ việc vẫn coi Vệ Đông là bạn và đối xử bình đẳng với gã sau khi nhà họ Vệ suy tàn thì có thể nói Lâm Kiến là một người có tam quan rất đứng đắn.
Anh ta không thể tin rằng Vệ Đông lại làm một việc vô trách nhiệm như vậy. Rõ ràng đã có người thương nhưng lại tùy ý trêu chọc người khác, trêu chọc rồi lại không chịu trách nhiệm mà dễ dàng bỏ rơi cô ấy. Hành động này thực sự táng tận lương tâm.
Phương Hoa cũng nhìn Vệ Đông bằng ánh mắt cực kỳ không tán thành. Nói trắng ra, nếu lời cô gái kia nói là sự thật thì hành vi của Vệ Đông chính là vong ân phụ nghĩa.
Một kẻ có thể bạc tình bạc nghĩa, vứt bỏ người con gái luôn ở bên, cùng mình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, như giày rách như vậy thì chắc hẳn phẩm chất của người này rất đáng nghi ngờ. Sau này làm gì còn ai dám yêu đương hay làm bạn bè cùng gã nữa, những đối tác kinh doanh cũng không dám tín nhiệm gã, cũng sẽ không có ai đồng cam cộng khổ khi gã gặp khó khăn bởi lẽ họ sợ gã sẽ trở mặt vô tình.
Vệ Đông nhìn quanh bốn phía, lạnh lùng nhìn Tiếu Vi Vi: “Thế này em đã hài lòng chưa?”
Nếu mục đích của Tiếu Vi Vi là để mọi người chỉ trích, khinh thường gã thì cô đã thành công rồi. Ngay cả những người bạn lâu năm của gã cũng đứng về phía cô.
Tuy nhiên, gã lạnh lùng mím môi: “Nếu em nghĩ làm thế này có thể khiến tôi trở về bên em thì em sai rồi, từ đầu tới cuối tôi chưa từng nói yêu em. Tôi sẽ đền bù cho em những gì tôi nợ em, còn những thứ khác, tôi không thể cho được.”
“Đúng vậy, anh chưa bao giờ nói yêu tôi, nhưng anh lại dùng những cử chỉ mập mờ để mê hoặc tâm trí tôi, khiến tôi tưởng rằng anh yêu tôi, tưởng rằng chúng ta là một, do đó càng lún càng sâu cuối cùng khiến tôi hiến dâng tất cả, dâng trọn trái tim cho anh. Tôi hy sinh nhiều năm như thế, tình yêu của tôi, thanh xuân của tôi chẳng lẽ chỉ có thể dùng một từ nợ của anh là có thể tính toán hết được ư? Cho dù anh có quỳ xuống dập đầu với tôi mười lần thì anh cũng không trả nổi đâu!” Từ khi nghe được câu nói của gã rằng không nỡ để người mình yêu chịu khổ, đầu óc của Tiếu Vi Vi chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
Cô nhận thức rõ ràng rằng trong lòng Vệ Đông, cô chính là công cụ hỗ trợ, nâng đỡ gã khi gã rơi xuống vực sâu, một vật phẩm giá rẻ nhưng dùng tốt.
Hận, hận lắm, nỗi hận thấu trời biến thành lưỡi đao sắc bén xé nát gan ruột của cô. Sự hận thù trào dâng trong cô,
Sắc mặt Vệ Đông rất khó coi: “Vậy em muốn thế nào? Em muốn tiền ư? 100 vạn không đủ thì tôi có thể cho em 500 vạn, 1000 vạn, chỉ cần em rời đi.”
“Vệ Đông, đừng quá đáng quá!” Lâm Kiến giật mình trợn mắt, có mấy đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm lắm à, cô gái ấy cần tiền ư?
“Haha, tiền?” Rõ ràng đã nhủ lòng đừng khóc vì tên đàn ông trước mắt không đáng, nhưng buồn thay, những giọt nước mắt vẫn không khống chế được mà tuôn rơi, “Vệ Đông, anh còn nhớ rõ công việc trước đây của tôi chứ? Khi đó tiền lương của tôi một năm đã là 30 vạn. Tôi theo anh bảy năm, nếu không nghỉ việc thì dù tôi không kiếm được 1000 vạn nhưng chắc hẳn cũng kiếm được 500 vạn. Tôi vất vả bao lâu vì anh chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy tiền của anh ư?”
Lẽ ra cô đã có thể sống một cuộc sống thoải mái, dễ chịu, có môi trường sống tốt và một công việc như ý, thay vì bị đuổi ra khỏi nhà, không một xu dính túi, mất việc, trắng tay như hiện tại.
Quai hàm Vệ Đông căng chặt, gã gian nan nói: “Vậy em muốn tôi phải làm thế nào?”
Tiếu Vi Vi ngẩng đầu, cố gắng kìm nước mắt: “Tôi muốn anh thực hiện ba lời hứa của mình. Nếu không, trừ khi chết tôi mới buông tha cho anh.”
Lời hứa, lời hứa gì?
Có những khi Vệ Đông được thả lỏng tâm tình sau khi căng thẳng, có lẽ gã đã từng hứa hẹn qua điều gì mà gã đã quên mất từ lâu. Ai mà biết được lát nữa Tiếu Vi Vi sẽ nói ra những gì, gã không muốn bị người chế giễu ngay trước mặt nữa.
“Khoan đã, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.” Vệ Đông ngăn cản đối phương, chính mình cũng xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, gã nói với hai người Lâm Kiến: “Xin lỗi, tôi sẽ giải thích với các cậu sau.”
Rốt cuộc họ đã không rời không bỏ khi gã khốn khó, Vệ Đông không muốn mất đi hai người bạn này.
