Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 57




Những giọt mưa đập vào vách kính và để lại dấu vết.

Cách một bức tường, bên ngoài gió thảm mưa sầu nhưng trong nhà lại ấm áp như xuân.

Diệp Uẩn Ninh đang bưng tách cà phê nóng, tựa vào bàn, nhàn nhã thưởng thức cảnh mưa.

Khi điện thoại reo, cô không chút để ý mà nghe vài câu sau đó nhàn nhạt cụp mắt xuống nói: “Không cần để ý đến cậu ta.”

Đối với cô, Lâm Thanh Hải chính là một người xa lạ, thậm chí còn tệ hơn cả một người xa lạ, ít nhất thì người lạ sẽ không coi cô là kẻ thù và dùng trăm phương ngàn kế để phòng bị và gây sự với cô.

Hiện tại, bất kỳ hành động nào của anh ta cũng không thể khuấy động lên một chút gợn sóng cảm xúc trong cô. Anh ta sống hay chết, bệnh tật hay ốm đau đều không liên quan gì đến cô.

Nếu anh ta gây thù với cô thì Diệp Uẩn Ninh sẽ ném anh ta xuống địa ngục; nếu anh ta một lần nữa muốn lại gần cô và khôi phục tình bạn khi xưa thì Diệp Uẩn Ninh sẽ từ chối;

Trên thế giới có nhiều người như vậy, việc gì phải làm bản thân mình phải khó xử bằng cách nhặt một kẻ từ trong thùng rác về làm bạn chứ?

Sau khi uống cà phê, Diệp Uẩn Ninh lại tiếp tục tập trung làm việc và nhanh chóng quên hết mấy chuyện vặt vãnh cho đến tận khi trợ lý nhắc nhở cô đã đến giờ tan làm.

Bầu trời bên ngoài tối sầm, rõ ràng ban đêm vẫn chưa đến nhưng nhìn thoáng qua lại như màn đêm đã buông xuống.

Mưa vẫn rơi không ngừng, hơn nữa càng lúc càng lớn, hạt mưa tựa như những quả bóng nước đập vào vách kính, uốn lượn chảy xuống.

Trợ lý nói xong rồi nhưng vẫn mang vẻ mặt lưỡng lự, như thể còn chuyện gì muốn nói.

Diệp Uẩn Ninh vừa dọn đồ vừa nói: “Còn có chuyện gì à?”

Trợ lý họ Lý, trợ lý Lý uyển chuyển nói: “À vâng, anh Lâm vẫn đang đợi ở tầng dưới. Anh ấy đã dầm mưa cả buổi chiều, sắc mặt không ổn lắm, có cần mời anh ấy lên đây để gặp mặt trực tiếp không?”

Trợ lý Lý thấy đồng tình với anh ta, thời tiết như thế này mà gặp mưa, ngay cả nam chính si tình cũng không dám diễn như vậy đâu, lạnh quá sẽ viêm phổi mất thôi.

Hơn nữa anh ta đứng như thế đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường. Một số người biết chuyện đã bắt đầu quay video và đăng lên mạng. Mọi người ồn ào suy đoán người khiến anh ta quyết tâm muốn gặp như thế rốt cuộc là ai. Một số người quá cảm tính thậm chí còn thẳng thắn nói rằng người từ chối gặp mặt anh ta quá mức tàn nhẫn, nếu là họ thì họ đã mủi lòng từ lâu rồi.

Dù sao bọn họ cũng là công ty giải trí, Diệp Uẩn Ninh lại là chủ công ty, trợ lý sợ nếu còn tiếp tục dây dưa thì danh tiếng của Diệp Uẩn Ninh sẽ bị ảnh hưởng.

“Tôi đã nói là không gặp, cậu ta là người trưởng thành thì phải nghe hiểu được và chắc hẳn biết được hậu quả do việc cậu ta làm mang lại. Tôi không cảm thấy chính mình phải gánh vác trách nhiệm cho hành động của cậu ta.” Diệp Uẩn Ninh cầm lấy ô che mưa ở bên cạnh và nhẹ giọng nói, “Không việc gì phải để cậu ta làm bẩn chỗ của tôi.”

Diệp Uẩn Ninh hoàn toàn không thèm để ý đến những tin đồn nhảm nhí ở bên ngoài.

