Khi Cảnh Nhạc Dương tỉnh lại một lần nữa thì cậu ta đang ở trong bệnh viện rồi. Cậu ta chóng mặt, nghẹt mũi và sốt cao. Tệ hơn nữa là đùi của cậu ta bị đâm gãy, hiện tại chỉ có thể bó bột nằm bất động trên giường bệnh.
Cũng may trong họa có phúc, chân của cậu ta không bị thương đến mức không thể chữa trị, chỉ cần nghỉ ngơi và được chăm sóc chu đáo là có thể hồi phục được như bình thường.
Cậu ta mơ màng nhìn lên trần nhà, trong lòng cảm thấy hối hận đến mức muốn hộc máu. Ai mà ngờ được rằng chỉ tán tỉnh một con thỏ trắng nhỏ thôi mà lại phải tự đưa mình vào viện cơ chứ.
Gần đây cậu ta cũng thật xui xẻo, Cảnh Nhạc Dương hạ quyết tâm, đợi xuất viện sẽ tìm chùa miếu cúng bái để xua đuổi vận rủi trên người đi.
Tiếng khóc bi thương lởn vởn quanh tai cậu ta, Lạc Đình Đình cảm thấy rất áy náy và sợ hãi vì đã khiến Cảnh Nhạc Dương bị thương. Vừa thấy người tỉnh lại, cô liền lao tới: “Nhạc Dương, thật xin lỗi, anh tỉnh lại là tốt rồi, đều là lỗi của em.”
Hu hu hu, suýt nữa cô đã đâm chết người rồi, có trời mới biết cô đã sợ hãi đến mức nào khi nhìn thấy Cảnh Nhạc Dương bay ra ngoài.
Đương nhiên là lỗi của cô rồi, đồ con gái ngu ngốc, Cảnh Nhạc Dương tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Nhưng khi nhìn thấy con thỏ trắng nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa, khí chất yếu đuối u buồn kia rất giống với Diệp Uẩn Thanh, ngọn lửa tà ác trong lòng cậu ta lại trỗi dậy.
Quên đi, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ đòi trở lại, không ai có thể để cậu ta chịu tổn thất lớn như vậy.
Trong mắt cậu ta hiện lên một tia u ám. Cậu ta thấp giọng nói: “Không, đây đều là quả báo của anh. Nếu việc anh bị thương có thể bù đắp cho những tổn thương mà em từng phải chịu thì anh tình nguyện bị thương nặng hơn chút nữa. Đình Đình, xem ở tình cảm trước kia của chúng ta, em có thể tha thứ cho anh không?”
Đôi mắt đen thâm tình của cậu ta chăm chú nhìn Lạc Đình Đình, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Trong lòng Lạc Đình Đình vừa chua xót vừa ngọt ngào, còn có một nỗi sợ hãi khó tả. Cô biết bản thân thật đáng xấu hổ khi dao động. Không thể phủ nhận, dù trong lòng có bao nhiêu oán hận, cô cũng không bao giờ có thể quên được cậu ta, trong tim cô vẫn luôn chôn giấu tình yêu say đắm dành cho Cảnh Nhạc Dương.
Chỉ có điều cô biết giữa họ có một khoảng cách không thể vượt qua nên cô tự nhủ chính mình phải hận cậu ta, không bao giờ được phép tha thứ cho cậu ta.
Nhưng đối mặt với sự trở lại của Cảnh Nhạc Dương, tâm lý phòng thủ mà cô đã xây dựng đã sụp đổ, lý trí cũng đã bắt đầu lung lay.
“Không, em không thể.” Lạc Đình Đình ôm mặt khóc lóc thảm thiết. Cô không thể làm điều có lỗi với cha mẹ mình, cô không thể.
Trong mắt Cảnh Nhạc Dương hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại dạt dào hứng thú. Không sao, như thế thì càng có tính khiêu chiến.
“Anh không trách em, tất cả đều do anh tự làm tự chịu, khụ khụ.” Cậu ta đột nhiên ho khan dữ dội.
“Nhạc Dương, anh sao vậy, để em đi gọi bác sĩ được không?” Cô hoảng hốt nói.
“Không cần đâu,” Cảnh Nhạc Dương nắm tay cô, gian nan nở một nụ cười: “Đừng rời xa anh.”
“Nhưng mà anh, vết thương của anh…” Lạc Đình Đình không đành lòng hất tay cậu ta ra.
“Em rót giúp anh một ly nước ấm, có lẽ uống vào sẽ dễ chịu hơn chút.” Cảnh Nhạc Dương dịu dàng nói.
“Vâng, anh đợi chút.” Vội lau nước mắt, Lạc Đình Đình luống cuống tay chân mà cầm cái ly rót nước ấm, nâng đầu Cảnh Nhạc Dương lên rồi đưa ly lên miệng cậu ta.
