Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 150




Phương Tử Minh sắp phát điên lên rồi, anh ta chẳng thuyết phục được ai cả.​Giả sử cuối cùng điều cô đoán là sự thật, Ngu Tịch Lam gần như đoán ra ngay được mục đích của Phương Tử Minh.

Để giữ thái độ lạnh lùng với Tần Tử Nhu, anh ta đã cố tình giảm số lần đến gặp cô ta. Mặt khác, anh ta cũng muốn dồn hết tinh thần để khuyên Ngu Tịch Lam nhận nuôi một đứa bé.​Phương Tử Minh đối với cô ta càng ngày càng lãnh đạm, nếu không phải anh ta rất thích Nhạc Nhạc thì Tần Tử Nhu nghi ngờ rằng anh ta hoàn toàn không muốn gặp mình.

Lúc trước, bởi vì thái độ của chồng mình mà Ngu Tịch Lam đã nghi ngờ tình cảm của anh ta dành cho cô có phải đã thay đổi. Sau bao nhiêu năm, có lẽ Phương Tử Minh không còn yêu mình đến thế, tình yêu đã phai nhạt dần.​”

Cô tuyệt đối không thể ngờ rằng Phương Tử Minh lại bồ bịch sau lưng mình, bởi vì không cần thiết. Nếu đối phương không còn yêu mình nữa nên đề nghị ly hôn, chắc chắn Ngu Tịch Lam sẽ đồng ý, níu giữ một người không yêu mình ở bên cạnh đâu có ý nghĩa gì chứ? Phương Tử Minh hiểu rõ tính cách của cô, so với việc ngoại tình thì chẳng thà anh ta ly hôn với cô một cách quang minh chính đại còn hơn.​Ngu Tịch Lam cảm thấy hơi choáng váng, cố hỏi một câu: “Bé là con ruột của cô à?

Ngu Tịch Lam chỉ không bao giờ cho phép đối phương phản bội mình khi vẫn là vợ chồng mà thôi.​Bước ra khỏi cửa hàng kia, Ngu Tịch Lam không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua hai mẹ con đang thân mật sau vách kính, sau đó rời đi mà không hề ngoảnh lại.

Hiện tại biết được Phương Tử Minh trong khoảng thời gian gần đây chỉ vì muốn tìm một đứa trẻ thích hợp để cô nhận nuôi chứ không phải cố ý làm lơ cô, sự nghi ngờ trong lòng cô đã vơi đi không ít.​Lần này Tần Tử Nhu một mình bế con ra ngoài cũng là để doạ Phương Tử Minh một chút, đừng tưởng rằng nắm giữ mình trong lòng bàn tay là muốn làm gì thì làm, cô ta cũng biết nổi nóng, biết giận biết hờn đấy.

Tuy nhiên, cô vẫn rất bất đắc dĩ với sự nhiệt tình khi lên kế hoạch nhận con nuôi của Phương Tử Minh, không biết nên từ chối anh ta như thế nào mới tốt.​Chẳng lẽ đứa bé đó là con của Phương Tử Minh và người phụ nữ kia?

Thật ra, Ngu Tịch Lam muốn tâm sự hết với Diệp Uẩn Ninh về những rối rắm trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện trước kia Phương Tử Minh từng bắt mình phá thai vì nhất quyết theo lối sống ‘DINK’ khiến cho Diệp Uẩn Ninh không vui và cảm thấy Phương Tử Minh đã lừa cô và quá ích kỷ. Nếu như để Diệp Uẩn Ninh biết Phương Tử Minh bây giờ đang thực hiện kế hoạch nhận con nuôi, không biết cô con chê trách anh ta đến mức nào đâu? Hiện tại muốn nhận nuôi vậy tại sao lúc trước lại muốn từ bỏ con ruột của chính mình?​Cô ta cũng không chạy trốn quá xa, thấy trung tâm mua sắm này đông vui, cô ta liền nghĩ tới trước kia chính mình không có tiền nên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn ngắm và ao ước.

