Cảnh Nhạc Dương lau bụi bẩn trên mặt, không hề để bụng mà liếc mắt một cái: “Cô gái hung dữ, cô là ai vậy? Xấu thật đấy.”
Tất nhiên Julie không thực sự xấu xí, ngược lại cô ấy còn xinh đẹp, quyến rũ, lạnh lùng và quý phái. Nhưng dù có xinh đẹp đến đâu thì cô ấy cũng không phải là gu của Cảnh Nhạc Dương. Cậu ta thích kiểu người yếu đuối, vô hại như một chú thỏ nhỏ nên chỉ cần nhìn thấy Julie liền vô thức cảm thấy không vừa mắt.
“Cảnh Nhạc Dương, nếu mắt anh bị mù thì đừng có dùng đến nữa, anh nói ai xấu đấy!” Julie ném cây gậy xuống chân cậu ta như muốn trút giận, cô tức giận đến mức ngực phập phồng.
“Ông đừng nói nữa,” Lam Tử Quân vội vàng kéo tên bạn mất trí nhớ của mình sang một bên, “Ông thật sự bị mất trí nhớ và không nhớ cô ấy là ai à?”
Cảnh Nhạc Dương không kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ còn mất trí nhớ giả được à, với lại việc cô ta là ai có quan trọng không?”
Lam Tử Quân kinh ngạc đánh giá Cảnh Nhạc Dương, anh ta bắt đầu hơi tin tưởng cậu ta thật sự mất trí nhớ, lập tức nói với vẻ thông cảm: “Nể mặt ông là bạn của tôi nên tôi nhắc nhở ông, nhất định đừng có làm phật lòng cô ấy, nếu không ông sẽ hối hận.”
Cảnh Nhạc Dương ngạo nghễ ngẩng đầu, khinh thường nói: “Sao vậy, cô ta là mẹ tôi hay là nữ hoàng nước Anh, kể cả tôi có chọc giận cô ta thì đã làm sao?”
“Chẳng biết nữa, nhưng khả năng cao là ông sẽ bị mẹ ông đánh gãy chân.” Lam Tử Quân trực tiếp tuyên bố: “Cô ấy là vị hôn thê đã đính hôn với ông.”
Hơn nữa còn là vị hôn thê có gia thế hiển hách, hơn hẳn nhà họ Cảnh.
“Không có khả năng, sao tôi lại đính hôn với một người phụ nữ như vậy?” Sắc mặt Cảnh Nhạc Dương thay đổi rõ rệt, cậu ta theo bản năng kháng cự sự thật này.
Cho dù mất trí nhớ thì mẫu người phụ nữ mà cậu ta thích đại khái sẽ không thay đổi, và vừa nhìn đã thấy Julie không phải là mẫu người mà cậu ta thích.
Lam Tử Quân vỗ vỗ vai cậu ta đầy ẩn ý: “Thật đấy, tôi cần gì phải lừa ông.”
Nhà họ Cảnh đã phải dùng trăm phương ngàn kế để có được mối hôn sự này. Nếu không phải Julie thích cậu ta thì việc đính hôn của hai người cũng không dễ dàng đến thế.
Nếu Cảnh Nhạc Dương hoàn toàn chọc giận Julie, hủy hoại mối hôn sự này thì cậu ta hãy chờ mà gặp xui xẻo đi!
Cảnh Nhạc Dương lập tức hồn xiêu phách lạc. Không những phải đối mặt với người bạn đột nhiên tìm tới mà còn phải gặp vị hôn thê thình lình xuất hiện, trong lòng cậu ta nôn nóng không thôi. Nếu Lạc Đình Đình biết chuyện này thì cô sẽ khổ sở đến mức nào đây?
Khó khăn lắm tình cảm của họ mới tiến triển tốt đẹp, cậu ta chỉ muốn ở bên người con gái mà cậu ta thích cả đời, cậu ta không muốn bị những con người và sự vật trước kia quấy rầy một chút nào.
“Hai người nói đủ chưa? Nếu nói xong rồi thì Cảnh Nhạc Dương lập tức đi theo em đi.” Julie nhìn thoáng qua công trường bằng ánh mắt chê bai và vênh mặt hất hàm sai khiến.
