Người anh ta muốn trả ơn thì không cần anh ta báo đáp, còn người anh ta không muốn trả ơn thì buộc anh ta phải thực hiện lời hứa.
Lâm Thanh Hải cứ thế bị vệ sĩ nhà họ Hắc lôi đi và biến mất khỏi thành phố Thanh.
Suốt quãng đời còn lại, anh ta sẽ phải ở lại nhà họ Hắc và trở thành chồng của tiểu thư Hắc Lộ Lộ, cho đến tận khi tiểu thư Hắc Lộ Lộ chán anh ta và không đòi trả ơn nữa thì anh ta mới có thể tự do trở lại.
Việc anh ta biến mất đã gây ra xáo trộn trong gia đình họ Lâm trong một thời gian. Tên em trai cùng cha khác mẹ đã nhảy ra và tích cực tranh giành tài sản, nhưng cuối cùng Lâm Thanh Hải đã nhờ người bán cổ phần công ty của nhà họ Lâm và để lại khối tài sản khổng lồ cho Diệp Uẩn Ninh.
Một quãng thời gian dài như vậy, anh ta không làm được chuyện tốt gì cho Diệp Uẩn Ninh, điều này đã trở thành nỗi tiếc nuối sâu sắc và đau đớn nhất trong lòng Lâm Thanh Hải, anh ta không nghĩ ra cách nào khác để bù đắp, chỉ có thể đưa tiền cho Diệp Uẩn Ninh, hy vọng nó có thể mang lại cho cô ấy một niềm vui nho nhỏ.
Diệp Uẩn Ninh không muốn, cô hy vọng từ nay về sau mình sẽ không còn liên quan gì tới Lâm Thanh Hải nữa, một chút cũng không.
Mặc dù mùa đông rõ ràng vẫn chưa tới nhưng Diệp Uẩn Thanh lại cảm nhận trước được cái lạnh mùa đông, hoang vắng, tiêu điều và cô đơn.
Nỗi cô đơn lan tràn từ tận đáy lòng, thậm chí khiến cô ta không thể ở lâu trong phòng bệnh trống rỗng và trắng xóa này. Bất chấp sự phản đối của mọi người, Diệp Uẩn Thanh nhất quyết trở về nhà tĩnh dưỡng.
Cô ta ngồi trong nhà kính lặng lẽ nhìn những chiếc lá xanh ngoài vườn héo dần, trong lòng cảm thấy trống trải và mất mát. Những lời thì thầm dịu dàng ngày hôm qua vẫn còn mơ hồ bên tai, ai đã thề hẹn sẽ để cô ta không bệnh không lo, vậy mà giờ đây chẳng thấy bóng người đâu.
Diệp Uẩn Thanh cảm nhận trái tim mình đập yếu ớt, lòng người thật dễ đổi thay, chẳng có thứ gì là mãi mãi, nhưng cô ta có thể làm gì đây? Cô ta nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mảnh khảnh như ngọc của mình lên trái tim. Cô vẫn ta vẫn lưu luyến thế giới hay thay đổi và tàn nhẫn này, cô ta vẫn muốn được sống tiếp.
Thân hình mảnh khảnh xinh đẹp trong nhà kính dường như được bao phủ bởi vầng hào quang, thánh thiện và ngây thơ khiến người ta nín thở, không nỡ quấy rầy.
Cảnh Nhạc Dương nhìn chằm chằm vào bóng hình đó, cuối cùng mới mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Chị Thanh Thanh, em đã về rồi.”
Diệp Uẩn Thanh mơ màng chớp mắt, do dự quay đầu lại: “Lạc Dương?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Nhạc Dương hiện lên một nụ cười tỏa nắng, cậu ta sải bước về phía trước, nhiệt tình nghiêng người ôm lấy nữ thần trong lòng, giọng điệu tràn đầy sự lưu luyến: “Em đây, em đã về rồi, chị Thanh Thanh, em rất nhớ chị.”
Sau hai tháng tập huấn, đạo diễn Triệu đã sẵn sàng và đoàn phim chính thức bắt đầu quay phim, hiện tại kế hoạch quay phim đang được gấp rút thực hiện.
Ngu Tịch Lam nghỉ ngơi một tháng sau khi phá thai, cô cũng trả phép và trở lại công ty làm việc.
