Sốc, vậy mà đứa bé kia lại không phải là con của Phương Tử Minh.
Mẹ Ngu che miệng không dám tin, bà nhìn Diệp Uẩn Ninh để chứng thực: Báo cáo xét nghiệm là thật ư?
Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh gật đầu. Không ai biết rõ hơn cô rằng Phương Tử Minh không thể sinh con, trừ khi anh ta uống thuốc giải cô đưa cho.
Mẹ Ngu lén liếc nhìn người nhà họ Phương ở phía đối diện một cái, âm thầm dò hỏi Diệp Uẩn Ninh: “Vậy bọn họ có biết…?”
Diệp Uẩn Ninh lắc đầu. Giấy kết quả xét nghiệm vẫn luôn nằm ở trong tay cô, bọn họ đương nhiên không thể nào biết được sự thật.
Cho nên, Phương Tử Minh làm kẻ đổ vỏ, anh ta bị chính cô bồ nhí của mình lừa gạt sao?
Mẹ Ngu suýt chút nữa thì cười ré lên, ông trời đúng là có mắt, đáng đời!
Nếu không phải sợ bị cha mẹ Phương chú ý, do đó ảnh hưởng đến việc ly hôn của Ngu Tịch Lam thì bà thật sự sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng thật to.
“Hai người đang làm gì thế?” Cha Ngu ngồi ở một bên nhìn bọn họ với vẻ khó hiểu. Nói chuyện gì mà không cho ông nghe cùng.
Mẹ Ngu ra hiệu cho ông đừng lên tiếng, cố gắng không phát ra tiếng động đưa kết quả xét nghiệm cho ông xem.
Cha Ngu cũng mở to mắt, thật đấy à?
Mẹ Ngu gật đầu, là thật, là thật, thật không thể thật hơn. Đứa cháu trai mà hai ông bà Phương nâng niu chiều chuộng là giả.
Cha mẹ Phương ôm đứa bé tự giác tránh xa người nhà họ Phương. Mẹ Phương quả thực yêu quý cháu trai vô cùng, bà ôm đứa bé hôn lấy hôn để rồi khẽ gọi cục cưng của bà.
“Ôi chao, ông nhìn xem, cái trán này, cái lông mày nhỏ này, giống Tử Minh lúc bé như đúc. Đáng yêu thế không biết. Nhạc Nhạc, con tên là Nhạc Nhạc phải không? Bà là bà nội, Nhạc Nhạc gọi bà nội nào.” Mẹ Phương thơm và hít hà cậu bé mãi không ngừng.
Cha Phương cũng không thể nghiêm mặt với đứa trẻ được. Ông cầm lòng không đậu nở nụ cười.
Có lẽ Nhạc Nhạc cũng nhận ra bọn họ không hề có ác ý với mình nên thả lỏng cơ thể, nũng nịu nói: “Con muốn mẹ, bà nội ơi, bà dẫn con đi tìm mẹ được không?”
Cha mẹ Phương nhìn nhau, bà không muốn cháu trai nhớ nhung mẹ ruột.
Bà không có chút cảm tình nào đối với người phụ nữ đã quyến rũ con trai mình. Nói cái gì mà đi nhầm phòng, mẹ Phương chẳng tin, nhất định là có mục đích riêng. Cô ta lại còn rất xảo trá khi sinh con rồi mới đi tìm Phương Tử Minh bắt chịu trách nhiệm. Cũng chỉ có Phương Tử Minh ngây thơ mới có thể tin mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.
Tuy người phụ nữ kia sinh cháu trai cho nhà họ Phương nhưng không có chuyện cô ta được bước vào cửa. Có thể giữ lại đứa bé nhưng người phụ nữ kia cần thiết phải rời xa.
Mẹ Phương vội vàng dỗ dành: “Nhạc Nhạc, chúng ta không tim mẹ, mẹ đã đưa con đi, không cần con nữa phải không? Ôi, Nhạc Nhạc đừng khóc, bà nội và ông nội, còn cả bố con, đều cần con. Sau này con hãy ở cùng chúng ta được không?”