Để tránh cho mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng hơn, cô không còn cách nào khác là phải kìm nén không nói gì, chỉ có điều cô âm thầm buồn bã trong lòng, không biết phải từ chối như thế nào để không khiến Phương Tử Minh thất vọng.​Nhạc Nhạc mới là người mà anh ta coi trong nhất.

Gần đây, thời gian Phương Tử Minh ở bên cô nhiều hơn, còn một lần nữa ân cần, nhiệt tình khiến cô ngại ngùng mở miệng từ chối, chỉ còn cách dây dưa được ngày nào hay ngày đấy.​”

Cô lái xe lang thang trên đường, nghĩ đến việc lát nữa về nhà phải đối mặt với ánh mắt nóng bỏng và thúc giục của Phương Tử Minh, cô nhất thời không muốn trở về.​Ngả người xuống ghế lái, Ngu Tịch Lam lập tức trắng bệch mặt, không thể nhịn được mà run rẩy.

Cô liếc nhìn một tấm băng rôn tổ chức một hoạt động nào đó ở toà nhà cao tầng bên cạnh, cô chợt nảy ra ý nghĩ, thôi cứ đi dạo trung tâm thương mại, mua ít đồ để thả lỏng vậy.​Ngu Tịch Lam muốn hỏi cha của đứa bé là ai nhưng cuối cùng cô đã nhịn xuống, làm bộ tò mò nói: “Bé đáng yêu quá, tên bé là gì?

Sau khi đậu xe, Ngu Tịch Lam xuống xe, đi bộ đến trung tâm thương mại.​Tuy nhiên, cô vẫn rất bất đắc dĩ với sự nhiệt tình khi lên kế hoạch nhận con nuôi của Phương Tử Minh, không biết nên từ chối anh ta như thế nào mới tốt.

Có lẽ vì có sự kiện mà trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, vừa bước vào là đã thấy cả đám đông chen chúc.​Không cần lo nghĩ đến chuyện tìm việc, không cần buồn phiền chuyện tiền thuê nhà tháng sau, không cần lo lắng không tìm được người hỗ trợ khi Nhạc Nhạc bị ốm, Tần Tử Nhu chưa bao giờ được thoải mái và nhẹ nhàng như thế.

Ngu Tịch Lam muốn bỏ về, vừa định rời đi thì cô nhìn thấy ở bên cạnh có một người phụ nữ ôm trẻ nhỏ không đứng vững và sắp té ngã vì bị đám đông xô đẩy, cô vội giơ tay đỡ lấy.​Tần Tử Nhu ngượng ngùng cười: “Đúng vậy, thằng bé hơi nghịch ngợm chút.

Đó là một người phụ nữ trông có vẻ thanh tú và dịu dàng. Đứa trẻ đang áp mặt vào một bên khác, không nhìn thấy khuôn mặt mà chỉ nhìn thấy một cái đầu tròn xoe.​Chính mình đã trao tất cả cho Phương Tử Minh, chịu đựng nỗi nhục nhã làm kẻ thứ ba, còn Phương Tử Minh thì sao?

“Cẩn thận một chút,” cô nhắc nhở.​Anh ta chẳng quan tâm đến mình một chút nào. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Người phụ nữ mỉm cười biết ơn: “Cám ơn cô!”​Nếu Nhạc Nhạc ở với gia đình nhà họ Phương mà không ở bên mình, Phương Tử Minh còn nhớ đến mình sao?

Lắc đầu tỏ vẻ không có gì, Ngu Tịch Lam đành phải theo dòng người đi vào thang máy​Sau khi bình tĩnh lại, Ngu Tịch Lam lau nước mắt rồi khởi động xe.

May mắn thay, càng lên cao, lượng người càng thưa dần, nên Ngu Tịch Lam dứt khoát lên tầng mười, xem có quần áo gì mà mình thích không.​Tần Tử Nhu kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Đương nhiên rồi, nhìn không giống ư?

Trong lúc cô đang hào hứng đi dạo quanh trung tâm mua sắm, Tần Tử Nhu bế con cũng lên tới tầng mười.​Mặt khác, anh ta cũng muốn dồn hết tinh thần để khuyên Ngu Tịch Lam nhận nuôi một đứa bé.