Trong quá trình phẫu thuật, Diệp Uẩn Ninh đã đặc biệt truyền linh khí để bảo vệ cơ thể người mẹ khỏi bị tổn thương. Ngoài ra, nhờ được chăm sóc chu đáo và nghỉ ngơi điều độ, Ngu Tịch Lam dường như đang hồi phục tốt và tinh thần rất phấn chấn.
Có vẻ như cơn phong ba này không ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô và Phương Tử Minh, chỉ mong sự lựa chọn lúc này của cô là đúng đắn, Phương Tử Minh xứng đáng với sự trả giá của cô và cô có thể hạnh phúc trọn đời.
Tính tình cô vẫn luôn hấp tấp, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng: “Uẩn Ninh, cậu có thêm người theo đuổi lúc nào mà không nói cho mình biết thế?”
Diệp Uẩn Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngu Tịch Lam đẩy cửa vào, nghi hoặc nói: “Người theo đuổi nào?”
Ngu Tịch Lam cười bỡn cợt và đưa tay giấu ở sau lưng ra, trên tay có một bó hoa hồng đỏ được bó rất tỉ mỉ: “Tèn tên ten, cậu nhìn xem, cái gì đây?”
Cô đưa nó cho Diệp Uẩn Ninh và nhìn tấm thiệp bên trong đầy ẩn ý: “Gửi đến tiểu thư Diệp Uẩn Ninh thân yêu, hy vọng chị thích nó và chờ mong lần sau có thể gặp chị.” “Khai mau, người theo đuổi ở đâu ra đây?”
Mối quan hệ của Ngu Tịch Lam hiện tại rất hài hòa, Phương Tử Minh ngày càng quan tâm đến cô hơn. Tất nhiên, cô hy vọng rằng bạn thân của mình cũng có người chung đôi và có một mối tình thật đẹp.
Về phần Trần Diệp, người bạn trai cũ đã bị ném vào thùng rác từ lâu, làm sao có thể xứng ở trước mặt Diệp Uẩn Ninh và cản trở hạnh phúc của cô ấy, anh ta hãy cút đi càng xa càng tốt.
Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, vẻ mặt uể oải nói: “Ngay cả chữ ký cũng không có, không biết ai đang làm trò nhàm chán này, vứt đi!”
Cô không thích hoa hồng, chưa kể đối phương giấu đầu lòi đuôi, ai biết đứng phía sau là người hay ma.
“Đúng thật!” Ngu Tịch Lam nhìn qua tấm thiệp, phát hiện người kia không có lưu lại tên, lập tức không có hứng thú ném vào thùng rác, “Ghét nhất là mấy kẻ chơi trò bí ẩn này, muốn theo đuổi người ta thì cứ đường đường chính chính mà theo đuổi đi!”
“Ai nói tặng hoa hồng chính là theo đuổi? Có lẽ người ta còn có ý đồ khác ấy chứ!” Diệp Uẩn Ninh cười khẽ, “Nhưng mình cũng không có hứng thú. Đi thôi. Không phải cậu muốn đến trường quay tham quan à?”
“Đi nào, mình đã muốn xem quá trình quay bộ phim đầu tiên của công ty chúng ta diễn ra như thế nào từ lâu rồi.” Ngu Tịch Lam hứng thú bừng bừng kéo người đi.
Đạo diễn Triệu đã dồn tất cả tâm huyết cho bộ phim đang thực hiện này. Ông cố gắng để bộ phim tỉ mỉ và hoàn mỹ nhất. Đương nhiên đây cũng là do ông có một vị sếp giàu có chịu chi, giúp ông có tự tin để từ từ mài giũa.
Cảnh quay của đoàn làm phim được xây dựng theo mẫu kiến trúc do Diệp Uẩn Ninh vẽ, chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác đẹp đẽ và độc đáo, như thể thực sự đến một thế giới khác vậy.
Nam nữ mặc trang phục nhẹ nhàng tung bay như thần tiên đang đi lại bên trong, mừng vui hay giận dữ, mỉm cười hay cau có, họ diễn lại cuộc sống của những người trong phim rất tự nhiên, giống như đã hòa làm một với nhân vật, khiến người ra không khỏi đắm chìm trong màn biểu diễn của bọn họ.