Mẹ Phương đang hết sức nỗ lực bắt đầu chê bai mẹ của cậu bé với cậu, hơn nữa bà cũng chưa nói sai lời nào. Không phải lúc đầu Tần Tử Nhu đã dự tính giao Nhạc Nhạc cho Ngu Tịch Lam làm con nuôi sao?
Làm sao cô ta có thể là một người mẹ tốt khi dễ dàng từ bỏ con trai mình như vậy?
“Hu hu, mẹ không như vậy, mẹ cần Nhạc Nhạc, con muốn tìm mẹ cơ!” Nỗi buồn lập tức bao trùm lấy Nhạc Nhạc bé nhỏ, Nhạc Nhạc khóc lóc không chịu nghe theo.
“Ôi chao, bà chọc cho Nhạc Nhạc khóc rồi.” Cha Phương trách cứ vợ mình.
Mặc dù có vẻ ngoài nghiêm nghị và lão luyện nhưng thật ra trong lòng cha Phương cũng yêu thích đứa cháu trai đột nhiên xuất hiện này cực kỳ. Chẳng qua ông không muốn lộ ra dấu vết trước mặt người nhà họ Ngu để tránh gây thêm hiềm khích thôi.
“Nhạc Nhạc, con cùng ông nội về nhà, sau này công ty của ông nội cũng là của con, ông nội cho Nhạc Nhạc mọi thứ, được không?” Ông mừng rỡ nheo đôi mắt già nua.
Nhạc Nhạc cũng chẳng biết công ty là cái gì, thấy hai ông bà có vẻ mặt ôn hoà nên bắt đầu nhõng nhẽo, quấy khóc đòi bố mẹ.
Nghe động tĩnh ở phía bọn họ, mẹ Ngu khinh thường trợn trắng mắt. Cứ vui vẻ đi, vui vẻ đi, chỉ mong đến khi biết được chân tướng, các người cũng mừng rỡ được như thế nhé.
Bên kia, Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh đã đến cục dân chính.
Phương Tử Minh nhìn Ngu Tịch Lam bằng ánh mắt cầu xin: “Bà xã, em muốn ly hôn thật à? Nếu sau này anh không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nữa…”
“Thôi, cất cái tình yêu giả dối của anh đi.” Ngu Tịch Lam lạnh nhạt lườm anh ta, “Tôi đã nói rồi, tôi không thể tha thứ cho kẻ phản bội. Nếu anh đã dám làm thì chứng tỏ anh đã không thèm để ý hôn nhân từ lâu rồi.” Việc gì lúc này phải làm ra vẻ như thế.
Phương Tử Minh cay đắng nói: “Nếu anh nói anh đã sớm hối hận thì sao?”
Anh ta cho rằng mình đã chán ngán cuộc hôn nhân này từ lâu rồi nhưng đến khi thật sự phải chia tay, anh ta mới phát hiện ra mình luyến tiếc nó đến thế.
Ngu Tịch Lam cười khẩy: “Hối hận? Liên quan gì đến tôi. Anh vui vẻ chỗ nào thì dính chặt chỗ đó cho tôi. Một tên đàn ông đã bị người phụ nữ khác sử dụng thì còn không sạch bằng rác rưởi, quá bẩn!”
Vừa nói, cô vừa nhìn đi chỗ khác và còn cố tình cách xa anh ta vài bước với thái độ ghét bỏ.
Sắc mặt Phương Tử Minh hết xanh rồi lại trắng, Ngu Tịch Lam nói chuyện thật khó nghe. Hơn nữa, không biết tại sao anh ta luôn cảm thấy chỗ kia của mình sưng tấy, đau đớn, thắt lưng cũng nhức mỏi khó chịu. Đừng nói là có di chứng thật chứ?
Anh ta quyết định dù có mất mặt cũng phải đến bệnh viện để khám. Đợi lúc nào về thì sẽ đi.
Bởi vì Ngu Tịch Lam kiên quyết ly hôn nên khi đến lượt bọn họ, Phương Tử Minh cũng không giở trò mà ngoan ngoãn ký tên.
Rất nhanh sau đó, họ nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Cầm giấy chứng nhận ly hôn, Ngu Tịch Lam có biểu cảm khoan khoái còn Phương Tử Minh lại mang vẻ mặt buồn bã.