Cảnh Nhạc Dương chán ghét cau mày: “Đi đâu, tôi còn chưa làm xong việc mà!” Cậu ta còn đang nghĩ đến việc hết giờ làm đi chợ mua một chút xương sườn tươi ngon để nấu canh cho Lạc Đình Đình nên không muốn đi quá xa.
Nhìn vẻ mặt của cậu ta, thái độ của Julie trở nên lạnh lùng, cô trầm giọng nói: “Đương nhiên là đến bệnh viện kiểm tra đầu óc của anh xem có phải sau khi mất trí nhớ thì óc anh biến thành óc heo rồi không.”
Trong lòng Julie bực bội khó tả. Dù là ai đi nữa thì khi biết được chồng sắp cưới của mình sống cùng phòng với một người phụ nữ khác, còn sẵn sàng sống cuộc sống khốn khó đến mức này, cũng sẽ giận đến hộc máu.
Cô biết trước kia Cảnh Nhạc Dương đồng ý đính hôn với cô là vì xuất phát từ mục đích kết thông gia giữa hai nhà chứ cũng không phải vì thích cô. Nhưng Julie tự tin, cô tin tưởng bản thân mình xứng đáng được bất cứ người đàn ông nào thích, chỉ cần cho Cảnh Nhạc Dương thời gian để nghĩ kỹ thì về sau cô có rất nhiều cơ hội khiến đối phương dần dần thích mình.
Từ trước đến nay, cô không định bám cậu ta quá sát sao để tránh cho Cảnh Nhạc Dương thấy phản cảm, nhưng cô lại không ngờ rằng vừa không chú ý đến thì cậu ta đã trở thành bạn trai của người khác.
Sau khi mất liên lạc với Cảnh Nhạc Dương, cô cho rằng cậu ta cố ý trốn tránh vì không hài lòng với việc đính hôn, hoặc cậu ta vẫn liên lạc với người khác nhưng phớt lờ cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ mất trí nhớ.
Khi cô vội vàng từ nước ngoài bay về, nhìn thấy báo cáo do thám tử tư đưa đến, cô quả thực không thể tin nổi, đây thật sự là việc Cảnh Nhạc Dương đã làm sao?
Sau khi mất trí nhớ, anh ấy không nhanh chóng báo cảnh sát để tìm người nhà mà lại dễ dàng chạy theo một người phụ nữ khác, còn bỏ bê bản thân đến mức đi làm thuê ở công trường, đây vẫn là Cảnh Nhạc Dương thông minh, kiêu ngạo mà cô biết ư? Cô thực sự hoài nghi báo cáo mà cô đọc đang viết về một người khác.
“Cô nói ai óc heo đấy?” Cảnh Nhạc Dương chán ghét trừng mắt với cô.
“Cảnh Nhạc Dương, anh muốn tranh cãi với em ở chỗ này à?” Julie nín thở phản kích, “Nói anh óc heo không đúng à, người bình thường chẳng ai làm mấy việc như anh làm”
“Cô…” Cảnh Nhạc Dương tức giận chỉ vào cô, nhất định vị hôn thê này là giả, quả nhiên chính mình không có khả năng thích một người phụ nữ như vậy.
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, Nhạc Dương, ông vẫn nên đi theo chúng tôi đi.” Lam Tử Quân cản cậu ta lại, “Đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta cứ rời khỏi chỗ này trước đã”
Cảnh Nhạc Dương kiên quyết từ chối đến bệnh viện. Cậu ta chỉ bị mất trí nhớ còn mọi thứ khác đều bình thường. Hơn nữa, không phải chỉ cần gặp bác sĩ là có thể chữa khỏi chứng mất trí nhớ được.
Cuối cùng, trước sự kiên trì của cậu ta, cậu ta đã dẫn mọi người về nơi Lạc Đình Đình thuê và đồng thời cậu ta cũng gọi điện cho cô (Rốt cuộc Đình Đình cũng mua cho cậu ta một cái điện thoại cục gạch để gọi điện), bảo cô xin phép nghỉ sớm về nhà.