Nhưng cô quên mất nước sôi rất nóng, phải để nguội mới uống được. Cảnh Nhạc Dương đang nhìn chằm chằm vào cô nên trực tiếp uống ly nước trên tay cô, ngay sau đó cậu ta bị nóng đến mức ngửa đầu ra sau và hét lên đầy sợ hãi, đôi tay vô thức hất ra ngoài: “Cmn, nóng quá, bỏng chết mất.”
Nếu không phải chân đã bị cố định không thể cử động, chắc chắn cậu ta đã nhảy dựng lên vì nóng, nhưng dù vậy, động tác của cậu ta vẫn ảnh hưởng đến vùng bị thương, cả khuôn mặt vặn vẹo đến mức biến dạng.
‘A’, Lạc Đình Đình hét lên một tiếng. Bàn tay cầm ly của cô chưa kịp bỏ ra đã bị va phải, ngay lập tức cái ly đầy nước đã rơi vào người Cảnh Nhạc Dương.
Nước nóng bị đổ lên người Cảnh Nhạc Dương, những chỗ được đồng phục bệnh nhân che còn ổn một chút nhưng cái cổ lõa lồ bên ngoài đã bị nóng đến mức đỏ bừng.
‘Choang!’ cái ly lăn xuống đất, lần này người hét lên đầy sợ hãi biến thành Cảnh Nhạc Dương. Cậu ta run rẩy chạm nhẹ bàn tay vào cổ: “Chết tiệt, cổ của tôi!” đau chết mất.
Lạc Đình Đình vừa khóc vừa lao tới lau nước nóng trên người cậu ta, nhưng có lẽ quá hấp tấp nên cô lảo đảo rồi ngồi đè lên đùi cậu ta. Lúc này, sắc mặt Cảnh Nhạc Dương hoàn toàn trắng bệch, cậu ta đau đến mức trợn tròn mắt.
“Đi xuống gọi bác sĩ, em đè lên vết thương của anh rồi.” Cậu ta yếu ớt nói.
“Vâng, vâng, em đi đây, em đi ngay bây giờ đây.” Hiện tại Lạc Đình Đình đã biết mình vừa gây họa, cô lập tức buông Cảnh Nhạc Dương ra, quay người định đi ra khỏi cửa.
Nhưng mọi chuyện lại xui xẻo như thế đấy, vì cô quá hoảng sợ nên không để ý rằng một góc tấm chăn mỏng vốn dĩ che cho bệnh nhân đã rơi xuống đất, cô vừa dẫm chân lên thì tức khắc cả người ngã nhào ra ngoài mà không có cách nào khống chế. Lực lớn đến nỗi nửa tấm chăn đắp phần bụng của Cảnh Nhạc Dương, phía dưới bị cậu ta đè lên, lập tức kéo toàn bộ thân thể cậu ta văng ra khỏi giường bệnh.
Điều này thật ngoài ý muốn, Cảnh Nhạc Dương kêu lên thảm thiết, cả người nện mạnh xuống đất, sống không bằng chết.
Trời ơi, Lạc Đình Đình nước mắt lưng tròng che miệng lại, vẻ mặt ngơ ngác, cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này?
Trước mắt Cảnh Nhạc Dương là những bóng đen chồng chéo, cậu ta hung ác trừng mắt nhìn Lạc Đình Đình, suy yếu nói: “Còn không mau đi gọi bác sĩ!”
Lúc này Lạc Đình Đình phản ứng lại, cô cũng không dám chạm vào Cảnh Nhạc Dương nữa mà hét lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa.
Cảnh Nhạc Dương không ngừng hít thở, không cần nhìn cũng biết lúc này mình thê thảm đến mức nào. Trước kia cậu ta thấy dáng vẻ ngây thơ, hậu đậu của Lạc Đình Đình thật đáng yêu, coi như bản thân cậu ta đang nuôi một con thú cưng thú vị. Không ngờ mấy năm trôi qua, cô vẫn vụng về như vậy. Nhưng khi sự vụng về, ngơ ngác ấy ảnh hưởng đến chính bản thân mình, cậu ta mới thấy được cảm giác đó khó chịu đến mức nào.
Bác sĩ tới và kiểm tra, băng bó cho Cảnh Nhạc Dương một lần nữa. Chờ đến khi lại nằm xuống giường thì Cảnh Nhạc Dương đã hơi thở thoi thóp.
Cậu ta không còn dám trông cậy vào việc một mình Lạc Đình Đình chăm sóc cho mình nên đã sáng suốt thuê hộ sĩ. Còn Lạc Đình Đình, tốt nhất là đừng mong đợi vào sự “chăm sóc” của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em vô dụng quá.” Đôi mắt Lạc Đình Đình đỏ hoe vì khóc, trong mắt hiện lên sự áy náy sâu sắc.