Ngu Tịch Lam không khỏi cảm thán: “Đúng là đạo diễn Triệu có khác, ông ấy tìm diễn viên nào cũng rất tuyệt, mình có dự cảm bộ phim này nhất định sẽ được chào đón.”
Ngu Tịch Lam tự nhận bản thân mình rất kén chọn, những bộ phim truyền hình có thể thu hút cô thường được công chúng đón nhận nồng nhiệt. Hiện giờ chỉ đến tham quan thôi mà đã thấy bộ phim xuất sắc thế này rồi, chờ khi tác phẩm đã hoàn chỉnh thì chắc hẳn sẽ rất hấp dẫn!
Nhìn thấy đạo diễn Triệu vừa quay xong một cảnh, đang đợi cảnh tiếp theo, Ngu Tịch Lam vội vàng kéo Diệp Uẩn Ninh tiến lên nói chuyện với ông ấy. Cô ấy có rất nhiều chủ đề thú vị muốn hỏi.
Cố Khải đang rót cốc nước ấm mang đến cho nghệ sĩ của mình, bất thình lình nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy phấn chấn của anh ấy, anh ta thực sự hoảng sợ: “Phó Hoài, cậu sao vậy? Đừng dọa tôi nha?”
Phó Hoài là một người cực kỳ lười biếng, ngoài việc dành toàn bộ tinh thần cho việc đóng phim, sau khi diễn xong, nếu anh ấy không nghiên cứu kỹ năng diễn xuất thì cũng cụp mắt ngồi ngẩn ngơ hoặc chợp mắt nghỉ ngơi, sao lần này không đóng phim mà anh cũng hừng hực khí thế thế này?
Phó Hoài chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Anh không thấy cô ấy rất xinh đẹp à?”
Anh cũng không thể nói rõ được cảm giác ra sao, nhưng anh thực sự chưa bao giờ thấy một người đẹp đến thế, nhìn thoáng qua rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa, giống như nhìn mãi cũng không đã mắt vậy.
“Ai, cậu đang nói đến ai?” Cố Khải ngẩng đầu nhìn xung quanh, không lẽ trong đoàn phim còn có người đẹp nào mà anh ta không biết ư.
Phó Hoài từ từ thở dài, buồn rầu nói: “Anh nói nếu tôi tìm cô ấy nói chuyện thì có đường đột không?”
Cố Khải nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy người đang đứng cùng đạo diễn Triệu, điên cuồng nói: “Tỉnh lại đi, hai người đó đều là sếp của công ty chúng ta, dù cậu có để ý đến ai thì cũng từ bỏ ý định đó đi.”
Phó Hoài sửa lại hắn: “Tôi không nói hai người, người tôi nói đẹp chính là sếp Diệp.”
“Sếp Diệp cũng không được, địa vị của hai người không phù hợp. Trừ khi cô ấy muốn dùng quy tắc ngầm với cậu, nếu không cậu chỉ có tư cách đứng nhìn chứ đừng mơ tưởng gì thêm.” Cố Khải không ngờ rằng một người luôn không có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ như Phó Hoài, vừa mới bắt đầu rung động liền để ý ngay tới sếp của mình. Điều này chứng tỏ rằng tiêu chuẩn của anh ấy hơi bị cao đó.
Hai mắt Phó Hoài sáng rực lên, ấp a ấp úng nói: “Vậy cô ấy có muốn dùng quy tắc ngầm với tôi không?”
Cố Khải hộc máu, điên cuồng nắm lấy cổ anh lắc lắc: “Đừng nghĩ, đừng có nghĩ gì cả, khó khăn lắm mới được đóng vai chính, sự nghiệp mới sáng sủa hơn một chút. Cậu mà gây chuyện thì tôi sẽ giết cậu.”
Ước mơ của anh ta là làm đại diện cho diễn viên xuất sắc nhất thế giới, phụ nữ có thể quan trọng bằng sự nghiệp không?
Tiếng ồn ào mà họ tạo ra khiến Diệp Uẩn Ninh cố ý vô tình liếc nhìn một cái, buồn cười nhếch môi: Có người muốn mình dùng quy tắc ngầm à?
Cô có linh lực trong cơ thể nên có thể nghe thấy âm thanh dù ở rất xa và đương nhiên nghe thấy những lời mà Phó Hoài nói.
