Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 78




Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh trắng như tuyết, tựa như chỉ cần có một làn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ tan biến.

Sự vui mừng thoải mái sau khi được thay tim hình như là một sự việc rất xa xăm trước kia, như phù dung sớm nở tối tàn. Chỉ hạnh phúc trong chốc lát sau khi được thay thế rồi cuối cùng cô ta vẫn chỉ có một cơ thể ngày càng suy nhược.

Hàng mi dài của cô ta nhẹ lay động, cô ta khẽ nói: “Anh Vệ Đông, anh không hiểu được tâm trạng của một người sắp chết như em đâu. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, em chỉ ước rằng mỗi người các anh đều có thể bình an, khỏe mạnh ở bên em, sau đó mọi người cùng nhau tụ tập vui vẻ, chứ không phải từng người đều rời xa em, chỉ để lại em cô đơn, lẻ loi ở lại nơi này.”

“Vệ Đông, em lạnh quá!” Diệp Uẩn Thanh lẩm bẩm.

Trong lòng Vệ Đông đau thắt, gã không khỏi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay đối phương và nghiêm túc nói: “Đừng nói bậy, em sẽ không chết. Hơn nữa, vẫn còn có anh ở đây mà. Chỉ cần em không chê thì anh sẽ bầu bạn với em cả đời.”

Vệ Đông rất đẹp trai, đó là một vẻ đẹp trong trẻo nhưng trên gương mặt lại mang theo một chút u buồn không thể giấu khiến cho phụ nữ không khỏi động lòng mỗi khi nhìn gã.

Gã và Diệp Uẩn Thanh có thể coi là thanh mai trúc mã. Từ khi nhỏ tuổi gã đã cảm mến cô ta, gã cũng thường xuyên tới nhà họ Diệp và rất quen thuộc với họ.

Ước mơ của gã là một ngày nào đó có thể kết hôn với Diệp Uẩn Thanh, nhưng ngay khi gã đang tự tin vui mừng chuẩn bị tỏ tình với người mình yêu thì gia đình lại gặp phải biến cố và phá sản.

Đã như thế rồi thì sao gã còn xứng đáng với Diệp Uẩn Thanh nữa, vì vậy lời tỏ tình ban đầu đã biến thành lời từ biệt. Vệ Đông cùng gia đình rời khỏi thành phố Thanh nhưng hai người luôn giữ liên lạc, và Vệ Đông cũng sẽ về lại thành phố Thanh thăm cô ta mỗi khi có cơ hội.

Sau đó gã nỗ lực vươn lên, tìm mọi cách để vực dậy công việc kinh doanh của gia đình mình, cho đến khi chắc chắn rằng mình có đủ tư cách để đứng trước mặt Diệp Uẩn Thanh một lần nữa, gã mới thổ lộ cõi lòng.

Sau đó Diệp Uẩn Thanh từ chối và lựa chọn đính hôn với Hoắc Tranh.

Vệ Đông cảm thấy mất mát hồi lâu rồi quay trở về thành phố nơi mình phát triển sự nghiệp.

Sau khi Diệp Uẩn Thanh đính hôn, mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách một thời gian và họ không còn liên lạc thường xuyên với nhau nữa. Tuy nhiên, sau khi biết rằng cuộc hôn nhân giữa hai nhà Hoắc, Diệp đã bị hủy bỏ, Vệ Đông đã vội vàng tới đây sau khi xử lý xong mọi việc của mình.

“Cám ơn anh Vệ Đông.” Diệp Uẩn Thanh gượng cười, nụ cười không che giấu được sự cô đơn, cô ta lẩm bẩm nói: “Nhà em quá vắng vẻ, nếu có chị gái em ở đây thì tốt rồi, lâu lắm rồi em chưa được gặp chị ấy.”

Sự giận dữ lóe lên nơi đáy mắt của Vệ Đông: “Em bị bệnh thế này mà cô ta cũng không ở bên em à?”

