Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 152




Thắt ống dẫn tinh?​Phương Tử Minh đi thắt ống dẫn tinh chắc chắn không phải vì mình.

Phương Tử Minh suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, anh ta còn định lấy tay ngoáy lỗ tai.​Đến lúc đó, anh có thể không cần đứa bé ấy à?

Bảo mình đi thắt ống dẫn tinh, nói đùa đấy à?​Phương Tử Minh suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, anh ta còn định lấy tay ngoáy lỗ tai.

Tần Tử Nhu lấy hết can đảm nhìn anh ta: “Đúng vậy, trừ khi anh đồng ý thắt ống dẫn tinh, bảo đảm sau này chỉ có một đứa con là Nhạc Nhạc, nếu không em không thể yên tâm giao con cho anh được.”​Lần này anh ta thực sự đã hy sinh rất nhiều cho Nhạc Nhạc.

“Em đang nói mớ đấy à, thắt cái gì mà thắt. Anh không đồng ý đâu.” Anh ta giận dữ, trợn trắng mắt nói.​Đến lúc đó, cô sẽ lấy bằng chứng đập vào đầu Phương Tử Minh, sau đó dứt khoát ly hôn và bắt anh ta phải trả một cái giá thật lớn vì đã lừa dối mình.

Anh ta ghét nhất đến bệnh viện, huống chi còn phải dùng dao trên người mình. Lúc trước thống nhất theo lối sống DINK, Ngu Tịch Lam còn không bắt anh ta đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh. Đương nhiên bọn họ cũng khá may mắn, cho dù có mấy lần quên không làm biện pháp phòng tránh thì Ngu Tịch Lam cũng không mang thai.​Hơn nữa, anh ta cũng nhất trí là về sau sẽ cho mình gặp Nhạc Nhạc.

Gã này hoàn toàn đã quên mất lọ nước thuốc mà Diệp Uẩn Ninh đưa cho anh ta, hoặc là trước giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ điều Diệp Uẩn Ninh nói là sự thật.​Ngu Tịch Lam cũng nhận được tin do thám tử tư gửi đến.

Ngu Tịch Lam là vợ chính thức của anh ta mà cũng chưa yêu cầu anh ta làm thế, dựa vào đâu mà Tần Tử Nhu cho rằng anh ta sẽ đồng ý?​Tên đàn ông hư hỏng rồi thì lúc nào cũng có thể đổi sang người mới, đâu có quan trọng bằng công việc.

Tần Tử Nhu khóc lóc, nức nở nói: “Vậy thì làm sao em có thể tin được sau này anh sẽ đối xử tốt với Nhạc Nhạc? Lỡ như anh có thêm một đứa con thì sao? Em sẵn lòng để Nhạc Nhạc xa em là vì muốn buông tay để con có một cuộc sống tốt hơn. Nếu anh không đồng ý với em thì em thà để Nhạc Nhạc đi theo em chịu khổ còn hơn là sau này con khổ sở, thất vọng vì bị bỏ rơi. Anh hãy để mẹ con em đi đi!”​Vì vậy, dưới ánh mắt của Ngu Tịch Lam, anh ta cắn răng ăn phần lớn chỗ đồ cay đó.

Phương Tử Minh đau đầu vì tiếng khóc của cô ta. Anh ta phát cáu nói: “Không phải anh đã nói với em là anh sẽ không sinh thêm con, chỉ có một mình Nhạc Nhạc rồi à, sao em còn chưa hài lòng!”​Dì cho rất nhiều ớt cay, đủ để anh ăn đã đời luôn.