Phương Tử Minh đối với cô ta càng ngày càng lãnh đạm, nếu không phải anh ta rất thích Nhạc Nhạc thì Tần Tử Nhu nghi ngờ rằng anh ta hoàn toàn không muốn gặp mình.​Cô vô cùng chắc chắn đứa bé mà anh ta muốn cô nhận nuôi chính là cậu bé tên Nhạc Nhạc mà cô mới vừa gặp phải kia.

Cô ta cảm thấy rất tủi thân, chính mình cũng không muốn phá vỡ gia đình anh ta, không phải tất cả chỉ vì Nhạc Nhạc sao?​Nếu như để Diệp Uẩn Ninh biết Phương Tử Minh bây giờ đang thực hiện kế hoạch nhận con nuôi, không biết cô con chê trách anh ta đến mức nào đâu?

Để mang đến cho Nhạc Nhạc một môi trường phát triển tốt, còn gì hài hòa và hoà hợp hơn việc được lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ ruột, thay vì nhận một người phụ nữ không cùng huyết thống là mẹ.​Đó là một người phụ nữ trông có vẻ thanh tú và dịu dàng.

Vợ chồng anh ta không có con. Việc ly hôn chẳng phải sẽ đỡ tổn thương hơn việc chia rẽ cô ta và Nhạc Nhạc sao?​Ngu Tịch Lam chỉ không bao giờ cho phép đối phương phản bội mình khi vẫn là vợ chồng mà thôi.

Anh ta chỉ không nỡ rời xa người phụ nữ kia mà thôi. Nghĩ vậy, Tần Tử Nhu cảm thấy tức giận.​Có lẽ vì có sự kiện mà trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, vừa bước vào là đã thấy cả đám đông chen chúc.

Chính mình đã trao tất cả cho Phương Tử Minh, chịu đựng nỗi nhục nhã làm kẻ thứ ba, còn Phương Tử Minh thì sao? Anh ta chẳng quan tâm đến mình một chút nào.​Việc mua sắm thế này quả thực khiến người ta say mê.

Tần Tử Nhu hận không thể ôm con đi càng xa càng tốt, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy luyến tiếc.​Nước mắt chảy dài trên má, trong chớp mắt, Ngu Tịch Lam buồn bã đến mức không thể thở được, Phương Tử Minh đã phản bội cô.

Nói thật, mấy ngày nay được sống trong căn hộ chung cư cao cấp quá thoải mái. Có người giúp việc chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Nhạc Nhạc, trong thẻ thì dường như có đủ tiền để cô ta tiêu không bao giờ hết. Không cần lo nghĩ đến chuyện tìm việc, không cần buồn phiền chuyện tiền thuê nhà tháng sau, không cần lo lắng không tìm được người hỗ trợ khi Nhạc Nhạc bị ốm, Tần Tử Nhu chưa bao giờ được thoải mái và nhẹ nhàng như thế.​Một đứa trẻ như vậy không thể nào là trẻ mồ côi chứ đừng nói đến việc ở trong cô nhi viện.

Thì ra đây chính là cuộc sống của những người giàu, đây là lợi ích có được khi giàu có.​Cô dùng vẻ mặt như thường nói cười vài câu với người phụ nữ và còn thân thiện xoa xoa đầu Nhạc Nhạc vừa mới chạy lại.

Từ giàu về nghèo khó, từ nghèo thành giàu dễ, đã quen thuộc với cuộc sống tiện nghi này rồi, giờ nếu bắt cô ta phải trở về những tháng ngày túng quẫn, vất vả ngược xuôi vì cuộc sống, cô ta lập tức cảm thấy chần chờ.​Bé con đã sắp đi nhà trẻ đến nơi rồi, cô ta có thể lo liệu được chi phí học hành của con sau này không?

Mặc dù Phương Tử Minh rất coi trọng Nhạc Nhạc và không có khả năng mặc kệ bọn họ, nhưng lỡ như, lỡ như cảm giác mới mẻ với Nhạc Nhạc qua đi, anh ta không còn thích Nhạc Nhạc như vậy nữa thì cô ta phải làm thế nào đây?​Cô lái xe lang thang trên đường, nghĩ đến việc lát nữa về nhà phải đối mặt với ánh mắt nóng bỏng và thúc giục của Phương Tử Minh, cô nhất thời không muốn trở về.