Hiện tại cậu ta rất bất an. Có Lạc Đình Đình ở bên, cậu ta sẽ có thêm can đảm để đối mặt với cuộc nói chuyện tiếp theo.
‘Công ty giải trí Phong Hoa’.
Lạc Đình Đình đặt di động xuống với sắc mặt trắng bệch. Gia đình Cảnh Nhạc Dương đã tìm được người, chính mình sẽ mất đi anh ư?
Cô vội vàng chộp lấy ba lô và không màng tất cả lao ra ngoài, thậm chí còn không kịp xin nghỉ.
“Đình Đình, Đình Đình, cô sao vậy?” Người quản lý đang tổ chức huấn luyện và không khỏi ngạc nhiên khi thấy Lạc Đình Đình bỏ chạy mà không hề ngoảnh đầu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì? Người vừa chạy qua là Lạc Đình Đình phải không?” Ngu Tịch Lam cùng Diệp Uẩn Ninh tình cờ đi ngang qua đây, họ không khỏi kinh ngạc.
Diệp Uẩn Ninh yên lặng nhìn bóng dáng đang dần đi xa, không chút để ý nói: “Ừ!”
“Cô ấy cũng không tệ lắm, thậm chí còn đặc biệt đến đây để nói cho cậu biết kế hoạch của Cảnh Nhạc Dương. Nhưng mà,” Ngu Tịch Lam thắc mắc, “Có phải Cảnh Nhạc Dương đã biết cậu biết cậu ta không thật lòng nên dạo này không thấy cậu ta dùng mấy thủ đoạn ghê tởm nữa phải không?”
Diệp Uẩn Ninh từ từ nói: “Đó có lẽ là bởi vì cậu ta bị vướng vào chuyện khác không dứt ra được!”
Ngu Tịch Lam bĩu môi: “Tốt nhất cậu ta nên thức thời một chút, đừng có xuất hiện, nếu không mình sẽ tẩn cho cậu ta một trận tơi bời. Tưởng mình là cái giống gì mà còn chơi trò ‘’cá cược’ trẻ con đó chứ.”
Diệp Uẩn Ninh hơi mỉm cười: “Còn không phải à”
Có điều khi cô nhìn về phía Lạc Đình Đình đã đi xa, cô đột nhiên thở dài.
“Nhạc Dương!” Lạc Đình Đình thở hổn hển chạy về nhà, đôi mắt ầng ậng nước, cô sợ khi mở cửa ra phải nhìn thấy cảnh người không nhà trống, Cảnh Nhạc Dương đã bị đưa đi.
“Đình Đình, em đã về rồi.” Cảnh Nhạc Dương vội đau lòng chạy lại đón cô, cậu ta vừa lau nước mắt, vừa vỗ lưng cho cô, quả thực không biết phải đối với cô thế nào mới tốt.
Nhìn cảnh này, Lam Tử Quân kinh ngạc còn Julie thì như có ngọn lửa bùng cháy trong mắt.
Cô rốt cuộc không thể chịu đựng được việc ở một nơi đơn sơ, nghèo nàn như thế này nữa.
“Cảnh Nhạc Dương, trong mắt anh rốt cuộc còn có em hay không. Em cảnh cáo anh, anh đừng có mà quá đáng quá.”
Lạc Đình Đình hoảng sợ ngẩng đầu, lúc này cô mới thấy được trong phòng còn có hai người khác nữa.
Họ giống như công chúa và hoàng tử cao quý vô tình lạc vào khu ổ chuột. Bọn họ trông không hợp với căn phòng của chính mình chút nào.
“Nhạc Dương, bọn họ là ai?” Cô lo lắng hỏi.
“Em đừng sợ, anh sẽ không để bọn họ làm tổn thương em đâu.” Có người con gái mình yêu ở bên, Cảnh Nhạc Dương dường như tràn đầy dũng khí, đủ để cho cậu ta đối mặt với cuộc nói chuyện tiếp theo.
“Cảnh Nhạc Dương, em chịu đủ rồi. Xem xét đến việc anh bị mất trí nhớ nên em đã chịu đựng đến mức này. Bây giờ anh hãy cùng em rời khỏi đây ngay lập tức, chúng ta sẽ về nước ngay.” Nhìn thấy chồng sắp cưới quan tâm chăm sóc người phụ nữ khác như vậy, nếu vẫn còn có thể nhẫn nhịn thì Julie sẽ thấy thật có lỗi với xuất thân của mình.