Tần Tử Nhu khóc sướt mướt phản bác: “Nếu lời hứa có tác dụng thì Nhạc Nhạc chui từ đâu ra? Dù anh thật sự không muốn có con thì cũng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn trên đời. Chẳng may thì sao? Chẳng may có người phụ nữ nào đó muốn có con với anh rồi gài bẫy anh thì sao? Đến lúc đó, anh có thể không cần đứa bé ấy à? Vậy thì Nhạc Nhạc phải làm sao đây, anh có thể đảm bảo rằng anh luôn thích con và sẽ không có một ngày anh ghét con ư?”​Anh ta thà rằng muốn đứa con do người phụ nữ khác sinh ra cũng không cần con của cô.

Cô ta cầu xin vô cùng đáng thương: “Em không dám yêu cầu anh chỉ có một mình em, em chỉ cần Nhạc Nhạc là đứa con duy nhất của anh là đủ rồi. Vì Nhạc Nhạc, em xin anh đấy, anh đồng ý với em là đi thắt ống dẫn tinh được không? Em chỉ không muốn có một đứa bé khác đến tranh tình thương của cha với Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc ngây thơ, tốt bụng như vậy, con sẽ bị bắt nạt thê thảm mất.”​Em chỉ không muốn có một đứa bé khác đến tranh tình thương của cha với Nhạc Nhạc.

Tần Tử Nhu khóc không thành tiếng.​Cô sẽ nói cho Diệp Uẩn Ninh nghe sau khi mọi chuyện được làm rõ. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nhắc tới Nhạc Nhạc, Phương Tử Minh không khỏi quay đầu lại nhìn Nhạc Nhạc.​Như vậy thì cô ta cũng có thể an tâm một chút khi để Nhạc Nhạc rời xa mình.

Nhạc Nhạc đang hết sức chăm chú xem phim hoạt hình, đôi mắt tròn xoe mở thật to, miệng cũng há to vì kinh ngạc. Do phấn khích mà cơ thể nhỏ nhắn nhấp nhổm lên xuống.​Nhưng khi anh ta quay đầu nhìn, Ngu Tịch Lam vẫn mỉm cười giống hệt bình thường.

Như thể phát hiện ra ánh mắt của anh ta, Nhạc Nhạc quay đầu nghi ngờ nhìn sang, cái miệng nhỏ háo hức gọi “Bố ơi” rồi nheo đôi mắt đầy ngọt ngào.​”

Phương Tử Minh không nhịn được nở nụ cười, vẫy tay với bé.​” Phương Tử Minh hỏi.

Anh ta có thể không quan tâm đến Tần Tử Nhu, nhưng anh ta lại rất thương Nhạc Nhạc. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này quả thực giống như chạm đến trái tim anh ta, khiến anh ta nguyện ý dâng hiến tất cả chỉ để bé được hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.​Thắt ống dẫn tinh?

Phương Tử Minh không thể tưởng tượng được sau này sẽ sinh thêm một đứa con nữa, sau đó để đứa bé ấy thay thế vị trí của Nhạc Nhạc. Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh về sau Nhạc Nhạc suy sụp và thê thảm là anh ta đã không chịu nổi rồi.​Nhạc Nhạc đang hết sức chăm chú xem phim hoạt hình, đôi mắt tròn xoe mở thật to, miệng cũng há to vì kinh ngạc.

Anh ta không khỏi suy ngẫm, liệu mình có thực sự nên đến bệnh viện triệt sản vì Nhạc Nhạc không?​Tần Tử Nhu khóc không thành tiếng.

(Mở khoá chương 153: giống chương 151)​Cả bàn ăn này, không phải rất cay thì cũng là đồ ăn dầu mỡ, nếu ăn rồi thì miệng vết thương có thể ổn không?