Hiện giờ anh ta đã không nằm trong phạm vi quan tâm của Ngu Tịch Lam, ngược lại, cô chỉ muốn thấy anh ta càng xui xẻo càng tốt.
Ngu Tịch Lam không thèm để ý đến anh ta. Khi cô lái xe đi rồi, Phương Tử Minh mới vội vàng đuổi theo.
Trở lại ngôi nhà từng là tổ ấm của hai người, Ngu Tịch Lam xuống xe trước, đưa giấy chứng nhận ly hôn cho cha mẹ xem qua, coi như đặt một dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân thất bại này.
Phương Tử Minh đi theo phía sau thở hồng hộc.
Mở cửa ra, Ngu Tịch Lam bắt gặp ánh mắt quan tâm của bố mẹ, cô mỉm cười: “Bố, mẹ, con ly hôn rồi.”
Mẹ Ngu nhẹ nhàng thở ra: “Ly hôn là tốt rồi, ly hôn là tốt rồi!”
Lúc này đây, bà ước gì con gái có thể nhảy ra khỏi hố lửa này, không cần làm theo thoả thuận DINK gì đó, về sau có thể có con của chính mình.
Bố Ngu hừ hừ, nói: “Bây giờ đã ly hôn rồi, tài sản có thể đợi sang ngày mai rồi giao nhận. Hiện tại các người có thể rời đi.”
Mẹ Phương cũng ôm đứa bé đứng dậy, ngơ ngác một chút khi nghe lời bố Phương nói. Tại sao lại bắt bọn họ rời đi?
Ngay sau đó, à, dựa theo thoả thuận thì căn nhà này thuộc về Ngu Tịch Lam. Hiện tại cô là chủ nhân của căn nhà, đương nhiên có thể đuổi họ đi.
Trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ và buồn bực, mẹ Phương trừng đứa con trai không nên thân của mình một cái, duỗi tay nói: “Khoan đã, trước hết hãy đưa giấy xét nghiệm ADN cho chúng tôi.”
Tuy đã khẳng định Nhạc Nhạc là cháu trai nhà họ Phương ở trong lòng, nhưng nếu không xem một cái thì bà không yên tâm lắm.
Khuôn mặt mẹ Ngu hiện lên một chút khó xử, bà do dự nhìn con gái của mình.
Ngu Tịch Lam khó hiểu khi bị mẹ nhìn, hơn nữa tại sao thoạt nhìn vẻ mặt của Diệp Uẩn Ninh và bố mình lại hơi hơi quái lạ, giống như gặp chuyện gì đó buồn cười mà phải ép bản thân nín cười.
“Thôi được rồi, con có muốn xem một cái rồi đưa cho bọn họ không?” Mẹ Ngu thở dài và đưa đồ cho cô.
Ngu Tịch Lam còn chưa tận mắt nhìn thấy kết quả giám định. Cô có linh cảm rằng bên trong có điều kỳ lạ, lập tức ngoan ngoãn nghe lời mở ra xem một cái.
Sau đó, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn dòng chữ cuối cùng, cả người lập tức cứng đờ.
Bỗng nhiên, bỗng nhiên, không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
“Các người đang làm gì?” Phương Tử Minh nghi hoặc nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Đưa đồ cho anh!” Anh ta đưa tay ra.
“Ồ!” Ngu Tịch Lam ngẩng đầu nhìn trời, ngoan ngoãn đưa qua.
Cô kéo Diệp Uẩn Ninh ở một bên đang nhịn cười lại, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Cô bồ kia cắm sừng anh ta à?”
Diệp Uẩn Ninh nhắc nhở cô: “Có phải cậu quên là lúc trước ở bệnh viện mình đã cho Phương Tử Minh một lọ nước thuốc và anh ta đã uống hết.”
Ngu Tịch Lam cố gắng nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy. Cô trợn to mắt: “Lúc đó cậu nói thật à?”
Diệp Uẩn Ninh nói rằng uống nó sẽ có thể tránh thai một cách hoàn hảo, không đau, không có tác dụng phụ. Cô cứ nghĩ rằng bạn thân chọc ghẹo Phương Tử Minh để xả giận cho mình và hoàn toàn không cho là thật.