Cô hận chính mình sao lại ngốc nghếch như vậy, không những đâm xe vào Cảnh Nhạc Dương mà ngay cả việc chăm sóc cơ bản cũng không thể làm được.
Sau khi được bác sĩ khám và băng bó, Cảnh Nhạc Dương đã lấy lại được một chút phong thái của chàng hoàng tử tươi sáng như ánh mặt trời.
Cậu ta cố chịu đựng sự bất mãn và an ủi cô với vẻ mặt vô hại: “Em không được nói về mình như vậy. Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, em đừng khóc nữa, em mà khóc tiếp thì anh sẽ đau lòng đấy.”
Nghe những lời an ủi dịu dàng của chàng trai, trái tim Lạc Đình Đình đau nhói, đã lâu rồi mới có người nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng như vậy. Nếu thời gian có thể quay trở lại quá khứ thì tốt quá, cô muốn nhào vào lòng cậu ta khóc lớn một trận và kể ra hết những ấm ức trong lòng.
“Anh, anh thực sự không trách em à?” Chính mình đã hại anh ấy phải vào bệnh viện, thậm chí còn khiến anh ấy bị thương nặng hơn.
“Không trách, thà anh phải chết cũng không nỡ trách em một chút nào.” Cảnh Nhạc Dương trìu mến nói.
Lạc Đình Đình dường như không thể chịu được sự nồng cháy trong ánh mắt của chàng trai, cô quay người lại như muốn trốn thoát: “Mặc dù anh không trách em, nhưng em nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của mình. Anh yên tâm, em sẽ trả lại tiền quần áo và cả tiền thuốc men cho anh.”
Bởi vì tiền tiết kiệm của cô chẳng có bao nhiêu nên Cảnh Nhạc Dương vẫn tự thanh toán viện phí bằng thẻ tín dụng của cậu ta. Dù hiện tại cô không có tiền nhưng cô sẽ liều mạng làm thêm vài công việc để trả tiền cho cậu ta.
“Đừng dùng tiền để làm hoen ố tình cảm của hai ta. Tiền không quan trọng chút nào, tất cả những gì anh muốn là sự quan tâm của em.” Cảnh Nhạc Dương buồn bã nói: “Chẳng lẽ tội của anh nặng đến vậy, anh không đáng được em tha thứ chút nào ư?”
“Em không biết, em phải đi đây.” Lạc Đình Đình điên cuồng lắc đầu, cô không muốn nghe thêm gì nữa.
“Em mà đi thì anh phải làm sao, em nhẫn tâm để anh ở lạị đây một mình à?” Cảnh Nhạc Dương gọi cô lại.
“Có y tá và bác sĩ, em ở lại đây cũng không giúp được gì cho anh.” Lạc Đình Đình rất biết lượng sức mình.
“Nhưng nơi này không có em, chỉ khi nhìn thấy em thì anh mới có thể yên tâm dưỡng bệnh.”
“Đừng nói nữa.” Lạc Đình Đình sợ nếu ở lại lâu hơn thì cô sẽ quên hết mọi chuyện trước kia, không màng tất cả mà muốn ở bên cậu ta.
Nhìn cô gái muốn bước đi, Cảnh Nhạc Dương mở miệng: “Em ở lại đi, coi như anh thuê em làm hộ sĩ. Anh sẽ trừ số tiền em nợ anh vào tiền công chăm sóc”
Cậu ta đã rất thông minh khi đoán được Lạc Đình Đình gặp khó khăn về tiền bạc. Quả nhiên, khi nhắc đến tiền thì cô gái ấy khựng người lại và phân vân khó xử.
“Ở lại đây nhé. Ở đất nước này anh chẳng có lấy một người thân, chỉ có em là người gần gũi với anh nhất.” Cậu ta cô đơn nói: “Coi như em nể tình anh bị thương mà ở lại với anh được không?”
Cuối cùng, trước sự năn nỉ ỉ ôi của Cảnh Nhạc Dương, Lạc Đình Đình ở lại bệnh viện. Cô tự thuyết phục mình rằng ở lại để trả nợ, như thể dùng lý do đó có thể che giấu trái tim đang nhộn nhạo của mình.
Dù sao cũng đang bị thương nên Cảnh Nhạc Dương cũng không vội theo đuổi Diệp Uẩn Ninh mà chuyên tâm đưa thỏ trắng nhỏ thời trung học về phòng nhấm nháp.
Nhưng dù cho giữ Lạc Đình Đình ở lại thì cậu ta cũng thật sự sợ dính phải sự xui xẻo của cô. Cậu ta không dám để cô tới gần chăm sóc mình mà chỉ nói chuyện tán tỉnh cô.