Anh ta có thể đảm bảo rằng mình thực sự không muốn có đứa con thứ hai, nhưng Tần Tử Nhu nói cũng không sai, anh ta có thể quản được chính mình nhưng không có nghĩa là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Để không có mối hoạ về sau, thắt ống dẫn tinh thật đúng là một cách để tránh phiền toái.​Anh ta có thể đảm bảo rằng mình thực sự không muốn có đứa con thứ hai, nhưng Tần Tử Nhu nói cũng không sai, anh ta có thể quản được chính mình nhưng không có nghĩa là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hơn nữa làm thế cũng có thể khiến Tần Tử Nhu yên lòng, đồng ý rời xa Nhạc Nhạc, vấn đề khiến mình khó xử cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.​”

Nhưng mà, Phương Tử Minh cau mày, thật xấu hổ khi bắt một người đàn ông chủ động thực hiện triệt sản. Lần này anh ta thực sự đã hy sinh rất nhiều cho Nhạc Nhạc.​Anh ta luôn cố gắng chậm được ngày nào hay ngày đấy, hoàn toàn không có tâm trí để ý đến thái độ của Ngu Tịch Lam.

Tần Tử Nhu cẩn thận nhìn và chờ đợi câu trả lời của anh ta.​Tần Tử Nhu cắn môi, nặng nề gật đầu, cô ta cũng không biết có nên hy vọng Phương Tử Minh phẫu thuật càng sớm càng tốt hay không.

Phương Tử Minh hít một hơi thật sâu và gật đầu dứt khoát: “Được rồi, anh đồng ý với em là sẽ đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh. Em cũng phải giữ lời, giao Nhạc Nhạc cho anh đấy.”​Anh hãy để mẹ con em đi đi!

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tần Tử Nhu không khỏi nở nụ cười, tuy rằng cô ta đã nhanh chóng kiềm chế lại.​Có lẽ cô đã đoán trước được người phụ nữ mà Phương Tử Minh không ngần ngại nói dối và trốn làm để gặp chính là Tần Tử Nhu, cho nên cô không hề ngạc nhiên khi thấy người trong ảnh.

Xem ra Phương Tử Minh thực sự coi trọng Nhạc Nhạc. Như vậy thì cô ta cũng có thể an tâm một chút khi để Nhạc Nhạc rời xa mình.​Phía bên cạnh là cua xào cay, nghêu xào cay, tôm hùm đất siêu cay, đầu cá sốt tiêu xắt lát thơm ngon, bít tết tiêu đen.

Hơn nữa, anh ta cũng nhất trí là về sau sẽ cho mình gặp Nhạc Nhạc. Tần Tử Nhu âm thầm thề rằng cô ta nhất định phải duy trì được quan hệ mẹ con với Nhạc Nhạc, không để cậu bé quên người mẹ đẻ là cô ta.​Điều khiến anh ta sợ hãi hơn nữa là anh cảm thấy ngứa ngáy, sưng tấy và tê cứng ở phía dưới.

Nếu đã quyết định rồi thì Phương Tử Minh cũng không do dự nữa, đứng dậy nói: “Trước tiên, em hãy chuẩn bị cho Nhạc Nhạc đi. Đợi sau khi phẫu thuật xong, anh sẽ sắp xếp cô nhi viện nhận nuôi Nhạc Nhạc, sau đó chờ con được đón đi. Em hãy nhớ kỹ là đến lúc đó, nhất định không được xuất hiện đấy.”​Đêm đó, nhân lúc Phương Tử Minh không chú ý, cô đã thuê một thám tử tư.

Tần Tử Nhu cắn môi, nặng nề gật đầu, cô ta cũng không biết có nên hy vọng Phương Tử Minh phẫu thuật càng sớm càng tốt hay không.​Anh ta thật đúng là móc ruột móc gan, suy nghĩ vẹn toàn vì hai mẹ con Tần Tử Nhu!

Ngu Tịch Lam đã bắt đầu nghi ngờ thì đương nhiên sẽ không cứ thế bỏ qua. Đêm đó, nhân lúc Phương Tử Minh không chú ý, cô đã thuê một thám tử tư.​Bởi vậy, anh ta đã không còn cảm giác thấp thỏm nữa.

