Sếp Mã cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, không biết có nên tin lời Diệp Uẩn Ninh nói hay không. Rốt cuộc có ai mà không biết cô say đắm, hết lòng hết dạ ủng hộ Trần Diệp và dành cho anh ta một tình yêu nồng nàn.
Hơn nữa, anh ta còn nghe nói Trần Diệp có ý định cầu hôn cô, hai người sắp có tin vui, bây giờ cô đột nhiên nói muốn bán cổ phần của mình, sao lại khó tin như vậy?
Nhưng mặc kệ Diệp Uẩn Ninh nói là đúng hay sai, anh ta vẫn quyết định đến công ty, dù sao thì gặp mặt rồi sẽ biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh ta không chịu thiệt là được.
Để cẩn thận hơn, trước tiên anh ta gọi người điều tra chuyện gì đã xảy ra giữa Trần Diệp và Diệp Uẩn Ninh, đồng thời anh ta gọi cho luật sư của mình để đề phòng và cũng nhờ người tính toán số tiền có thể huy động dưới tên anh ta. Lo trước khỏi họa mà, một thương nhân thành đạt thì phải giỏi nắm bắt thời cơ.
Diệp Uẩn Ninh vừa bước vào công ty, nhân viên lễ tân đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy và cung kính chào đón cô.
Cô thản nhiên gật đầu, đi đến thang máy chuyên dụng và nhấn nút lên tầng trên cùng.
Diệp Uẩn Ninh có văn phòng làm việc của riêng mình ở tầng cao nhất, thư ký nhìn thấy cô ngạc nhiên đứng dậy: “Phó chủ tịch Diệp, không phải chị đi nghỉ phép cùng chủ tịch sao?” Sao trở về nhanh vậy, nói xong liền nhìn về phía sau cô, tưởng rằng sẽ nhìn thấy Trần Diệp.
Diệp Uẩn Ninh không nhớ tên thư ký, cô không để ý gật đầu: “Tôi có việc, đợi sếp Mã tới đây thì mời ông ấy vào.”
Tim thư ký đập thình thịch, vì sao lại cảm thấy Phó chủ tịch Diệp dường như biến thành một người khác, nhìn rất lạnh lùng, khó gần? Và chẳng phải họ luôn giữ khoảng cách và khách sáo với sếp Mã sao? Vì sao Phó chủ tịch Diệp vừa về lại phải gặp sếp Mã, chủ tịch Trần có biết không?
Với hàng loạt câu hỏi trong đầu, bề ngoài thư ký vẫn vội vàng vâng lời.
Diệp Uẩn Ninh đứng trong văn phòng rộng rãi, sáng sủa và nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào khung ảnh trên bàn, trên đó là bức ảnh cô và Trần Diệp ôm nhau cười đùa trên cánh đồng hoa cải dầu vàng óng. Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xán lạn, hoa cải vàng nở rộ, chàng trai ấm áp tình cảm và cô gái trầm lặng cười dịu dàng trông đẹp biết bao.
Trong mắt Diệp Uẩn Ninh tràn ngập chán ghét, cô đưa ngón tay chạm vào khung ảnh, bức ảnh đột nhiên từ từ chuyển từ màu sắc rực rỡ sang đen trắng, dần dần biến thành một khoảng không, mọi thứ trên đó đều biến mất.
Bị lừa dối, bị phản bội và bị bán đứng, mọi thứ liên quan đến Trần Diệp đều là nỗi xấu hổ, Diệp Uẩn Ninh chỉ muốn xóa bỏ mọi dấu vết về mối quan hệ giữa hai người.
Trong mắt Diệp Uẩn Ninh lóe lên một tia sáng, trong phòng bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, những bức tranh trang trí bọn họ cùng nhau lựa chọn, những chiếc cốc họ cùng nhau dùng, bất kỳ thứ gì từng bị Trần Diệp chạm vào hay sử dụng, trong nháy mắt đều biến thành bột và bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Cô quay đầu đi, tầm mắt dường như xuyên qua vách tường nhìn đến văn phòng của Trần Diệp. Cô dùng ngón tay nhặt lên một vài ký hiệu thần bí, một làn gió nhẹ nhàng vờn bên tai cô rồi đột nhiên bay về phía đích. Cơn gió vô hình quét qua văn phòng một cách điên cuồng, tất cả những đồ vật mang theo mùi hương của Diệp Uẩn Ninh trong nháy mắt đều biến mất.