“Em là một phế nhân, chị ấy còn bận việc của mình mà, ở bên em làm gì chứ?” Diệp Uẩn Thanh nhìn về phía trước với đầy vẻ u sầu, “Em chỉ lo cho cha mẹ em thôi. Em không thể chăm sóc cho bọn họ, nếu chị cũng không để ý tới họ thì sau này họ sẽ đáng thương biết nhường nào!”

“Diệp Uẩn Ninh thật không biết điều, đến giờ này mà còn để em phải nhọc lòng bao chuyện.”

Vệ Đông không có bao nhiêu ấn tượng tốt với Diệp Uẩn Ninh, gã cảm thấy cô lạnh nhạt, vô nhân tính, xa cách và khó chịu. Gã biết rõ Diệp Uẩn Thanh thích và trân trọng người chị gái này nhiều đến mức nào. Diệp Uẩn Thanh luôn là trung tâm của mọi người nhưng mỗi khi có chuyện gì vui hay có cơ hội để làm quen với người nào đó thì cô chưa bao giờ quên rủ Diệp Uẩn Ninh cùng tham gia, thậm chí cô còn sợ mọi người xa lánh Diệp Uẩn Ninh.

Chính bản thân Diệp Uẩn Ninh là người khó ưa và không hòa nhập được với mọi người nên mới vô thức khiến người ta xa cách cô.

Phải biết rằng mỗi khi thấy Diệp Uẩn Thanh nhớ thương người chị gái cùng cha khác mẹ này, bọn họ thậm chí còn thầm cảm thấy hơi ghen tị nữa. Diệp Uẩn Ninh có mặt mũi nào mà lại không quan tâm đến em gái còn đang bị bệnh tim của mình chứ.

Diệp Uẩn Thanh buồn bã nói: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Em có thể hiểu được việc chị không muốn gặp em, em chỉ hy vọng chị ấy có thể trở về nhà, cho dù chỉ để ở cạnh bố em nhiều hơn một chút thôi cũng được.”

Sau khi Vệ Đông trở lại thành phố Thanh, gã có nghe được một ít lời đồn. Gã biết được đại khái là bởi vì bạn trai của Diệp Uẩn Ninh, Trần Diệp, lại thực sự yêu Diệp Uẩn Thanh, thậm chí còn sẵn sàng đổi tim cho cô. Có lẽ chính vì thế đã khiến Diệp Uẩn Ninh giận chó đánh mèo cô.

Đúng là một kẻ nhỏ nhen. Chính bản thân mình không hấp dẫn, không khiến đàn ông yêu lại đi trách em gái vô tội của mình.

Vệ Đông thở dài, dịu dàng nói: “Không phải em chỉ muốn cô ta về nhà thôi ư? Để anh đi khuyên cô ta, nếu cô ta biết hiếu thuận cha mẹ, yêu thương em gái, thì sẽ biết phải làm như thế nào.”

Thực ra gã không hiểu tại sao chỉ cần nhìn thấy chị gái cùng cha khác mẹ thì tâm tình của Diệp Uẩn Thanh sẽ tốt lên, nhưng nếu điều đó có thể khiến Diệp Uẩn Thanh vui hơn một chút thì cho dù không thích, gã cũng sẽ đi tìm Diệp Uẩn Ninh.

“Thật ư, có thể được chứ?” quả nhiên hai mắt Diệp Uẩn Thanh sáng rực lên, “Nếu Tết Nguyên Đán cả nhà có thể đoàn tụ thì tốt quá.”

Vệ Đông thở dài, Uẩn Thanh đúng là quá tốt bụng!

Tết đang đến gần, không khí trong công ty giải trí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, không chỉ vì sắp đến Tết mà còn bởi vì bộ phim “Đại lục Thương Lan’ mà công ty chú trọng đầu tư đã được quay xong, hiện tại đã đến giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ.

Đợi đến khi bộ phim này chính thức được phát sóng, phát súng đầu tiên của công ty coi như đã nổ ra.

Diệp Uẩn Ninh cúp điện thoại, cô hơi ngạc nhiên khi nghe lễ tân thông báo Vệ Đông tới gặp mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cô cũng nhớ ra người này là ai và vẫn đồng ý cho người lên.