Bởi vì nếu thực sự có một loại thuốc tránh thai hiệu quả và tiện lợi như vậy thì tại sao trước giờ cô chưa từng nghe nhắc tới.
Diệp Uẩn Ninh gật đầu, nhấn mạnh: “Thật trăm phần trăm. Vì thế hiện giờ Phương Tử Minh vô sinh, đứa bé này có thể là con của bất kỳ ai nhưng tuyệt đối không phải là con của anh ta.”
Ngu Tịch Lam sung sướng khi người gặp hoạ, cười nói: “Thì ra Phương Tử Minh thích ‘đổ vỏ’!”
Bên kia Phương Tử Minh không thể tin được mà sợ hãi kêu lên: “Sao có thể như thế được? Có phải kết quả xét nghiệm giả không?”
Tại sao lại không có quan hệ Cha – Con, Nhạc Nhạc rõ ràng giống mình như vậy?
“Sao vậy, sao vậy, để mẹ xem!” Mẹ Phương ném đứa bé khóc đến mức ngủ thiếp đi cho cha Phương, đứng dậy đoạt lấy tờ kết quả xét nghiệm ADN trên tay Phương Tử Minh.
Dòng chữ ‘Không có quan hệ huyết thống CHA CON’ chói lọi đập vào mắt, cơ thể mẹ Phương không khỏi loạng choạng.
Đứa cháu mà họ đã phải trả giá rất nhiều để đổi lấy lại là giả. Cú sốc này quá lớn, được rồi lại mất, không có gì có thể khiến người ta suy sụp hơn thế.
Phương Tử Minh mang vẻ mặt hung ác, hung tợn nhìn Ngu Tịch Lam: “Có phải cô, có phải cô giở trò, cô cố ý phải không?”
Diệp Uẩn Ninh chắn trước người Ngu Tịch Lam, mắt lạnh liếc nhìn anh ta một cái. Phương Tử Minh sợ hãi trước sự lạnh lẽo trong ánh mắt của cô, không khỏi lùi về phía sau vài bước.
Ngu Tịch Lam từ phía sau thò đầu ra, vô tội nói: “Kể từ khi nhận kết quả xét nghiệm, bây giờ tôi mới nhìn lần đầu. Tôi còn tưởng rằng đứa bé thật sự là con riêng của anh cơ, thì ra là hiểu lầm. Nếu anh sợ tôi làm giả thì hoan nghênh anh tự đi làm đi.”
Cô không thẹn với lương tâm.
Cha Phương giật mình đến mức làm đứa bé ngã xuống. Nhạc Nhạc bừng tỉnh giấc, sợ đến mức ngồi khóc oà dưới đất. Chỉ tiếc rằng lúc này không ai có tâm trạng dỗ dành cậu bé.
Phương Tử Minh đang túm tóc mình và gần như phát điên, sao lại không phải, sao lại không phải chứ? Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Mẹ Phương che ngực, há miệng thở dốc, chỉ vào con trai: “Gọi người phụ nữ kia tới đây hỏi cho rõ ràng. Làm xét nghiệm ADN thêm một lần nữa, gọi người đưa đi ngay lập tức đi.”
Mẹ Phương tức giận đến mức run rẩy cả người. Thật ra trong lòng bà đã có dự cảm kết quả xét nghiệm là thật, bởi vì Ngu Tịch Lam không cần phải lừa bọn họ. Chỉ cần làm xét nghiệm một lần nữa là có thể biết được sự thật, Ngu Tịch Lam sẽ không làm một việc vô nghĩa như vậy.
Phương Tử Minh vẫn còn hồn xiêu phách lạc, anh ta không thể tin được chuyện Nhạc Nhạc có khả năng không phải là con mình.
Anh ta, bị lừa?
Thấy anh ta không nhúc nhích, mẹ Phương chửi ầm lên: “Cái đồ phế vật, hèn nhát, còn không đi mà đứng đây làm gì!”
Xem anh làm ra toàn những chuyện quái quỷ gì thế này?