Cô lên kế hoạch mọi việc một cách lý trí, nhờ thám tử tư thu thập bằng chứng ngoại tình của Phương Tử Minh giúp mình.​Xem ra Phương Tử Minh thực sự coi trọng Nhạc Nhạc.

Đến lúc đó, cô sẽ lấy bằng chứng đập vào đầu Phương Tử Minh, sau đó dứt khoát ly hôn và bắt anh ta phải trả một cái giá thật lớn vì đã lừa dối mình.​Anh ta ghét nhất đến bệnh viện, huống chi còn phải dùng dao trên người mình.

Phương Tử Minh không biết có thám tử tư đi theo mình phía sau, anh ta vẫn đang do dự không biết nên đến bệnh viện phẫu thuật khi nào. Anh ta luôn cố gắng chậm được ngày nào hay ngày đấy, hoàn toàn không có tâm trí để ý đến thái độ của Ngu Tịch Lam.​Nếu anh không đồng ý với em thì em thà để Nhạc Nhạc đi theo em chịu khổ còn hơn là sau này con khổ sở, thất vọng vì bị bỏ rơi.

Mắt thấy đã ba ngày trôi qua, vào sáng sớm Ngu Tịch Lam còn hỏi một câu khi nào đến cô nhi viện để thăm đứa trẻ, anh ta không thể lại tiếp tục kéo dài nữa.​Chẳng may thì sao?

Vào lúc chạng vạng ngày thứ tư, Phương Tử Minh kiếm cớ nói phải tăng ca nên về muộn một chút, sau đó lái xe đến bệnh viện tư mà anh ta đã đặt lịch từ trước.​Dù anh thật sự không muốn có con thì cũng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn trên đời.

Những bệnh viện tư sẽ có tính bảo mật cao hơn, anh ta sẽ không sợ bị người khác phát hiện mình đến đó làm cuộc phẫu thuật có chút xấu hổ này.​Lúc trước thống nhất theo lối sống DINK, Ngu Tịch Lam còn không bắt anh ta đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh.

Trước khi đến đây, Phương Tử Minh cũng đã tìm hiểu một số điều về phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Anh ta biết rằng rủi ro của ca phẫu thuật không cao, hơn nữa sau này nếu muốn cũng có thể thực hiện nối lại. Bởi vậy, anh ta đã không còn cảm giác thấp thỏm nữa.​Cho nên, cho dù sợ hãi thì anh ta cũng chịu đựng đến bệnh viện để dùng dao lên người mình.

Khi tới bệnh viện, cuộc phẫu thuật được tiến hành rất nhanh và cũng rất thành công. Bác sĩ dặn dò anh ta khoảng thời gian tới cần chú ý tĩnh dưỡng, cẩn thận đừng đụng chạm đến chỗ phẫu thuật và sẽ không bị ảnh hưởng đến công việc hay cuộc sống hàng ngày.​Nếu giờ phút này Phương Tử Minh ở trước mặt cô, Ngu Tịch Lam sẽ không màng tất cả mà tiến lên xé xác anh ta, thật quá mức khinh người!

Ngu Tịch Lam cũng nhận được tin do thám tử tư gửi đến. Có lẽ cô đã đoán trước được người phụ nữ mà Phương Tử Minh không ngần ngại nói dối và trốn làm để gặp chính là Tần Tử Nhu, cho nên cô không hề ngạc nhiên khi thấy người trong ảnh.​Từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này quả thực giống như chạm đến trái tim anh ta, khiến anh ta nguyện ý dâng hiến tất cả chỉ để bé được hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.

Nhưng khi cô biết được Phương Tử Minh đã lén lút đến bệnh viện tìm bác sĩ để phẫu thuật – triệt sản, toàn thân cô lạnh buốt đến mức tê dại, theo sau đó là cơn tức giận tột độ trào dâng.​Đồ ăn trên bàn sắc hương đầy đủ, hấp dẫn đến mức đến mức khiến người ta chảy nước miếng, nhưng mồ hôi lại túa ra trên đầu Phương Tử Minh.