Dưới sự tấn công dịu dàng của cậu ta, thái độ của Lạc Đình Đình ngày càng dịu đi, bầu không khí mờ ám trong phòng bệnh dần dần tăng lên.
Bảy ngày sau, Cảnh Nhạc Dương tháo bột. Trước sự dụ dỗ của cậu ta, cuối cùng Lạc Đình Đình cũng đồng ý ở lại nhà cậu ta và chăm sóc cậu ta một tháng cho đến tận khi cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Theo đó, số tiền cô nợ Cảnh Nhạc Dương cũng được xóa bỏ.
Thời tiết mùa thu dần lạnh hơn, Lạc Đình Đình cẩn thận đỡ Cảnh Nhạc Dương xuống thang máy. Cô không biết mình đang nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt si mê đến mức nào.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô cảm thấy mơ màng lại dường như mọi chuyện xảy ra đều là lẽ đương nhiên.
Cảnh Nhạc Dương thật sự quyến rũ. Trong số những người đàn ông cô từng gặp, cậu ta là người trẻ tuổi, đẹp trai và giàu có nhất, hơn nữa còn có cái miệng ngọt như được bôi mật, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến bạn như bay lên thiên đường, và cũng chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến cảm xúc của bạn chìm xuống vực sâu.
Bởi vì cô đã từng hẹn hò với người đàn ông tốt nhất trên đời, đã từng thấy một tình yêu đẹp đẽ nhất nên tất cả những thứ khác đều trở thành tạm bợ và không thể khiến lòng cô gợn sóng.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an, đôi khi cô tự hỏi những thứ trước mắt có phải thật không, phải chăng chính mình đang nằm mơ?
Những lời Cảnh Nhạc Dương nói có phải là sự thật không? Hay lại là một trò lừa đảo khác?
Chính mình đến ở cùng anh ấy có đúng không? Lời đảm bảo của anh ấy có thực sự đáng tin không?
Những việc làm xấu xa của Cảnh Nhạc Dương trong quá khứ đã hằn sâu dấu vết trong lòng cô, những dấu vết ấy không thể dễ dàng xóa nhòa trong một sớm một chiều.
Cảnh Nhạc Dương không muốn người khác biết đến sự tồn tại của Lạc Đình Đình, vì vậy cậu ta không nói với ai về việc mình phải nhập viện mà chỉ lặng lẽ đưa người về căn nhà tạm thời của của mình.
“Nhạc Dương, em, nếu không anh cứ thuê người khác đến chăm sóc anh đi!” Lạc Đình Đình cụp mắt và nhẹ giọng nói.
Giờ phút này, họ đang đứng trên đường trước bệnh viện để bắt xe. Không biết lá của cây gì phía trên đầu đã hoàn toàn khô héo, dù không có gió thổi thì những chiếc lá vàng vẫn liên tục rơi xuống.
“Tại sao, không phải chúng ta đã thống nhất là em sẽ đến chăm sóc anh rồi ư?” Cảnh Nhạc Dương nắm bả vai cô, không để cô trốn thoát, “Có phải em vẫn không tin anh không? Anh thề, anh thật lòng thật dạ với em, anh không hề gian dối nửa lời. Nếu anh lừa dối em thì anh sẽ bị trừng phạt mãi mãi mất đi em.”
“Nhạc Dương!” Lạc Đình Đình cảm động, cô xấu hổ cúi đầu, chính cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô không nên nghi ngờ anh như vậy.
Cô đang rưng rưng nước mắt và định nói gì đó thì một cơn gió thổi qua, có thứ gì đó từ trên đầu rơi xuống, sượt qua chóp mũi cô rồi đập ‘bộp’ xuống đất, sau đó Cảnh Nhạc Dương biến mất.
Lạc Đình Đình sửng sốt, cô chớp mắt, sau đó ánh mắt cẩn thận di chuyển xuống, cô nhìn thấy Cảnh Nhạc Dương nằm trên vũng máu, không rõ còn sống hay đã chết, trên người còn bị một nửa thân cây khô héo có mặt vỡ đáng sợ đè lên.
Ánh mắt cô di chuyển lên phía trên đỉnh đầu, quả nhiên, ngọn của cái cây ban đầu trông vẫn còn sức sống đã không cánh mà bay, chỉ còn lại thân cây gầy guộc đáng thương, trơ trọi.
Hóa ra cái cây đó đã bị mục ruỗng và dần dần biến thành một cái cây bị rỗng bên trong. Còn Cảnh Nhạc Dương xui xẻo đến mức đứng ở dưới tàng cây đúng lúc cây bị gãy rồi bất hạnh bị đập trúng vào người.
Cảnh Nhạc Dương lập tức phải trở về bệnh viện với tốc độ nhanh không tưởng, nhưng lần này tình huống còn tệ hơn rất nhiều – cậu ta mất trí nhớ.