Cô thong thả ung dung đi xuống dưới.

Khi thang máy mở ra, qua cánh cửa xoay, cô có thể nhìn thấy một người đàn ông cô đơn đứng lặng lẽ dưới màn mưa. Mưa quất vào mặt anh ta giống như những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khiến cho người nhìn cảm thấy đau lòng.

Im lặng mím môi dưới rồi thực hiện ‘thuật tàng hình’, Diệp Uẩn Ninh đi từng bước ra cửa, giơ ô thản nhiên đi qua anh ta rồi nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Lâm Thanh Hải hoảng hốt chớp mắt, tựa như có một cơn gió nhẹ lướt qua bên cạnh, anh ta như có cảm giác gì đó nên nghiêng đầu nhìn lại nhưng chẳng hề thấy gì, chỉ có những hạt mưa rơi từng giọt xuống đất rồi bắn tung tóe đất bùn.

Anh ta tê cứng vì lạnh, hơi thở thoát ra từ miệng trắng xóa, áo gió giống như một khối sắt nặng nề đè lên người, mọi khớp xương trên cơ thể đều cứng đờ. Có điều anh ta vẫn ráng chống đỡ và kiên trì chờ đợi.

Diệp Uẩn Ninh nhất định sẽ gặp anh ta. Trước giờ cô luôn tốt bụng và mềm lòng, do chính anh ta luôn hưởng thụ lòng tốt của cô mà không hề hay biết. Anh ta muốn sám hối với cô, muốn xin lỗi và nói cho cô biết là anh ta nhận nhầm và trả ơn sai người.

Cho dù bắt anh ta phải quỳ lạy cũng được, chỉ cần cô bằng lòng tha thứ cho anh ta.

Anh ta luôn tin tưởng một cách chắc chắn như thế nên cứ dựa vào một chút ý chí trong lòng, nhất định không chịu rời đi.

Nhưng chắc chắn anh ta sẽ phải thất vọng rồi. Chờ từ ban ngày đến ban đêm, từ lúc mưa to đến khi mưa tạnh, chờ đến khi cả tòa nhà đã tắt đèn, anh ta vẫn chưa hề nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh từ trong đó đi ra.

“Khụ khụ”, cơn ho dữ dội khiến anh ta phải cúi người xuống, lồng ngực đau thấu tim gan. Chờ đến khi anh ta chống đầu gối đứng thẳng lên, một ngụm máu cứ thế bị phun trên nền đất, hòa trộn cùng với nước mưa dơ bẩn.

Lạnh quá, lạnh đến mức như có kim đâm vào tận xương cốt, Lâm Thanh Hải bắt đầu run rẩy, anh ta đưa một tay lên che trán, rốt cuộc run đến mức không thể đứng vững nổi, hai chân mềm nhũn rồi quỳ phịch xuống đất, nước bắn tung tóe.

Anh ta dùng tay chống đất một cách yếu ớt, để mặc bóng tối và lạnh giá vây quanh mình. Đầu óc anh ta choáng váng và tầm nhìn đã sớm trở nên mơ hồ.

Uẩn Ninh, cậu thực sự nhẫn tâm như vậy ư? Cậu không muốn gặp tôi dù chỉ một lần thôi sao.

Trước mắt anh ta bỗng nhiên tối sầm lại và cơn sốt cao kéo đến cùng lúc. Cơ thể anh ta lung lay rồi ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Thanh Hải được trợ lý vội vàng chạy tới đưa đến bệnh viện. Anh ta sốt cao không hạ, trở thành bệnh nhân không thể xuống nổi giường.

Trong cơn mê man, Lâm Thanh Hải liên tục gặp ác mộng, dường như anh ta lại trở về thời điểm gian nan, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trong tầm mắt anh ta là một con đường phía trước phủ đầy bóng đêm.

Sau đó có một tia sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào, phía sau tia sáng ấy dần dần xuất hiện bóng dáng của một cô bé. Cô bé nắm lấy tay anh ta, dẫn anh ta đi ra khỏi bóng tối, nhờ vậy mà thế giới của anh ta có ánh dương xán lạn.

Anh ta thấy được mặt cô bé, là khuôn mặt của Diệp Uẩn Ninh.