Liệu cô ta vẫn có thể cung cấp cho Nhạc Nhạc những thực phẩm, quần áo và đồ chơi đắt tiền từ các thương hiệu cao cấp chứ? Liệu sau này bé có thể được sống cuộc sống không lo ăn, lo mặc không? Bé con đã sắp đi nhà trẻ đến nơi rồi, cô ta có thể lo liệu được chi phí học hành của con sau này không?​Phương Tử Minh hiểu rõ tính cách của cô, so với việc ngoại tình thì chẳng thà anh ta ly hôn với cô một cách quang minh chính đại còn hơn.

Mà tất cả những chuyện này, Phương Tử Minh đều có thể làm được​Mặc dù Phương Tử Minh rất coi trọng Nhạc Nhạc và không có khả năng mặc kệ bọn họ, nhưng lỡ như, lỡ như cảm giác mới mẻ với Nhạc Nhạc qua đi, anh ta không còn thích Nhạc Nhạc như vậy nữa thì cô ta phải làm thế nào đây?

Những gì Phương Tử Minh cho cô ta trước mắt cùng lắm cũng chỉ là chút ít rơi ra từ kẽ tay. Chỉ thế thôi cũng đã giúp cô ta có được một cuộc sống sung sướng, như vậy thì gia tài của nhà họ Phương sẽ khổng lồ đến mức nào?​Thật ra, Ngu Tịch Lam muốn tâm sự hết với Diệp Uẩn Ninh về những rối rắm trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện trước kia Phương Tử Minh từng bắt mình phá thai vì nhất quyết theo lối sống ‘DINK’ khiến cho Diệp Uẩn Ninh không vui và cảm thấy Phương Tử Minh đã lừa cô và quá ích kỷ.

Nếu Nhạc Nhạc thực sự có thể kế thừa tài sản của nhà họ Phương, làm sao cô ta có thể không động lòng chứ? Nhưng Nhạc Nhạc nhất định phải là con của cô ta.​Sau khi đậu xe, Ngu Tịch Lam xuống xe, đi bộ đến trung tâm thương mại.

Thật ra trong lòng Tần Tử Nhu cũng biết rõ, chính mình chỉ coi như đối tượng để Phương Tử Minh tìm của lạ, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhạc Nhạc mới là người mà anh ta coi trong nhất.​Anh ta chỉ không nỡ rời xa người phụ nữ kia mà thôi.

Nếu Nhạc Nhạc ở với gia đình nhà họ Phương mà không ở bên mình, Phương Tử Minh còn nhớ đến mình sao?​Phương Tử Minh sắp phát điên lên rồi, anh ta chẳng thuyết phục được ai cả.

Chẳng lẽ mình muốn nhìn một nhà ba người của Phương Tử Minh vui vẻ hoà thuận còn bản thân chỉ có thể đứng bên nhìn ư?​”

​Tần Tử Nhu thẹn thùng nói khẽ: “Khi sinh con tôi còn khá ít tuổi.

Đó là lý do tại sao cô ta không đồng ý để Nhạc Nhạc rời xa mình.​Cô ta đặt Nhạc Nhạc hiếu động xuống đất, để cậu bé chạy nhảy chơi đùa trong cửa hàng, lập tức sẽ có nhân viên đi theo phía sau trông chừng cậu, còn Tần Tử Nhu thì yên tâm bắt đầu lựa chọn quần áo.

Cô ta chịu nhiều khổ cực như vậy không phải để giúp người khác, Nhạc Nhạc cần thiết phải sống cùng cô ta.​”

Lần này Tần Tử Nhu một mình bế con ra ngoài cũng là để doạ Phương Tử Minh một chút, đừng tưởng rằng nắm giữ mình trong lòng bàn tay là muốn làm gì thì làm, cô ta cũng biết nổi nóng, biết giận biết hờn đấy.​Lúc trước, bởi vì thái độ của chồng mình mà Ngu Tịch Lam đã nghi ngờ tình cảm của anh ta dành cho cô có phải đã thay đổi.