Phương Tử Minh đi thắt ống dẫn tinh chắc chắn không phải vì mình. Vậy nguyên nhân để anh ta làm như vậy rất dễ đoán, đó chính là vì hai mẹ con ở bên ngoài kia.​Nhạc Nhạc ngây thơ, tốt bụng như vậy, con sẽ bị bắt nạt thê thảm mất.

Để cô suy nghĩ mà xem, việc triệt sản là vì anh ta sợ đứa con tiếp theo vô tình cản đường hai mẹ con kia, hoặc có thể là anh ta bảo vệ vị trí duy nhất của đứa bé tên Nhạc Nhạc kia trong nhà họ Phương. Cho nên, cho dù sợ hãi thì anh ta cũng chịu đựng đến bệnh viện để dùng dao lên người mình.​Anh ta biết rằng rủi ro của ca phẫu thuật không cao, hơn nữa sau này nếu muốn cũng có thể thực hiện nối lại.

Anh ta thật đúng là móc ruột móc gan, suy nghĩ vẹn toàn vì hai mẹ con Tần Tử Nhu!​Ngu Tịch Lam đã bắt đầu nghi ngờ thì đương nhiên sẽ không cứ thế bỏ qua.

Thật là tốt, tốt quá!​Chẳng may có người phụ nữ nào đó muốn có con với anh rồi gài bẫy anh thì sao? Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nghĩ đến trước kia, anh ta không hề nghĩ tới đi thắt ống dẫn tinh vì cô mặc dù người nhất quyết theo lối sống DINK rõ ràng chính là anh ta.​Lỡ như anh có thêm một đứa con thì sao?

Con của người ta là báu vật, khiến anh ta suy tính mọi bề vì đứa bé đó, còn con của mình thì chỉ là ngọn cỏ phất phơ.​Vậy nguyên nhân để anh ta làm như vậy rất dễ đoán, đó chính là vì hai mẹ con ở bên ngoài kia.

Một đứa được anh ta cẩn thận, dồn hết tâm tư che chở; một đứa còn chưa kịp nhìn thấy thế giới một lần đã bị chính mình vô tình từ bỏ.​Nhắc tới Nhạc Nhạc, Phương Tử Minh không khỏi quay đầu lại nhìn Nhạc Nhạc.

Hóa ra trong lòng Phương Tử Minh, cô và con của cô chẳng quan trọng gì, không đáng giá một xu! Anh ta thà rằng muốn đứa con do người phụ nữ khác sinh ra cũng không cần con của cô.​”Anh đã về rồi!

Nếu giờ phút này Phương Tử Minh ở trước mặt cô, Ngu Tịch Lam sẽ không màng tất cả mà tiến lên xé xác anh ta, thật quá mức khinh người!​”

Ngu Tịch Lam không hề hối hận về quyết định của mình, nhưng cô hối hận vì đã yêu nhầm người, Phương Tử Minh thật không đáng giá để cô yêu!​Phương Tử Minh cũng từ bệnh viện trở về, sau khi đỗ xe, anh ta xuống xe với bộ dáng có chút kỳ lạ, chậm rãi đi về phía cửa nhà mình.

Sắc mặt của cô thực sự khó coi, Diệp Uẩn Ninh, người đến văn phòng của cô thảo luận công việc, rất lo lắng, quan tâm hỏi: “Tịch Lam, cậu thấy không thoải mái chỗ nào à?”​Sắc mặt của cô thực sự khó coi, Diệp Uẩn Ninh, người đến văn phòng của cô thảo luận công việc, rất lo lắng, quan tâm hỏi: “Tịch Lam, cậu thấy không thoải mái chỗ nào à?

