Tất nhiên là không bị rách, nhưng việc chăm sóc vết thương sau phẫu thuật quả thực chưa được tốt.
Những ngày tiếp theo, Phương Tử Minh thường xuyên cảm thấy mình đi tiểu khó khăn, bụng dưới quặn đau, thắt lưng thỉnh thoảng cũng đau âm ỉ.
Anh ta cũng hơi lo lắng trong lòng, nghĩ rằng vì sức khỏe của mình, dù có xấu hổ cũng phải đến bệnh viện một chuyến, nhưng mãi mà anh ta vẫn chưa tìm được thời gian để đi.
Trong khi bận rộn với việc của công ty, anh ta cũng phải sắp xếp thời gian để giải quyết việc nhận nuôi Nhạc Nhạc. Có thể nói rằng anh ta đã rầu thúi ruột để chuyện này có thể diễn ra hoàn mỹ mà không có bất kỳ sơ hở nào.
Tâm trí của anh ta dồn hết cho việc nhận con nuôi nên anh ta không thấy ánh mắt Ngu Tịch Lam nhìn mình ngày càng lạnh nhạt. Đã lâu lắm rồi hai người chưa nói chuyện bình thường với nhau.
Cuối cùng, Phương Tử Minh đã tìm được một trại trẻ mồ côi sẵn sàng nhận nuôi Nhạc Nhạc tạm thời và phối hợp diễn kịch với anh ta. Đương nhiên, để có kết quả này, anh ta cũng phải trả một cái giá lớn.
Sau khi được bọn họ dày công huấn luyện, Nhạc Nhạc đã trở nên nhạy bén hơn một chút. Sau vài lần diễn tập, cậu bé đã biết cách phối hợp với anh ta, rốt cuộc cũng có thể chính thức ‘nhận nuôi’ Nhạc Nhạc.
Tại chung cư, Tần Tử Nhu ôm Nhạc Nhạc khóc không thành lời, còn Nhạc Nhạc đang ôm đồ chơi hình con hổ nhỏ với ánh mắt sợ hãi, tay nhỏ căng thẳng và bất an nắm lấy góc áo của mẹ.
Trong trái tim nhỏ bé của cậu bé, cậu không hiểu phải làm tất cả mọi chuyện này để làm gì, cậu chỉ biết rằng cậu phải chia xa mẹ mình. Chính mình phải một mình chuyển đến một chỗ ở xa lạ, sau đó đợi bố tới đón mình, à, cậu còn sẽ có một người mẹ mới.
Từ giờ trở đi, cậu sẽ phải sống trong nhà của bố và mẹ mới. Từng giọt nước mắt của cậu rơi xuống, mình không muốn có mẹ mới, mình chỉ cần mẹ mình thôi.
“Mẹ, mẹ ơi, Nhạc Nhạc sợ!” Bé con chui vào trong lòng mẹ, giống như làm thế sẽ cảm thấy an toàn hơn, “Con muốn mẹ!”. Cậu bé tủi thân khóc nức nở.
“Được rồi, Nhạc Nhạc, con phải nghe lời nhé, sau này mẹ sẽ đi thăm con.” Tần Tử Nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, nghiêm túc dặn dò, “Con nhớ rõ những lời bố mẹ dạy con nói nhé, đừng có nói lung tung. Sau đó, nếu nhìn thấy bố thì không được gọi ‘bố’ mà phải gọi là chú. Đợi khi nào bố bảo con gọi bố thì con mới có thể gọi biết không?”
Mấy ngày nay, cô ta vẫn luôn dạy Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc ngây thơ làm theo nhưng không biết lúc đó có thuận lợi không?
Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào nữa, Phương Tử Minh muốn tranh thủ lúc Ngu Tịch Lam đồng ý nhanh chóng làm xong việc, chỉ có thể nhẫn tâm ép buộc Nhạc Nhạc.
“Nhạc Nhạc, mẹ không nỡ rời xa con.” Tần Tử Nhu ôm chặt lấy con trai và khóc, “Mẹ làm như thế tất cả là vì tương lai của con, con nhất định không được quên mẹ, được không?”
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Nhìn thấy Tần Tử Nhu khóc, Nhạc Nhạc nức nở khóc theo và càng ôm chặt không chịu buông tay ra.
“Được rồi, sắp hết giờ rồi, anh còn phải nhanh nhanh đưa Nhạc Nhạc qua đó rồi về đi làm nữa!” Phương Tử Minh ở một bên thúc giục.
Vừa nói, anh vừa ta vừa ngồi xổm xuống ôm lấy Nhạc Nhạc đang khóc mếu, hôn cậu bé và an ủi: “Nhạc Nhạc, con còn nhớ những lời bố đã nói không? Con phải ngoan ngoãn ở lại cô nhi viện ba ngày. Chỉ cần qua ba ngày, bố sẽ đi đón con ngay. Đến lúc đó, con phải nhớ những điều bố đã dạy con. Đợi sau khi bố nhận được con rồi thì sau này con có thể ở cùng bố mãi mãi.”
“Mẹ, con muốn mẹ cơ!” Nhạc Nhạc khóc đến mức chảy cả nước mũi, duỗi tay nhỏ về phía Tần Tử Nhu đòi ôm.
Tần Tử Nhu khóc đến mức đứt ruột đứt gan nhưng vẫn quay đầu đi không nhìn Nhạc Nhạc. Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ cần thuận lợi thì sau này Nhạc Nhạc sẽ không bao giờ còn là con ngoài giá thú mà là người thừa kế của nhà họ Phương. Vì tất cả những điều này, cô ta chỉ còn cách nén nỗi đau để cậu bé rời xa.
Phương Tử Minh không hề chậm trễ nữa, dứt khoát tàn nhẫn mặc kệ Nhạc Nhạc giãy giụa gào khóc, ôm cậu bé xuống dưới.