Cô ta cũng không chạy trốn quá xa, thấy trung tâm mua sắm này đông vui, cô ta liền nghĩ tới trước kia chính mình không có tiền nên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn ngắm và ao ước. Vì vậy, cô ta lập tức bước vào.​Nếu mọi chuyện là sự thật, sau này cô sẽ chỉ khiến Phương Tử Minh phải khóc còn bản thân cô sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì tên cặn bã này nữa.

Bây giờ cô ta đã có tiền, cô ta cầm thẻ của Phương Tử Minh trong tay, thích cái gì là có thể mua cái đó.​Khuôn mặt đó rất quen thuộc, không phải đó chính là cậu bé trong cuốn album mà Phương Tử Minh cho mình xem vài ngày trước sao?

Bế con theo không tiện lấy đồ cũng không vấn đề gì, có thể để cửa hàng giao đồ đến tận nơi mình ở. Việc mua sắm thế này quả thực khiến người ta say mê.​Phương Tử Minh đang nói dối mình.

Không biết có phải là duyên phận hay không, Tần Tử Nhu đang ngắm nghía thì tình cờ vào đúng cửa hàng mà Ngu Tịch Lam đang ở đó.​Nghĩ vậy, Tần Tử Nhu cảm thấy tức giận.

Nhìn thấy Tần Tử Nhu ăn mặc không tệ, quần áo trên người còn là nhãn hiệu của cửa hàng mình, cho dù cô ta đang bế con nhưng vẫn có nhân viên bán hàng đi tới hỗ trợ.​Sau bao nhiêu năm, có lẽ Phương Tử Minh không còn yêu mình đến thế, tình yêu đã phai nhạt dần.

Nhạc Nhạc lúc này cũng tràn đầy tinh thần, cái đầu nhỏ đang tò mò chuyển động, nhìn đông, nhìn tây.​Trong lúc cô đang hào hứng đi dạo quanh trung tâm mua sắm, Tần Tử Nhu bế con cũng lên tới tầng mười.

Nhạc Nhạc đã hai tuổi rồi, bế lên cũng khá nặng tay, Tần Tử Nhu bế lâu cũng thấy mỏi.​“Cẩn thận một chút,” cô nhắc nhở.

Cô ta đặt Nhạc Nhạc hiếu động xuống đất, để cậu bé chạy nhảy chơi đùa trong cửa hàng, lập tức sẽ có nhân viên đi theo phía sau trông chừng cậu, còn Tần Tử Nhu thì yên tâm bắt đầu lựa chọn quần áo.​Cô ta cảm thấy rất tủi thân, chính mình cũng không muốn phá vỡ gia đình anh ta, không phải tất cả chỉ vì Nhạc Nhạc sao?

Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của Ngu Tịch Lam ở bên cạnh, cô kinh ngạc đến mức bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé được người phụ nữ bế.​Nhìn thấy Tần Tử Nhu ăn mặc không tệ, quần áo trên người còn là nhãn hiệu của cửa hàng mình, cho dù cô ta đang bế con nhưng vẫn có nhân viên bán hàng đi tới hỗ trợ.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của Nhạc Nhạc. Khuôn mặt đó rất quen thuộc, không phải đó chính là cậu bé trong cuốn album mà Phương Tử Minh cho mình xem vài ngày trước sao?​Tần Tử Nhu ngẩng đầu lên, vẫn có một chút ấn tượng với người phụ nữ đã đỡ mình, vội vàng mừng rỡ nói: “Ồ, trùng hợp ghê, vừa rồi cảm ơn cô nhiều nhé!

Tại sao đứa bé lại xuất hiện ở chỗ này? Người phụ nữ đang ôm cậu bé là ai?​Cô tuyệt đối không thể ngờ rằng Phương Tử Minh lại bồ bịch sau lưng mình, bởi vì không cần thiết.