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của bạn thân, Ngu Tịch Lam lấy lại tinh thần và lắc đầu, bây giờ không phải lúc để nói với cô ấy về Phương Tử Minh. Cô sẽ nói cho Diệp Uẩn Ninh nghe sau khi mọi chuyện được làm rõ.​Con của người ta là báu vật, khiến anh ta suy tính mọi bề vì đứa bé đó, còn con của mình thì chỉ là ngọn cỏ phất phơ.

“Mình không sao, vừa rồi nói đến đâu rồi?” Ngu Tịch Lam đánh lên tinh thần tập trung làm việc. Tên đàn ông hư hỏng rồi thì lúc nào cũng có thể đổi sang người mới, đâu có quan trọng bằng công việc.​Nếu đã quyết định rồi thì Phương Tử Minh cũng không do dự nữa, đứng dậy nói: “Trước tiên, em hãy chuẩn bị cho Nhạc Nhạc đi.

Thấy Ngu Tịch Lam không muốn nói chuyện, Diệp Uẩn Ninh cũng không hỏi thêm.​Phương Tử Minh nghe được vô cùng sợ hãi, suýt chút nữa hoài nghi có phải Ngu Tịch Lam đã biết cái gì, cố ý phạt mình không.

Đến giờ tan sở, Ngu Tịch Lam trở về nhà từ sớm.​Anh ta tỏ ra bối rối: “Bà xã, nhưng hôm nay, anh…” không muốn ăn.

Phương Tử Minh cũng từ bệnh viện trở về, sau khi đỗ xe, anh ta xuống xe với bộ dáng có chút kỳ lạ, chậm rãi đi về phía cửa nhà mình.​Bảo mình đi thắt ống dẫn tinh, nói đùa đấy à?

Còn chưa bước vào nhà, Phương Tử Minh đã ngửi thấy một mùi thơm đậm đà kích thích, anh ta nhăn mũi bước vào.​Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, anh ta cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, mũi đau và trên mặt xuất hiện mấy cái mụn bọc.

“Anh đã về rồi!” Ngu Tịch Lam mặc một bộ đồ thoải mái, mặt mày tươi tỉnh vẫy tay với anh ta rồi quay người bước vào phòng bếp.​Tần Tử Nhu âm thầm thề rằng cô ta nhất định phải duy trì được quan hệ mẹ con với Nhạc Nhạc, không để cậu bé quên người mẹ đẻ là cô ta.

“Em đang làm gì thế?” Phương Tử Minh hỏi.​Đối mặt với ánh mắt lo lắng của bạn thân, Ngu Tịch Lam lấy lại tinh thần và lắc đầu, bây giờ không phải lúc để nói với cô ấy về Phương Tử Minh.

Ở trong phòng bếp, Ngu Tịch Lam bưng một đĩa đồ ăn đỏ au để lên bàn, quay người nhìn anh ta, nhướng mày: “Chờ anh về ăn cơm đó. Vừa lúc, có thể ngồi ăn luôn rồi.”​”Mình không sao, vừa rồi nói đến đâu rồi?

“Em, em, tối nay mình ăn những thứ này à?” Phương Tử Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn bàn đầy ắp đồ ăn.​Bình thường Ngu Tịch Lam đều hạn chế cho anh ta ăn cay, hôm nay anh ta vừa làm phẫu thuật xong, bác sĩ dặn dò cần ăn uống thanh đạm.

Anh ta thấy giữa bàn là một nồi lẩu cay nóng hầm hập, bên trên được rải một tầng ớt khô thật dày. Phía bên cạnh là cua xào cay, nghêu xào cay, tôm hùm đất siêu cay, đầu cá sốt tiêu xắt lát thơm ngon, bít tết tiêu đen.​Cô lên kế hoạch mọi việc một cách lý trí, nhờ thám tử tư thu thập bằng chứng ngoại tình của Phương Tử Minh giúp mình.