Anh ta chưa bao giờ nói cho cô biết rằng trước khi được cô cứu, anh ta thực sự đã thích cô từ lâu.

Anh ta thích tính tình điềm đạm, không bị những thứ xung quanh ảnh hưởng của cô. Cho dù cũng bị người nhà bỏ bê giống anh ta nhưng cô vẫn luôn cởi mở, thoải mái và vững vàng bước đi trên con đường riêng của mình;

Anh ta thích dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng trong lớp của cô, thích thấy cô cau mày trước những đề bài khó và hận không thể thay cô xoa dịu những ưu phiền;

Anh ta thích nhìn cô cười, anh ta luôn lén giả vờ lơ đãng đi ngang qua cô chỉ để được dính một chút hương thơm trên người cô;

Nhưng mà sau đó anh ta đã làm gì?

Anh ta cầm chiếc kẹp tóc rồi nhận nhầm người, tìm mọi cách để tiếp cận cô, ăn cơm canh cô cho rồi chà đạp tấm lòng của cô, nhận một người khác làm ân nhân cứu mạng của mình.

Với nỗi sợ hãi sâu sắc dâng trào trong lòng, Lâm Thanh Hải liều mạng muốn quay về quá khứ để ngăn bản thân mắc phải sai lầm trầm trọng nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn từng cảnh tượng tồi tệ thực sự xảy ra.

Anh ta nhìn thấy chính mình coi những lời phàn nàn của Diệp Uẩn Ninh là ‘chứng cứ phạm tội’ cho thấy cô ghen tị với em gái cùng cha khác mẹ, sau đó đề phòng cô, tấn công cô, chửi bới cô, thậm chí còn cấu kết với những người khác để bắt nạt cô, thờ ơ lạnh nhạt trước tình cảnh chật vật của cô.

Anh ta bất lực nhìn đối phương càng đi càng xa, còn tự cho là đúng mà dừng lại ở vị trí ‘bạn bè’, cho rằng chỉ cần anh ta muốn thì hai người có thể trở lại vị trí ban đầu.

Cuối cùng, chính là anh ta lạnh lùng và tàn nhẫn sắp xếp một phòng mổ bí mật để moi tim cô dâng cho người khác.

Mồ hôi lạnh túa ra từng đợt, Lâm Thanh Hải trằn trọc trong cơn mơ, giống như đang bị thiêu đốt trong Hỏa Diệm Sơn.

Người mà từ trước đến giờ anh ta thích vẫn luôn là Diệp Uẩn Ninh. Bọn họ vốn giống nhau như thế, anh ta đã vô số lần nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người đối phương, nhưng bản thân anh ta lại kiên quyết không chịu thừa nhận mà giữ chặt ân nhân cứu mạng trong lòng, một lòng đuổi theo bong bóng hư ảo trong tim rồi buông tay hạnh phúc lẽ ra thuộc về mình.

Bên ngoài, bác sĩ đổ mồ hôi đầm đìa để hạ nhiệt cho anh ta. Phòng bệnh vô cùng hỗn loạn.

Lâm Thanh Hải chịu đủ bệnh tật giày vò, nhờ có sự cứu giúp của bác sĩ, rốt cuộc hai ngày sau anh ta mới tỉnh lại.

Giờ phút này anh ta chỉ còn da bọc xương, sụt cân rất nhiều, râu ria xồm xoàm, bệnh tình cũng chuyển sang bệnh viêm phổi và phải nhập viện.

Những tiếng ho khan dữ dội liên tục vang lên như thể rút cạn một chút sức lực cuối cùng trên người anh ta. Lâm Thanh Hải giãy giụa muốn xuống giường: “Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Ninh, tôi muốn gặp cô ấy.”

Trợ lý đã theo anh ta nhiều năm, thấy thế vội ngăn cản: “Sếp, bệnh của anh rất nghiêm trọng, hiện tại không thích hợp ra viện. Với lại bây giờ tình huống của công ty cũng không ổn định, em trai anh đã xuất hiện và có ý đồ xấu. Trước tiên anh hãy dưỡng bệnh cho khỏe lại rồi xử lý việc công ty trước đã.”

Trong khi Lâm Thanh Hải nằm viện, em trai cùng cha khác mẹ của anh ta đã xuất hiện với ý đồ muốn đoạt lại công ty một lần nữa. Cậu ta còn tuyên bố muốn đón chủ tịch, cũng chính là cha của bọn họ, đang ở viện dưỡng lão trở về.

