Xe cảnh sát gầm rú lao tới bệnh viện Hoắc thị
Trong phòng mổ, ánh đèn mổ phía trên đầu khiến khung cảnh xung quanh trở nên nhợt nhạt, ngón tay được khử trùng của Trần Diệp dưới tấm vải moi ra hai vết máu dày đặc trên giường mổ, toàn bộ môi anh ta bị chính anh cắn nát bét, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng lên trên.
Bác sĩ phụ trách đã hoàn thành bước khâu cuối cùng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng, ca phẫu thuật khá thành công, mọi chuyện đã kết thúc.
“Xong rồi” Anh ta đặt dụng cụ xuống, ra hiệu cho người khác tiếp quản.
Y tá vội vàng bước tới làm việc, cúi đầu nhìn bệnh nhân, đột nhiên hai mắt mở to như nhìn thấy điều gì khó tin, tròng mắt run rẩy kịch liệt: “Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ Lương?”
Bác sĩ Lương không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Giọng cô y tá như sắp khóc: “Bệnh nhân của chúng ta là nữ phải không?”
Bác sĩ Lương cau mày khó chịu, chửi bới: “Cô đang nói linh tinh vậy? Có phải là phụ nữ hay không cô không rõ à?”
Ca phẫu thuật của họ không phải chính quy, không nhận được sự đồng ý có chữ ký của người cung cấp trái tim, đó là một ca mổ không bình thường, thiếu đạo đức và độc ác. Có thể nói, tất cả những người có mặt trong phòng mổ đều đã bị mua chuộc một cách bí mật và mọi người đều biết rõ điều này.
Y tá chỉ vào Trần Diệp đang nằm thẳng, sợ hãi hét lên: “Vậy anh ta là ai?”
Rõ ràng là phụ nữ, trước khi ca phẫu thuật bắt đầu chính cô ta đến cửa đón, tại sao lại biến thành đàn ông? Điều buồn cười hơn nữa là một người đàn ông trưởng thành nằm ngay dưới tầm mắt mà không ai nhận ra điều gì bất thường sau nhiều giờ phẫu thuật?
Dường như có thứ gì đó đã che mắt họ, lúc này sương mù mới tan đi nhưng đã quá muộn.
Cô y tá ngay từ đầu đã có cảm giác cắn rứt lương tâm, bây giờ cô càng sợ đến mức tái mặt và lùi lại.
Bác sĩ Lương cũng thấy rõ người mình đang phẫu thuật là một người đàn ông, anh ta khờ ngang!
Trong phòng mổ hỗn loạn, bác sĩ Lương gần như ngất đi: “Chuyện gì vậy? Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại ở đây? Bệnh nhân ban đầu ở đâu, sao lại thay đổi người?”
Quan trọng hơn là tại sao trong quá trình phẫu thuật anh ta không nhận thấy có điều gì bất thường? Bị ma ám rồi.
Lén lút thực hiện phẫu thuật cấy ghép nội tạng phi pháp là phạm pháp, một khi bị tố cáo sẽ thân bại danh liệt, chưa kể còn phẫu thuật nhầm người thì coi như tiêu đời! Bác sĩ Lương đổ mồ hôi lạnh không dám nghĩ đến chuyện đã xảy ra như thế nào.
Y tá kêu lên: “Bác sĩ Lương, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật và không tin vào ma quỷ, nhưng bây giờ họ cảm thấy ớn lạnh sống lưng và chỉ muốn chạy ra khỏi cửa.
Bác sĩ Lương lau mồ hôi lạnh, tự nhủ: “Đừng sợ, trên đời này không có ma, nhất định có vấn đề gì đó. Hãy đi thông báo anh Hoắc, nhờ anh ấy giải quyết giúp.”
Bọn họ đều nghe Hoắc Tranh mới làm ra chuyện vô lương tâm này, Hoắc Tranh có lẽ không muốn mọi người xảy ra chuyện, anh ra rất có năng lực, nhất định có thể giải quyết.
Đột nhiên sắc mặt của anh ta thay đổi: “Không ổn, đi thông báo đối phương bị ghép nhầm trái tim.”
Ca phẫu thuật của hai bên gần như được thực hiện cùng một lúc, trái tim ở đây được lấy ra và ngay lập tức được chuyển đến phòng mổ bên cạnh, nhưng nó đã không còn là trái tim phù hợp ban đầu nữa, nếu xảy ra hiện tượng đào thải sẽ rất khủng khiếp.
Anh ta biết Hoắc Tranh làm tất cả những điều này là để cứu bạn gái mình, nếu Diệp Uẩn Thanh khỏe mạnh thì không sao, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì anh sẽ thực sự tuyệt vọng.
Từ đầu đến cuối, Trần Diệp không có phản ứng gì tựa như một người chết, thật lâu sau đó, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt rồi biến mất.
Hoắc Tranh lo lắng đi cùng vợ chồng họ Diệp ra ngoài phòng mổ của bạn gái, anh ta thở phào nhẹ nhõm khi đèn xanh bật sáng và háo hức lao về phía trước.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mổ chính nở nụ cười nhẹ nhõm và bước ra ngoài.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Thanh Thanh ổn chứ?”