Không phải Phương Tử Minh đã nói rằng Nhạc Nhạc là trẻ mồ côi và không có người thân nào sao? Vậy hiện tại chuyện là sao đây, sao đứa bé ấy lại thân thiết với người phụ nữ kia như vậy?​Hiện tại biết được Phương Tử Minh trong khoảng thời gian gần đây chỉ vì muốn tìm một đứa trẻ thích hợp để cô nhận nuôi chứ không phải cố ý làm lơ cô, sự nghi ngờ trong lòng cô đã vơi đi không ít.

Trái tim cô đập thình thịch, trong chớp mắt tay chân lạnh ngắt, các loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu.​Ngu Tịch Lam vội vàng kiếm cớ: “Giống, tôi chỉ không ngờ là cô trẻ thế này mà đã có con rồi.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Ngu Tịch Lam đi tới chỗ người phụ nữ, cố gắng hết sức bình tĩnh chào hỏi: “Này, cô cũng tới đây xem quần áo à!”​Nhưng Nhạc Nhạc nhất định phải là con của cô ta.

Tần Tử Nhu ngẩng đầu lên, vẫn có một chút ấn tượng với người phụ nữ đã đỡ mình, vội vàng mừng rỡ nói: “Ồ, trùng hợp ghê, vừa rồi cảm ơn cô nhiều nhé!”​Những gì Phương Tử Minh cho cô ta trước mắt cùng lắm cũng chỉ là chút ít rơi ra từ kẽ tay.

Ngu Tịch Lam mím môi mỉm cười: “Không có gì, việc nhỏ không chẳng tốn công gì. Đúng rồi, cậu bé kia là con cô à?”​Vì vậy, cô ta lập tức bước vào.

Cô chỉ vào Nhạc Nhạc, bé con đang tò mò nhìn quanh và bò lung tung.​Thì ra đây chính là cuộc sống của những người giàu, đây là lợi ích có được khi giàu có.

Tần Tử Nhu ngượng ngùng cười: “Đúng vậy, thằng bé hơi nghịch ngợm chút.”​Từ giàu về nghèo khó, từ nghèo thành giàu dễ, đã quen thuộc với cuộc sống tiện nghi này rồi, giờ nếu bắt cô ta phải trở về những tháng ngày túng quẫn, vất vả ngược xuôi vì cuộc sống, cô ta lập tức cảm thấy chần chờ.

Ngu Tịch Lam cảm thấy hơi choáng váng, cố hỏi một câu: “Bé là con ruột của cô à?”​Anh ta ‘nhận nuôi’ đứa trẻ hoàn toàn không phải vì mình, mà là mang theo mục đích không thể cho ai biết, định giấu trời qua biển để đưa đứa bé đó về nhà họ Phương.

Tần Tử Nhu kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Đương nhiên rồi, nhìn không giống ư?”​Không phải Phương Tử Minh đã nói rằng Nhạc Nhạc là trẻ mồ côi và không có người thân nào sao?

Ngu Tịch Lam vội vàng kiếm cớ: “Giống, tôi chỉ không ngờ là cô trẻ thế này mà đã có con rồi. Tôi còn tưởng rằng bé là con trai cô.”​Nói thật, mấy ngày nay được sống trong căn hộ chung cư cao cấp quá thoải mái.

Tần Tử Nhu thẹn thùng nói khẽ: “Khi sinh con tôi còn khá ít tuổi.”​” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ngu Tịch Lam muốn hỏi cha của đứa bé là ai nhưng cuối cùng cô đã nhịn xuống, làm bộ tò mò nói: “Bé đáng yêu quá, tên bé là gì?”​Cô liếc nhìn một tấm băng rôn tổ chức một hoạt động nào đó ở toà nhà cao tầng bên cạnh, cô chợt nảy ra ý nghĩ, thôi cứ đi dạo trung tâm thương mại, mua ít đồ để thả lỏng vậy.

“Nhạc Nhạc, tôi vẫn chưa đặt tên chính thức cho thằng bé, cô cứ gọi bé là Nhạc Nhạc.”​Cô chỉ vào Nhạc Nhạc, bé con đang tò mò nhìn quanh và bò lung tung.