Sức khỏe, sự nghiệp, kẻ thù nhiều năm, mỗi một thứ đều không quan trọng bằng Diệp Uẩn Ninh, anh ta đẩy trợ lý của mình ra, nói: “Mặc kệ bọn họ, điều tra xem Uẩn Ninh đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy.” Lập tức.

Anh ta không muốn đợi một giây một phút nào, anh ta vẫn còn rất nhiều điều chưa nói với cô.

Trợ lý vô cùng khó xử, nhìn thấy dáng vẻ dù chết cũng muốn gặp người của Lâm Thanh Hải, trợ lý cũng không dám cãi lời mệnh lệnh, đành phải trước tiên khuyên anh ta điều trị còn mình sẽ đi tìm người tới gặp anh ta.

Lâm Thanh Hải lại cảm thấy chóng mặt, thêm vào đó là cơn ho khan trong cổ họng không thể khống chế được. Anh ta thậm chí không còn sức để đứng vững.

Ngã xuống giường bệnh một cách đầy đau đớn, Lâm Thanh Hải nhẫn nại nói: “Vậy cậu đi đi, nhất định phải mời được cô ấy đến gặp tôi. À không, cô ấy không đến gặp tôi cũng được, tôi sẽ tự mình đến tìm cô ấy, bảo cô ấy đừng từ chối gặp tôi.”

Anh ta phải dừng lại rất nhiều lần mới có thể nói hết một câu. Khi trợ lý rời đi, anh ta cảm thấy cổ họng ngòn ngọt và phun ra một ngụm máu từ trong miệng.

Lâm Thanh Hải nhìn chằm chằm vết máu, đau khổ cười, đây chắc chắn là quả báo của anh ta, chỉ mong Diệp Uẩn Ninh nể tình anh ta bị bệnh mà chịu gặp anh ta một lần.

Kết quả chỉ nghĩ cũng biết, Diệp Uẩn Ninh còn lâu mới đến gặp anh ta, kể cả anh ta có chết trước mặt cô thì cô cũng không thèm chớp mắt.

Cô thật sự tuyệt tình đối với những thứ mà mình đã từ bỏ, giống như cô đã hủy bỏ mọi thứ tồn lại chứng minh quan hệ của cô và Trần Diệp mà không để lại chút dấu vết nào. Với anh ta cũng thế, đã nói không phải bạn bè thì không phải bạn bè, quãng đời còn lại sau này tốt nhất đừng gặp nhau.

Trợ lý không còn cách nào khác, sau đó Lâm Thanh Hải không màng đến việc bản thân chưa khỏi bệnh, cũng không màng sự nghiệp của mình mà truy tìm bước chân của Diệp Uẩn Ninh, xuất hiện xung quanh cô như bóng với hình.

Hành động của Lâm Thanh Hải không hề khiến Diệp Uẩn Ninh cảm động mà ngược lại chỉ khiến cô cảm thấy phiền chán.

Chẳng lẽ Lâm Thanh Hải cho rằng cô không phát hiện ra ác ý của anh ta ư?

Mặc dù vận rủi đã tiêu tan trước khi nó thành hình nhưng không có nghĩa là nó chưa từng xuất hiện. Cô không hành động bởi vì cô biết rằng quả báo tuy tới muộn nhưng nhất định sẽ tới.

Diệp Uẩn Ninh nghĩ nghĩ, dường như lại thấy được dấu hiệu nào đó.

Ở nước Đức, trong một biệt thự cực kỳ sang trọng, có một người nhấc điện thoại lên.

“Cái gì, anh nói thật à? Tìm được tung tích của anh ấy rồi.” Tiếng cười ha ha quanh quẩn trong phòng, chủ nhân của thanh âm mừng rỡ nói, “Tôi phải nói cho cha tôi mới được. Chúng ta đến Trung Quốc thôi, tôi đã tìm được anh ấy rồi.”

Rốt cuộc có một ngày Lâm Thanh Hải đã đợi được Diệp Uẩn Ninh.