“Cô câm miệng đi.” Cảnh Nhạc Dương đau lòng nhìn khuôn mặt sợ hãi của bạn gái, quay lại mắng Julie: “Đây là điều tôi muốn nói tiếp theo, tôi sẽ không quay lại, và tôi cũng không thực hiện hôn ước quái quỷ gì cả. Tôi chỉ chấp nhận một người duy nhất làm vị hôn thê của tôi, đó là Đình Đình.” Cậu ta liếc mắt đưa tình mà cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình.
“Nhạc Dương!” Lạc Đình Đình còn chưa kịp kinh ngạc vì cậu ta đã đính hôn thì lập tức đã bị lời nói của cậu ta làm cho cảm động: “Nhạc Dương, anh nói thật chứ?”
“Cảnh Nhạc Dương!” Julie tức giận hét lên, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên méo mó, “Anh cho rằng em chỉ có thể lấy anh à? Anh muốn hủy hôn, vậy anh cho rằng mình có thể gánh chịu hậu quả ư?”
“Nhạc Dương, bình tĩnh, mọi người đều bình tĩnh nào.” Lam Tử Quân đau đầu đứng dậy nói. Anh ta tiến lên một bước, kéo Cảnh Nhạc Dương nói: “Ông đã mất trí nhớ nên lúc này ông nói cái gì cũng không tính, đừng có dễ dàng đưa ra quyết định. Chờ khi nào ông khôi phục được trí nhớ thì hãy nói.” Anh ta nháy mắt.
Anh ta thực sự muốn tốt cho Cảnh Nhạc Dương, cậu ta bị mất trí nhớ và không biết lai lịch của Julie. Phải biết rằng trước khi mất trí nhớ Cảnh Nhạc Dương cũng không thích hôn sự này nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đính hôn, cho dù muốn từ hôn cũng phải dùng cách mềm mỏng.
Đã chọc giận Julie rồi thì anh ta cũng không dám tưởng tượng được hậu quả nếu cô muốn trả thù.
Nhưng hiện tại Cảnh Nhạc Dương không có nhiều ràng buộc như vậy, vì ‘’vô tri’, cậu ta chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ này như dao sắc chặt đay rối.
“Có hậu quả gì thì tôi sẽ gánh chịu, nhưng tôi sẽ không tiếp tục hôn ước.” Cậu ta đã có Đình Đình, tự nhiên không thể để những người khác chiếm vị trí của cô.
“Nhạc Dương,” Lạc Đình Đình đang hoảng hốt đã an lòng hơn một chút, cô nghiêm túc nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, sau đó chân thành khom lưng cầu xin: “Xin lỗi, nhưng tôi thực sự yêu Nhạc Dương. Nhạc Dương cũng yêu tôi, cầu xin cô hãy tác thành cho chúng tôi. Ở bên cạnh một người không yêu mình sẽ không thể nào hạnh phúc được đâu. Cô buông tha cho Nhạc Dương rồi nhất định cô cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
Julie giận quá hóa cười, khinh thường nói: “Cô là cái quái gì mà xứng đứng nói chuyện trước mặt tôi. Một kẻ trộm vô liêm sỉ, một kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác mà cũng dám ở trước mặt tôi diễu võ dương oai. Buồn cười thật đấy.”
“Không phải, tôi không phải.” Lạc Đình Đình nước mắt lưng tròng. Từ trước đến nay cô căn bản chưa từng biết Nhạc Dương đã có hôn thê.
“Cô không được ức hiếp Đình Đình.” Cảnh Nhạc Dương bước tới.
Julie cười mỉa: “Em ức hiếp cô ta thì sao nào? Em không chỉ muốn ức hiếp mà còn muốn tố cáo cô ta nhân lúc anh bị mất trí nhớ đã đưa anh về nhà, rõ ràng là có ý đồ xấu xa. Em muốn tố cáo cô ta giam giữ người trái phép.”