Bác sĩ dè dặt gật đầu: “Ngài Hoắc, ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân không có phản ứng đào thải nào. Sau khi quan sát một thời gian và xác nhận tình trạng tốt đẹp, cô Diệp sẽ sinh hoạt giống như người bình thường.”
“Tuyệt quá, Thanh Thanh không sao.”
Vợ chồng Diệp Lương vui mừng đến phát khóc, Hoắc Tranh cũng nở nụ cười vui vẻ, ước gì được gặp lại người yêu ngay lập tức.
“Ngài Hoắc.” Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã của trợ lý cá nhân ở cách đó không xa, vẻ mặt khẩn trương.
Hoắc Tranh cau mày, biết trợ lý lúc này sẽ không quấy rầy hắn, trừ phi có việc gì rất quan trọng, hắn quay sang nói với ba Diệp và mẹ Diệp: “Chú và dì, con xin phép hai người một lát.”
“Đi đi. Chúng ta sẽ chăm sóc Thanh Thanh trước, đừng lo lắng.” Họ vô cùng biết ơn Hoắc Tranh, biết rằng anh ta đã tìm được trái tim tương thích với con gái mình, họ ước gì có thể thờ phụng Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh gật đầu, sải bước đi về phía trợ lý.
“Chủ tịch Hoắc, có chuyện rồi.”
Trợ lý Mã cũng vừa nhận được tin xe cảnh sát đã tới bên ngoài bệnh viện, nói đã nhận được tố giác.
Điều khiến Trợ lý Mã càng khó tưởng tượng hơn là đã xảy ra sự cố trong quá trình phẫu thuật.
Anh ta lập tức thấp giọng báo cáo hai sự kiện lớn đã xảy ra, Diệp Uẩn Ninh, người ban đầu dự kiến có mặt ở đó, đã không biết biến mất vào lúc nào và chính Trần Diệp đã bị đổi tim. Ngoài ra cảnh sát đã đến, họ phải tìm cách đối đáp.
Con trai nhà họ Trần gặp tai nạn trong bệnh viện nhà mình, bỗng dưng trái tim bị thay thế, Trần Diệp không dễ bị ức hiếp như người không có người thân bên cạnh như Diệp Uẩn Ninh, nếu xử lý không tốt, hai nhà sẽ trở thành kẻ thù.
Quan trọng hơn là làm thế nào để đối phó với cảnh sát.
Hoắc Tranh không tin có ma quỷ gây rối, trong tiềm thức, anh ta cảm thấy nhất định do Trần Diệp không cẩn thận làm Diệp Uẩn Ninh tìm ra manh mối và bằng cách nào đó thay thế Trần Diệp, ngược lại Trần Diệp bị cô trả đũa.
Anh ta thầm cười nhạo sự kém cỏi của Trần Diệp khi bị một người phụ nữ lừa, nhưng dù sao ca phẫu thuật của Diệp Uẩn Thanh hiện tại đã thành công và tất cả đều là nhờ sự đóng góp tận tâm của Trần Diệp.
Không cần phải nói ai đã gọi cảnh sát, chắc chắn là người đã chạy thoát, Diệp Uẩn Ninh.
Tuy nhiên nếu đã làm một việc phi pháp như thế này thì anh đã chuẩn bị đầy đủ từ trước để đề phòng nên với vẻ mặt không thay đổi, anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Không phải Trần Diệp si mê Thanh Thanh đến mức có thể hiến cả trái tim của bạn gái mình sao? Bây giờ bạn gái anh ta đã bỏ trốn, tự nhiên anh ta không đành lòng nhìn Thanh Thanh không thể tìm được trái tim thích hợp vì lỗi của mình. Vì vậy, nếu nhà họ Trần tra hỏi, cậu chỉ cần nói rằng tất cả là do Trần Diệp tự nguyện, không trách được ai cả.” Hoắc Tranh không hề quan tâm chỉ đạo, anh ta còn chưa coi trọng nhà họ Trần.
Vì là tự nguyện nên mọi thủ tục chuẩn bị đều đã hoàn tất, chỉ cần đổi tên trên giấy đồng ý phẫu thuật là được, đảm bảo cảnh sát không tìm ra manh mối.
Trợ lý Mã hiểu ra: “Chủ tịch Hoắc, ngài nói đúng. Tất cả những điều này đều do Trần Diệp tự nguyện và không liên quan gì đến chúng ta.”
Cho dù không có bằng chứng, anh ta cũng sẽ tạo ra bằng chứng để chứng minh sự việc là như vậy, việc họ phải làm bây giờ là thuyết phục Trần Diệp hợp tác với anh ta để thay đổi câu chuyện và thừa nhận rằng anh ta đã ký vào giấy đồng ý phẫu thuật một cách tự nguyện và tỉnh táo, mọi thứ không liên quan gì đến bệnh viện.
Nói là làm, trợ lý Mã lập tức hành động.