Mặc dù cô có thể dễ dàng tránh mặt Lâm Thanh Hải khi ở một mình, để anh ta không thể nhìn thấy mình, nhưng Diệp Uẩn Ninh không biết liệu có phải anh ta đã nhận ra điều gì không mà Lâm Thanh Hải chuyên môn đợi ở bên ngoài khi cô ở cùng với người khác, sau đó trước mặt người khác, anh ta đau khổ cầu xin cô được nói chuyện riêng một lần.

Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn anh ta một lúc, cuối cùng ở trong ánh mắt lúng túng của người khác gật đầu: “Thôi được rồi.”

Cô quay trở lại phòng riêng, Lâm Thanh Hải chống gậy tiếp bước theo sau.

Dáng vẻ của anh ta đã khác hoàn toàn trước kia. Cặp kính treo lỏng lẻo trên mũi, khuôn mặt già nua hốc hác, sắc mặt nhợt nhạt, xương bả vai khiến cho bộ vest gồ lên, miệng thì ho khan liên tục, hiển nhiên trận mưa kia đã khiến anh ta bị viêm phổi nặng.

Sau khi đóng cửa lại, Lâm Thanh Hải xúc động tiến lại gần vài bước, miệng hét lên: “Uẩn Ninh, khụ khụ.”

Diệp Uẩn Ninh ngồi xuống, lãnh đạm nhìn anh ta: “Tôi nhớ mình đã từng nói chúng ta không còn là bạn bè nữa, cũng không muốn gặp lại cậu. Lâm Thanh Hải, cậu đang làm phiền tôi.”

Lâm Thanh Hải hơi bị đả kích mà ôm ngực, anh ta cười khổ nghĩ, chẳng lẽ việc anh ta vội vàng muốn gặp cô một lần để làm hòa chỉ là ‘làm phiền’ trong mắt cô thôi sao?

Anh ta si ngốc nhìn cô với đôi mắt tham lam và buồn bã: “Uẩn Ninh, tôi biết trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tôi thật lòng tới đây để xin lỗi. Cầu xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, tôi có thể giải thích việc trước kia, dù cậu không tha thứ tôi cũng không sao, tôi sẽ vẫn luôn chuộc tội với cậu, nhưng cậu không thể không cho tôi cơ hội nói chuyện.”

“Đây là lần cuối cùng.” Diệp Uẩn Ninh nhẹ cong môi đỏ, “Nói đi!”

Lâm Thanh Hải sửng sốt một chút, không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Một hồi lâu sau, anh ta mới gian nan mở miệng: “Uẩn Ninh, tôi biết có một số chuyện cậu có thể thấy rất hoang đường, nhưng tôi không cố ý, tôi không có ý lừa gạt cậu, có một số chuyện cũng không phải sự thật. Sở dĩ tôi đối xử với cậu như vậy là bởi vì, bởi vì tôi nhận nhầm người, tôi nhầm Diệp Uẩn Thanh là cậu và cho rằng cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của Diệp Uẩn Ninh, anh ta càng luống cuống hơn. Anh ta vội vàng lấy chiếc kẹp tóc luôn mang theo bên người ra: “Cậu còn nhớ hồi chúng ta học năm ba cấp hai không? Trong con hẻm nhỏ cạnh trường, em trai tôi đã tìm một đám côn đồ tới tra tấn tôi, chính cậu đã gọi cảnh sát cứu tôi và làm rơi chiếc kẹp tóc này ở hiện trường. Tôi đã nhặt được nó và cho rằng người báo cảnh sát chính là em gái cậu. Nhưng tôi đã nhầm, người đó là cậu mới đúng.”

Diệp Uẩn Ninh ngắt lời anh ta: “Cho nên cậu muốn nói cậu cố ý lợi dụng tôi, chà đạp tôi là bởi vì cậu nhận nhầm người. Kỳ thật, người cậu muốn trả ơn chính là tôi.”

“Đúng vậy,” Lâm Thanh Hải vội vàng nói: “Cậu có thể trừng phạt tôi vì tôi đã phạm sai lầm, sau này tôi sẽ bồi thường cậu gấp ngàn, gấp vạn lần. Cầu xin cậu tha thứ cho tôi.”

Diệp Uẩn Ninh nhìn chiếc kẹp tóc kia, cô như suy tư gì rồi nói: “Nhưng nếu tôi nói người cứu cậu lúc trước cũng không phải là tôi thì sao?”