Sắc mặt Lâm Kiến khó coi, anh ta trầm giọng nói: “Giải quyết cho tốt đi, đừng có ức hiếp con gái nhà người ta, đừng để chúng tôi khinh thường cậu.”
Da mặt Vệ Đông giật giật, gã sải bước rời đi.
Tiếu Vi Vi cắn cắn môi, lấy tiền ra, đặt lên bàn rồi đi theo.
Lâm Kiến gọi cô lại: “Cô gái, đừng làm điều gì dại dột. Nếu cậu ta bắt nạt cô, tôi sẽ giúp cô. Tôi tên là Lâm Kiến, đây là số di động của tôi, cô lưu lại nhé.”
Tiếu Vi Vi không dừng lại, chỉ khẽ gật đầu rồi đi ngang qua.
Lâm Kiến nhìn bóng lưng cô và thở dài, anh ta có thể thấy đối phương là một người lụy tình, ngoài mềm trong cứng. Anh ta hy vọng họ thực sự có thể nói chuyện ổn thỏa.
Anh ta và Phương Hoa liếc nhìn nhau một cái, mỗi người đều thấy được sự nghiêm túc trong mắt đối phương. Họ không ngờ rằng buổi tụ tập bình thường hôm nay lại có kết quả như vậy.
Sau khi những người liên quan rời đi, những người đã hóng đủ chuyện trong quán cà phê lập tức ồn ào, mọi người sôi nổi bàn tán với nhau về sự việc vừa phát sinh.
Xe của Vệ Đông đỗ ở bên ngoài quán cà phê, anh ta cũng không biết phải đi đâu để nói chuyện cho ổn nên dứt khoát dừng xe ở một đầu hẻm không người.
Tiếu Vi Vi ngồi ở ghế phụ, yên lặng quấn chặt áo khoác trên người.
Khó chịu hạ cửa xe xuống để khí lạnh lùa vào, Vệ Đông nói: “Nói đi, em muốn thế nào mới buông tha tôi?”
Tiếu Vi Vi hờ hững nhìn thẳng về phía trước: “Vậy thì anh phải tự hỏi chính mình tại sao lúc trước lại muốn trêu chọc tôi?”
Vệ Đông cắn răng, ngay từ đầu thật sự là gã đuối lý.
Gã đột nhiên mở cửa rồi xuống xe, đợi đã bình tĩnh lại mới nói: “Ba lời hứa mà em nói rốt cuộc là gì?”
Tiếu Vi Vi cũng mở cửa bước xuống xe, khuôn mặt thanh tú không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, có lẽ cô không còn nước mắt để rơi nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông và nói từng câu từng chữ: “Anh từng hứa sẽ cưới tôi sau khi sự nghiệp thành công; anh từng hứa sẽ rời đi tay trắng nếu anh thay lòng đổi dạ, anh từng hứa sẽ ở bên tôi cả đời bất kể sống chết. Hiện giờ tôi muốn anh thực hiện những gì anh đã hứa.”
Vệ Đông hoảng hốt, khi hai người mặn nồng thắm thiết, gã thực sự nói qua chờ thành công sẽ kết hôn. Cô gái làm nũng hỏi, nếu sau khi kết hôn gã thay lòng đổi dạ và ngoại tình thì phải làm sao? Gã nói, nếu thế gã sẽ ra đi tay trắng, để lại mọi thứ cho cô. Khi cảm xúc dâng trào, gã thực sự đã hứa sẽ bên nhau trọn đời. Nhưng không thể coi mấy lời hứa đó là thật được, đó chỉ là mấy lời ngon ngọt gã thuận miệng dỗ cô mà thôi.
Nhưng Tiếu Vi Vi hiển nhiên coi đó là thật, cô cho rằng mình đã thật sự tìm được người yêu thật lòng, nếu không cô cũng không coi người nhà Vệ Đông như chính người thân của mình, dù tình nguyện hy sinh bản thân cũng muốn chăm lo cho họ.
Nhìn ánh mắt bướng bỉnh của cô gái đối diện, Vệ Đông bắt đầu đau đầu.
“Buông tay đi, tôi sẽ không kết hôn với em.” Vệ Đông tàn nhẫn nói.
Không có hôn nhân thì đương nhiên không có ngoại tình, phản bội, càng không thể có chuyện bên nhau trọn đời. Lời hứa thực ra chỉ dùng để dỗ người mà thôi.
Ánh mắt Tiếu Vi Vi lập tức trở nên đáng sợ, cô đút hai tay vào túi áo khoác như sợ lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông: “Nhưng tôi coi đó là thật. Mỗi lời tôi nói với anh đều rất nghiêm túc, tôi cũng đã chăm sóc cho người nhà anh rất chu đáo. Vì vậy, khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Vệ Đông nhẫn nại nhìn cô: “Tôi không yêu em, không thể kết hôn.”
Tiếu Vi Vi khẽ cười: “Làm người thì phải thành thật, lừa gạt người khác thì sẽ phải trả giá đắt. Tôi hỏi anh lần cuối, anh có định cưới tôi không?”
Vệ Đông kiên quyết nói: “Người duy nhất tôi muốn cưới chính là người tôi yêu, người đó không phải là em. Tôi có thể bồi thường cho em thứ khác. Em nói đi, rốt cuộc em muốn gì?”
Đôi mắt của Tiếu Vi Vi trở nên lạnh hơn. Cô đã đau đến mức không còn cảm giác được nỗi đau nữa.
Sắc mặt cô bình tĩnh hơn bao giờ hết, giống như dòng nước suối trong veo có thể nhìn thấy đáy, lặng yên, lắng đọng.
Không chớp mắt nhìn người đàn ông, cô thì thầm: “Vậy tôi sẽ giết anh!”