Đồ ăn trên bàn sắc hương đầy đủ, hấp dẫn đến mức đến mức khiến người ta chảy nước miếng, nhưng mồ hôi lại túa ra trên đầu Phương Tử Minh.​”

Ngu Tịch Lam còn cười rất nhiệt tình: “Em mới gọi điện thoại cho trợ lý Chu và biết là anh vẫn chưa ăn. Mau lại đây, không phải anh thích ăn cay à, hôm nay em đặc biệt dặn dì nấu cho anh đấy. Dì cho rất nhiều ớt cay, đủ để anh ăn đã đời luôn.”​Hơn nữa làm thế cũng có thể khiến Tần Tử Nhu yên lòng, đồng ý rời xa Nhạc Nhạc, vấn đề khiến mình khó xử cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Phương Tử Minh sắc mặt trắng bệch, đúng là anh ta thích ăn cay, nhưng cũng dễ bị nhiệt miệng và nổi mụn. Bình thường Ngu Tịch Lam đều hạn chế cho anh ta ăn cay, hôm nay anh ta vừa làm phẫu thuật xong, bác sĩ dặn dò cần ăn uống thanh đạm. Cả bàn ăn này, không phải rất cay thì cũng là đồ ăn dầu mỡ, nếu ăn rồi thì miệng vết thương có thể ổn không?​Phương Tử Minh tự an ủi mình, xem ra hôm nay chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Anh ta tỏ ra bối rối: “Bà xã, nhưng hôm nay, anh…” không muốn ăn.​Nhưng mà, Phương Tử Minh cau mày, thật xấu hổ khi bắt một người đàn ông chủ động thực hiện triệt sản.

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Ngu Tịch Lam đẩy xuống ghế, tươi cười nói: “Ăn đi, chỗ này em là do em cất công chuẩn bị kỹ càng, anh mà không ăn hết là em không vui, biết đâu lại đổi ý không muốn nhận nuôi.”​Trước khi đến đây, Phương Tử Minh cũng đã tìm hiểu một số điều về phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Phương Tử Minh nghe được vô cùng sợ hãi, suýt chút nữa hoài nghi có phải Ngu Tịch Lam đã biết cái gì, cố ý phạt mình không.​Anh ta còn chưa nói xong đã bị Ngu Tịch Lam đẩy xuống ghế, tươi cười nói: “Ăn đi, chỗ này em là do em cất công chuẩn bị kỹ càng, anh mà không ăn hết là em không vui, biết đâu lại đổi ý không muốn nhận nuôi.

Nhưng khi anh ta quay đầu nhìn, Ngu Tịch Lam vẫn mỉm cười giống hệt bình thường.​Vậy thì Nhạc Nhạc phải làm sao đây, anh có thể đảm bảo rằng anh luôn thích con và sẽ không có một ngày anh ghét con ư?

Phương Tử Minh tự an ủi mình, xem ra hôm nay chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.​Đợi sau khi phẫu thuật xong, anh sẽ sắp xếp cô nhi viện nhận nuôi Nhạc Nhạc, sau đó chờ con được đón đi.

Vì vậy, dưới ánh mắt của Ngu Tịch Lam, anh ta cắn răng ăn phần lớn chỗ đồ cay đó.​Nghĩ đến trước kia, anh ta không hề nghĩ tới đi thắt ống dẫn tinh vì cô mặc dù người nhất quyết theo lối sống DINK rõ ràng chính là anh ta.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, anh ta cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, mũi đau và trên mặt xuất hiện mấy cái mụn bọc.​Như thể phát hiện ra ánh mắt của anh ta, Nhạc Nhạc quay đầu nghi ngờ nhìn sang, cái miệng nhỏ háo hức gọi “Bố ơi” rồi nheo đôi mắt đầy ngọt ngào.

Điều khiến anh ta sợ hãi hơn nữa là anh cảm thấy ngứa ngáy, sưng tấy và tê cứng ở phía dưới.​”Em đang làm gì thế?

Không ổn rồi, miệng vết thương không bị viêm nhiễm đấy chứ?