“Cậu nói cái gì?” Lâm Thanh Hải run rẩy, máu cũng như đông lại, run giọng nói: “Sao có thể không phải là cậu được, Uẩn Ninh, cậu đừng đùa nữa.”

Diệp Uẩn Ninh thực sự cười một chút, nhẹ giọng nói: “Thôi được rồi, tôi vừa nói đùa đấy. Đúng vậy, lúc đó người gọi cảnh sát chính là tôi, nhưng mà chuyện này quan trọng lắm à?”

Chiếc kẹp tóc này thuộc về Diệp Uẩn Thanh, nhưng cô ta không dùng mà cất trong túi áo đồng phục. Sau đó, cô ta cảm thấy không thoải mái nên vội vàng xin nghỉ về nhà, Diệp Uẩn Ninh được giao nhiệm vụ mang đồ của cô ta về. Có vẻ như chiếc kẹp tóc đã vô tình rơi ra ngoài và bị đánh mất.

Chỉ cần lúc trước Lâm Thanh Hải tìm hiểu cẩn thận một chút thì anh ta đã biết lúc anh ta bị đánh trọng thương, Diệp Uẩn Thanh hoàn toàn không có ở trường học, cho nên không có cách nào có thể báo cảnh sát giúp anh ta.

“Quan trọng, rất quan trọng.” Lâm Thanh Hải trịnh trọng nói, anh ta nhìn Diệp Uẩn Ninh bằng ánh mắt xấu hổ nhưng không giấu được tình yêu, “Uẩn Ninh, tôi có chuyện muốn nói với cậu, tôi thích cậu, thích cậu rất lâu rồi.”

“Thích tôi?” Diệp Uẩn Ninh một tay chống cằm, nhướng mày nói, “Tôi nhớ không lầm thì người cậu vẫn luôn yêu là Diệp Uẩn Thanh mới đúng.”

“Không, đó chỉ là ảo giác. Tôi bị ảo giác che mắt, người tôi yêu là cậu.” Lâm Thanh Hải chưa bao giờ thanh tỉnh như thế, nhận thức rõ ràng người mình thích là ai.

Khi ở bên Diệp Uẩn Thanh, dù anh ta vui vẻ đến mấy thì cũng sẽ thường xuyên nhớ đến bóng dáng của Diệp Uẩn Ninh, sẽ khó chịu với sự cố chấp không chịu nhượng bộ của cô, sẽ tức giận lạnh lùng chế giễu khi cô ở bên Trần Diệp; sẽ thường thường chạy tới tìm cô;

Nhưng khi đã nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh rồi, anh ta chưa từng nhớ tới Diệp Uẩn Thanh. Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như người này đã cách anh ta rất xa.

“Ảo giác, ảo giác về ơn cứu mạng?” Diệp Uẩn Ninh cười như không cười, “Tôi rất tò mò, cậu yêu bản thân người đó hay yêu thân phận ân nhân cứu mạng này? Khi cậu cho rằng Diệp Uẩn Thanh là ân nhân thì cậu yêu cô ta sâu đậm, cậu có thể vượt qua sông sâu biển lửa, không tiếc bất cứ giá nào vì cô ta. Đến khi phát hiện ra cô ta không phải là người đã giúp cậu thì cậu lại yêu tôi. Vậy nếu cứu cậu chính là con chó, con mèo thì có phải cậu cũng sẽ yêu chúng nó không?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Thanh Hải xuất hiện một rạng đỏ ửng, anh ta không nhịn được ho khan, cố gắng đè nén sự khó chịu trong cổ họng: “Không phải vậy, cậu thực sự khác biệt, tôi vô cùng tin tưởng người mà tôi thích chính là cậu. Cậu giận dỗi cũng không sao, chỉ cần cậu cho tôi được bồi thường và báo đáp cậu, dù cậu muốn thứ gì thì tôi cũng có thể… “

“Không cần đâu, tôi không ham cái thích đó của cậu.” Dưới ánh mắt đau xót và thống khổ của người đàn ông, Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không biết cậu nhận nhầm người và coi Diệp Uẩn Thanh là tôi ư? Không đâu, tôi đã biết từ lâu rồi.”