Ngu Tịch Lam không biết bản thân đã tự kiềm chế như thế nào để có thể chịu đựng được cú sốc khi nghe thấy cái tên quen thuộc này. Cô dùng vẻ mặt như thường nói cười vài câu với người phụ nữ và còn thân thiện xoa xoa đầu Nhạc Nhạc vừa mới chạy lại. Sau đó, cô chọn bừa một bộ quần áo rồi đi trước thanh toán.​Không biết có phải là duyên phận hay không, Tần Tử Nhu đang ngắm nghía thì tình cờ vào đúng cửa hàng mà Ngu Tịch Lam đang ở đó.

Bước ra khỏi cửa hàng kia, Ngu Tịch Lam không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua hai mẹ con đang thân mật sau vách kính, sau đó rời đi mà không hề ngoảnh lại.​Trái tim cô đập thình thịch, trong chớp mắt tay chân lạnh ngắt, các loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu.

Ngả người xuống ghế lái, Ngu Tịch Lam lập tức trắng bệch mặt, không thể nhịn được mà run rẩy.​Để giữ thái độ lạnh lùng với Tần Tử Nhu, anh ta đã cố tình giảm số lần đến gặp cô ta.

Phương Tử Minh đang nói dối mình. Cô vô cùng chắc chắn đứa bé mà anh ta muốn cô nhận nuôi chính là cậu bé tên Nhạc Nhạc mà cô mới vừa gặp phải kia.​Đúng rồi, cậu bé kia là con cô à?

Cậu bé ấy có mẹ, cũng không biết có cha hay không, nhưng nhìn qua thì người mẹ cũng không nghèo khổ đến mức không nuôi nổi con, còn có tiền để mua quần áo hàng hiệu.​

Một đứa trẻ như vậy không thể nào là trẻ mồ côi chứ đừng nói đến việc ở trong cô nhi viện.​”Nhạc Nhạc, tôi vẫn chưa đặt tên chính thức cho thằng bé, cô cứ gọi bé là Nhạc Nhạc.

Tại sao Phương Tử Minh lại nói dối mình, hơn nữa còn quyết tâm muốn mình nhận nuôi đứa bé kia?​Bây giờ cô ta đã có tiền, cô ta cầm thẻ của Phương Tử Minh trong tay, thích cái gì là có thể mua cái đó.

Chẳng lẽ đứa bé đó là con của Phương Tử Minh và người phụ nữ kia? Anh ta là cha ruột của đứa bé ư?​Vợ chồng anh ta không có con.

Anh ta ‘nhận nuôi’ đứa trẻ hoàn toàn không phải vì mình, mà là mang theo mục đích không thể cho ai biết, định giấu trời qua biển để đưa đứa bé đó về nhà họ Phương.​Người phụ nữ đang ôm cậu bé là ai?

Giả sử cuối cùng điều cô đoán là sự thật, Ngu Tịch Lam gần như đoán ra ngay được mục đích của Phương Tử Minh.​Ngu Tịch Lam nhìn thẳng về phía trước, để nước mắt tự do tuôn rơi.

Nước mắt chảy dài trên má, trong chớp mắt, Ngu Tịch Lam buồn bã đến mức không thể thở được, Phương Tử Minh đã phản bội cô.​Ngu Tịch Lam muốn bỏ về, vừa định rời đi thì cô nhìn thấy ở bên cạnh có một người phụ nữ ôm trẻ nhỏ không đứng vững và sắp té ngã vì bị đám đông xô đẩy, cô vội giơ tay đỡ lấy.

Ngu Tịch Lam nhìn thẳng về phía trước, để nước mắt tự do tuôn rơi. Cô chỉ cho phép mình khóc một trận này rồi sau đó tìm hiểu rõ ràng sự thật.​Cô chỉ cho phép mình khóc một trận này rồi sau đó tìm hiểu rõ ràng sự thật.

Sau khi bình tĩnh lại, Ngu Tịch Lam lau nước mắt rồi khởi động xe.​May mắn thay, càng lên cao, lượng người càng thưa dần, nên Ngu Tịch Lam dứt khoát lên tầng mười, xem có quần áo gì mà mình thích không.

Nếu mọi chuyện là sự thật, sau này cô sẽ chỉ khiến Phương Tử Minh phải khóc còn bản thân cô sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì tên cặn bã này nữa.