Không có mấy người không thích nghe những lời khen mình, Diệp Uẩn Ninh cũng không ngoại lệ, huống chi đối phương nói chuyện rất chân thành.
Sau khi nhìn thấy Phó Hoài, Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh quay mặt đi.
Sau khi trò chuyện với đạo diễn Triệu một lúc và xác định tiến độ, các cô chuẩn bị rời đi. Mới vừa đến cổng phim trường thì họ liền thấy trợ lý chở các cô bước tới với vẻ khó xử, theo sau trợ lý có một nhóm người.
Ngu Tịch Lam trợn tròn mắt kinh ngạc: “Trời ơi, ai làm hoành tráng thế này, khoa trương quá đi!”
Diệp Uẩn Ninh cũng nhướng mày.
Cô nhìn thấy phía sau trợ lý có một hàng người mặc đồng phục trắng tinh, mỗi người cầm một bó hoa trên tay, có bách hợp, hoa baby, hoa loa kèn, hoa tulip, hoa oải hương, đủ các loài hoa muôn màu muôn vẻ đua nhau nở rộ khoe sắc.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Uẩn Ninh hỏi.
Trợ lý bước tới nói: “Tất cả đều dành cho sếp Diệp, đây là thiệp tặng cô.”
Diệp Uẩn Ninh nhận lấy tấm thiệp, trên đó chỉ có một câu: “Chị không thích hoa hồng, vậy thì hy vọng trong số này có loại hoa chị thích.” Trên thiệp vẫn không có ký tên như cũ.
Sắc mặt Diệp Uẩn Ninh trở nên lạnh lùng, chắc chắn chính là người đã gửi hoa hồng vào buổi sáng, vậy là người đó đã biết cô vứt hoa hồng đi.
Cô không có chút cảm giác thích nào cả, cô càng cảm thấy người kia đang cố tình, cố tình làm mọi chuyện ầm ĩ, giống như một trò hề vậy.
“Tôi sẽ không nhận đồ vật không rõ nguồn gốc, mau đem về đi!” Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói.
Nhân viên giao hoa thấp thỏm nói: “Chúng tôi chỉ giao hoa thôi, nếu quý khách không nhận thì chúng tôi cũng sẽ không mang về.”
“Vậy thì vứt đi!” Diệp Uẩn Ninh nói với Ngu Tịch Lam: “Chúng mình đi thôi!”
Mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng Ngu Tịch Lam cũng không phản bác lời nói của bạn thân, cô lập tức vòng qua nhân viên giao hoa và rời đi.
Sau lưng, Cố Khải kéo nghệ sĩ của mình lại nói: “Cậu thấy rồi chứ? Đây mới là cách theo đuổi người, vậy mà sếp Diệp người ta còn chưa chắc đã đồng ý đâu. Hãy nghe anh, tập trung đóng phim đi, đợi đến khi cậu thành diễn viên xuất sắc nhất thế giới và nổi tiếng toàn cầu, biết đâu sếp Diệp xem xét giá trị của cậu mà để mắt đến rồi miễn cưỡng dùng quy tắc ngầm với cậu.”
Phó Hoài trầm ngâm suy nghĩ: Sau khi trở thành diễn viên xuất sắc nhất, sếp Diệp sẽ để mắt đến mình nhiều hơn ư?
Bên này, Ngu Tịch Lam ngồi trên xe, tò mò hỏi: “Này, cậu nói xem rốt cuộc người này là ai vậy? Có thể là người chúng ta biết không?”
Diệp Uẩn Ninh nói đầy thâm ý: “Không vội, mấy ngày nữa chính người đó sẽ nhảy ra thôi.”
Trong vài ngày tiếp theo, Diệp Uẩn Ninh lần lượt nhận được nhiều món quà từ người bí ẩn, cô thậm chí còn không thèm nhìn và ném chúng vào thùng rác.
Sau vài ngày như vậy, cuối cùng người kia cũng ngừng gửi quà.
Một tuần sau, khi Diệp Uẩn Ninh tan làm, có một thiếu niên đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời đang ngồi trên chiếc xe máy màu đen đỏ đợi ở tầng dưới, cậu ta tuyên bố một cách sôi nổi, khoa trương: “Diệp Uẩn Ninh, tôi muốn theo đuổi chị.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cặn bã mới lên sàn, chó con kém tuổi.