Nhìn văn phòng sạch sẽ hơn rất nhiều, lúc này Diệp Uẩn Ninh mới cảm thấy thoải mái một chút và thong thả đi đến ghế văn phòng ngồi xuống.
Sếp Mã đến rất nhanh, khi được mời vào văn phòng, nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh đang ngồi trên ghế, anh ta ngây người trong giây lát, người phụ nữ thánh thiện lạnh lùng trên kia có phải là Diệp Uẩn Ninh hiền lành và đoan trang mà anh ta biết không? Khí chất của một người sao có thể thay đổi nhanh chóng đến thế, giống như một người khác vậy.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Uẩn Ninh anh ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng, có một loại cảm giác sợ hãi không dám đắc tội.
Sếp Mã cảm thấy hơi lạnh, đôi mắt gian xảo nheo lại, trên mặt tủm tỉm cười chào đón, lên mặt kẻ cả trìu mến nói: “Uẩn Ninh, không phải cô đang nghỉ phép cùng Trần Diệp ư? Sao lại trở về một mình thế này, Trần Diệp đâu?”
Anh ta không đề cập đến việc mua cổ phiếu mà thay vào đó thử nhắc đến Trần Diệp, cặp đôi này đang có vấn đề gì chăng?
Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng xua tay: “Sếp Mã, mời ngồi.”
Hiện tại đã quyết định bán đi cổ phần của mình, Diệp Uẩn Ninh cũng lười nói chuyện vòng vo mà lựa chọn đi thẳng vào vấn đề: “Người quang minh chính đại không quanh co vòng vèo, những gì tôi nói trong điện thoại đều là sự thật. Như ông biết đấy, tôi có 50% cổ phần công ty Tụ Tinh, ông có muốn mua không?”
Cơ mặt sếp Mã run lên, ánh mắt sáng ngời, xảo quyệt nói: “Nếu tôi nói không muốn thì là nói dối. Suy cho cùng, khả năng phát triển của công ty Tụ Tinh rất rõ ràng, và tôi rất lạc quan về tương lai của công ty. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại chọn bán cổ phần của mình, Uẩn Ninh. Có vấn đề gì sao? Trần Diệp có đồng ý không?”
“Công ty Tụ Tinh” giống như con gà mái có thể đẻ trứng, anh ta đương nhiên muốn chiếm càng nhiều cổ phần càng tốt, tốt nhất có thể kéo Trần Diệp khỏi vị trí chủ tịch và tự mình thay thế. Tuy nhiên, chính vì triển vọng của “Công ty Tụ Tinh” rất tốt nên giá trị cổ phiếu là một khoản tiền khổng lồ và anh ta không thể không suy xét rủi ro trước khi mua.
Thật là một con cáo già!
Diệp Uẩn Ninh cụp mắt cười khẽ: “Anh không cần hoài nghi có cái gì cạm bẫy, nguyên nhân rất đơn giản, tôi và Trần Diệp đã chính thức chia tay.”
“Làm sao có thể?” Sếp Mã buột miệng, đối mặt với ánh mắt liếc xéo của Diệp Uẩn Ninh, anh ta cười khẩy, “Ai mà không biết cô và Trần Diệp có quan hệ rất thắm thiết, Trần Diệp không thể chấp nhận chia tay một người con gái tốt như cô được?”
Anh ta nói thật, không biết có bao nhiêu người ghen tị với Trần Diệp vì có được một người bạn tâm giao không chỉ tài sắc, xinh đẹp mà còn đồng cam cộng khổ với anh ta, ai mà chẳng muốn một người phụ nữ như vậy ở bên.
“Trần Diệp đã lừa tôi, anh ta vẫn luôn yêu em gái cùng cha khác mẹ của tôi.” Diệp Uẩn Ninh không ngần ngại nói ra sự thật với tất cả mọi người. “Bởi vì em gái tôi mắc bệnh tim sắp chết nên anh ta thậm chí còn sẵn lòng trao tặng trái tim mình cho cô ta, sao tôi lại phải giữ một người bạn trai đã hy sinh mạng sống của mình vì người khác, như vậy chưa đủ xấu hổ sao?”