Đương nhiên, cô đã biết Vệ Đông từ khi còn nhỏ, nhưng xưa giờ người ta vẫn luôn xem thường cô nên dần dần cô cũng coi gã ta như người xa lạ.

Có tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông bước vào có vẻ điềm tĩnh và u sầu, khác một trời một vực với gã lúc trẻ, hoạt bát, đầy sức sống và thể hiện rõ cảm xúc trên khuôn mặt. Có lẽ do những biến cố của gia đình đã ảnh hưởng đến gã ta!

“Đã lâu không gặp, mời ngồi!” Diệp Uẩn Ninh chào hỏi, sau đó nói thẳng: “Không có việc gì thì không đến chùa tam bảo, anh đến gặp tôi có việc gì?”

Vệ Đông hơi cau mày, giữ vẻ lịch sự nói: “Tôi mới đến thăm Thanh Thanh, cô ấy rất nhớ cô, hai bác cũng vậy. Sao cô không về thăm bọn họ?”

Diệp Uẩn Ninh bất đắc dĩ cười nhạt: “Anh tới đây để làm người vận động hành lang à? Anh vẫn ảo tưởng sức mạnh như vậy, xin hỏi anh dùng thân phận gì để tới đây nói mấy lời này? Không lo chuyện bao đồng, không xen vào chuyện nhà khác khó với anh lắm à?”

Vệ Đông nhẫn nhịn nhéo mũi: “Cô thật nông cạn, thật không biết điều. Đợi đến khi cô trải qua thì cô mới biết không có gì quan trọng hơn gia đình. Cô đừng có để sau khi mất đi rồi mới hối hận.” Gã nói với thái độ thấm thía

Gia đình gã bất ngờ gặp bất hạnh, gã đã phải chịu đựng nỗi đau người thân từ biệt cõi trần và gã hiểu được việc có người thân khỏe mạnh ở bên quan trọng đến nhường nào.

Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Anh cũng biết là phải trải qua rồi mới có quyền lên tiếng. Đáng tiếc, trải nghiệm của anh không phải là của tôi, anh đâu có biết tôi đã trải qua những gì, chỉ có tôi mới biết được rốt cuộc bọn họ có quan trọng hay không. Anh thật giống trước kia, chạy đến đây nói năng hùng hồn!”

Cô không khỏi bật cười khi nhớ lại một chút hồi ức xưa.

Diệp Uẩn Thanh có thuộc tính vạn nhân mê nên đương nhiên lúc nào cũng có người vây quanh.

Việc này vốn không liên quan gì đến cô, nhưng không biết cô ta nghĩ gì mà nhất định phải gọi cô theo, nói hoa mỹ là giới thiệu bạn bè cùng nhau chơi.

Nhưng cô ta càng nhiệt tình với cô thì nhóm người theo đuổi cô ta càng bất mãn, thậm chí họ còn lén bày các trò chơi khăm với cô.

Kết quả là thường thường có một vòng người sôi nổi vây quanh Diệp Uẩn Thanh còn cô chỉ có một mình lang thang ngoài vòng tròn ấy.

Nếu cô muốn rời đi, cô không những bị cha Diệp trách mắng mà còn chọc cho nhóm người theo đuổi Diệp Uẩn Thanh khó chịu, bởi vì cô dám không biết điều trước “ý tốt” của Diệp Uẩn Thanh.

Ánh mắt u sầu của Vệ Đông nhìn về phía cô: “Tôi không có ý gì khác. Dù thế nào đi nữa thì Thanh Thanh thật sự nhớ người chị gái là cô, cô thật sự muốn cô ấy thất vọng ư?”

“Nếu làm cho cô ta thất vọng thì sao, điều đó có quan trọng với tôi không?” Cô nhướng mày và ánh mắt trở nên lạnh lùng. “Hay là anh định học theo trò mèo trước kia, vừa đe dọa vừa dụ dỗ?”

Cô nhớ rõ lúc trước, có một lần cô không muốn làm theo yêu cầu của Diệp Uẩn Thanh, Vệ Đông đã dùng một số thủ đoạn nhỏ ghê tởm.