Dường như máu của Lâm Thanh Hải đã đông lại, anh ta mở to mắt như vừa nghe được một tin tức khủng khiếp nào đó: “Cậu đã biết từ lâu rằng tôi nhận nhầm người, cậu biết người tôi vẫn luôn muốn tìm, muốn trả ơn là cậu.”

“Đúng vậy.” Diệp Uẩn Ninh thản nhiên nói.

Trong đầu Lâm Thanh Hải bỗng nhiên nổ vang, anh ta nói bằng giọng khàn khàn: “Lâu đến mức nào? Cậu biêt từ bao giờ?”

Diệp Uẩn Ninh cụp mắt: “Trước khi tốt nghiệp cấp hai!”

Lâm Thanh Hải ấn chặt tay vào ngực, trước mắt tối sầm lại. Anh ta dùng giọng giận dữ nói: “Tại sao, tại sao đã biết rõ sự thật rồi mà không nói cho tôi? Tại sao chứ?” Nói xong câu cuối cùng, anh ta gần như gầm lên thành tiếng.

Thì ra Diệp Uẩn Ninh đã biết sự thật từ rất lâu rồi nhưng cô không chịu nói với anh ta, cô thà nhìn anh ta phản bội và đứng về phía em gái cùng cha khác mẹ cũng không mở miệng vạch trần chân tướng.

“Cậu hận tôi đến mức này sao? Hay là cậu muốn trả thù tôi có mắt không tròng?” Đôi mắt anh ta đỏ hoe, một giọt nước mắt không khỏi trào ra từ khóe mắt “Uẩn Ninh, cậu thật tàn nhẫn.”

Nỗi đau thấu tim cũng chỉ đến thế là cùng. Thời gian bọn họ bỏ lỡ kia được tính là gì chứ, có nhiều cơ hội để bù đắp và hòa hợp như thế mà cuối cùng lại biến mất không thấy.

“Cậu sai rồi, tôi không hận cậu, cũng không muốn trả thù cậu.” Diệp Uẩn Ninh nhìn ngón tay của chính mình, nhẹ giọng nói: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã giúp cậu, nhưng loại người như cậu không xứng làm bạn tôi.”

Không xứng?

Lâm Thanh Hải khàn giọng nói: “Tôi chỉ muốn trả ơn thôi, tôi thích cậu thật mà! Nếu tôi biết là cậu thì dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không khiến cậu bị tổn thương!”

Diệp Uẩn Ninh không chút động lòng, nhẹ nhàng nói: “Thế này nhé, trước giờ tôi luôn tin tưởng rằng dù vì trả ơn hay là vì điều gì khác, làm việc gì cũng cần có nguyên tắc và điểm mấu chốt. Trả ơn không phải là cái cớ, cũng không phải là lý do để cậu không kiêng nể gì hại người khác.”

Trả ơn là việc của một người, cậu có thể cho đi tất cả những gì cậu có, nhưng tại sao lại làm ảnh hưởng đến người khác, để họ phải gánh chịu hậu quả cho việc trả ơn của cậu. Để thỏa mãn nguyện vọng của mình, cậu thậm chí bỏ qua nguyên tắc và điểm mấu chốt, chà đạp lên những chuẩn mực của pháp luật, chỉ để “trả ơn” một người.

Cậu được cứu rỗi từ trong bóng đêm, nhưng ngay sau đó, cậu lại dễ như trở bàn tay dẫm đạp người vô tội vào trong bóng tối, làm những việc giống hệt với những kẻ đã từng hại cậu.

Chẳng lẽ trả ơn là một việc làm mù quáng ư? Nó có thể khiến cho một người mắt mù tim đen, không phân biệt được trắng đen phải trái, không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình?

Không, một người chính trực có tam quan bình thường chắc hẳn nên hiểu điều gì nên làm và điều gì không nên làm.

Những gì Lâm Thanh Hải làm chỉ thể hiện anh ta là người như thế nào mà thôi!

Diệp Uẩn Ninh không thể chấp nhận được bạn cùng bàn, đồng bọn và bạn của cô lại là một kẻ xấu xa hèn hạ và vô liêm sỉ như vậy.

Nhận rõ nhân phẩm của một người, không chung chí hướng thì khó lòng hợp tác. Từ đó trở đi, Lâm Thanh Hải không còn được coi là bạn của cô nữa.