Vệ Đông hình như cũng nhớ tới, gã ta xấu hổ ho khan, ánh mắt lập lòe.

Diệp Uẩn Ninh cười sâu xa: “Bây giờ cũng không còn giống trước kia nữa. Anh có thể thử nếu anh không sợ gãy tay.”

Dù sao thì Vệ Đông cũng đã được rèn giũa qua thăng trầm trên thương trường, gã đau lòng thở dài: “Chuyện quá khứ đã qua đi, cô có nhất định phải tuyệt tình như vậy không? Bọn họ là người nhà của cô đấy!”

Nhưng lòng gã ta lại hơi trầm xuống. Diệp Uẩn Ninh đã hơn xưa rất nhiều, gã không thể làm gì được cô thật.

Nhưng phải làm sao với sự mong đợi tha thiết của Diệp Uẩn Thanh bây giờ?

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày khó hiểu: “Trước khi lo chuyện bao đồng thì có phải anh nên quan tâm đến việc của chính mình trước không? Tôi biết xem tướng, tôi thấy ấn đường của anh đã biến thành màu đen, nợ tình quấn thân, nếu anh đứng núi này trông núi nọ, vong ơn phụ nghĩa thì chắc chắn vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn.”

“Cô nói nhảm cái gì đấy?” Vệ Đông đột nhiên biến sắc, đập bàn đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, cười khẩy, “Tôi không biết đại tiểu thư nhà họ Diệp biết xem tướng từ khi nào, nhưng người mà Vệ Đông tôi yêu trước giờ chỉ có một mình em gái cô. Cô định nói là tôi sẽ thay lòng đổi dạ không yêu em gái cô nữa ư? Nói nhăng nói cuội cũng phải có mức độ thôi.”

Trong nguyên tác miêu tả về Vệ Đông rất ít, cô cũng chỉ đọc lướt qua, nhưng kết cục của gã không tốt lắm, kéo theo đó cô gái bị gã làm tổn thương cũng có kết cục bi thảm.

Sở dĩ cô gặp gã là muốn xác minh ký ức của chính mình. Hiện giờ có thể thấy thật sự có một sợi tơ tình quấn lấy Vệ Đông, mà sợi tơ tình ấy không thuộc về Diệp Uẩn Thanh.

Người đàn ông luôn nói yêu Diệp Uẩn Thanh sâu đậm lại có một người phụ nữ khác ở bên cạnh, gã lại còn có ý định bỏ rơi cô ấy.

Diệp Uẩn Ninh không hề cảm thông cho Vệ Đông nhưng cô rất thương xót người phụ nữ kia. Vệ Đông hoàn toàn không đáng để cô ấy vứt bỏ tính mạng.

“Rốt cuộc lời tôi nói có phải sự thật không thì có trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết và cô ấy biết.” Diệp Uẩn Ninh khuyên gã một câu, “Đừng đùa giỡn cảm tình, đừng có phụ bạc người khác, nếu không anh chắc chắn sẽ phải trả giá lớn, hại người hại mình!”

Trên đời này chữ tình là thứ khó hiểu nhất mà cũng khiến người ta đau đớn nhất, dù là thần tiên cũng phải bó tay không thể giải quyết.

Nhưng nếu có thể làm cho thế giới bớt đi một bi kịch và tránh cho một sự kiện bi thảm phát sinh thì cô cũng không tiếc nói nhiều hơn mấy câu.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh lãnh đạm mà sắc bén, tựa như nhìn thấu cái gì, Vệ Đông cau mày xấu hổ, chật vật quay người đi: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu do trước đây tôi làm sai thì tôi có thể xin lỗi cô. Cô hãy xét đến việc Thanh Thanh đối xử với cô không tệ mà trở về thăm cô ấy, coi như thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy. Trong lòng cô ấy luôn nhớ mong cô.”

Vệ Đông thuyết phục xong, liền mở cửa rời đi mà không đợi Diệp Uẩn Ninh trả lời.

Diệp Uẩn Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của gã và nhíu chặt mày.