Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 146




Khi Ngu Tịch Lam chạy tới bệnh viện, Phương Tử Minh đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Cũng coi như là trong cái rủi có cái may, anh ta không bị thương chỗ nào khác ngoài phần đầu bị va đập nên có một chút vết thương và não bị chấn động nhẹ.

Trong phòng bệnh, Phương Tử Minh nằm trên giường hơi thở mong manh. Việc gặp phải tai nạn xe cộ trên đường khiến anh ta hơi sợ hãi.

Nhìn thấy chồng mình đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, dù lúc trước Ngu Tịch Lam có bực bội thế nào thì bây giờ cũng chỉ vội vàng quan tâm tình trạng của anh ta.

“Tử Minh, anh sao rồi?” Ngu Tịch Lam lo lắng hỏi.

“Bà xã!” Phương Tử Minh mở to đôi mắt hơi sưng lên, làm nũng với cô bằng dáng vẻ đáng thương vô cùng: “Bà xã, anh đau quá. Cuối cùng thì em cũng tới, anh đau quá đi mất!”

Anh ta sợ đau nhất.

Ngu Tịch Lam vừa đau lòng vừa tức giận: “Đáng đời, cho anh một bài học nhớ đời. Để xem về sau anh còn phóng nhanh nữa không.”

Phương Tử Minh chớp mắt: “Bà xã, cũng tại anh muốn gặp em sớm hơn một chút thôi, đúng không? Anh xin lỗi, bà xã.”

Ngu Tịch Lam không chút mềm lòng nói: “Đừng tưởng rằng anh nói vậy thì em sẽ tha cho anh. Em sẽ tịch thu xe thể thao mà em tặng cho anh, sau này anh vẫn để tài xế chở đi!”

“Đừng mà, bà xã. Anh thề anh sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa. Đó là quà em tặng anh, đã tặng rồi thì nó chính là của anh. Xin em đấy, bà xã!” Phương Tử Minh kêu rên thảm thiết.

Ngu Tịch Lam thấy anh ta mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt nên không đành lòng nói thêm gì nữa mà chỉ an ủi: “Được rồi, chờ anh khỏe lại thì chúng ta sẽ nói chuyện xe cộ sau. Bây giờ anh hãy nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”

Phương Tử Minh chớp mắt và đột nhiên lẩm bẩm: “Bà xã, xin lỗi em!” Nói xong liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngu Tịch Lam bất đắc dĩ lắc đầu, kéo chăn cho anh ta, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Cô phải gọi điện báo tin cho người nhà và còn phải xử lý những việc sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, hy vọng sáng mai Phương Tử Minh có thể khá hơn.

Đột nhiên, một đoạn ký ức chợt hiện lên trong đầu cô. Ngửi mùi thuốc khử trùng chỉ có ở bệnh viện, Ngu Tịch Lam nhớ tới mùi mà cô ngửi thấy trên người Phương Tử Minh vào đêm sinh nhật lần trước, đó chẳng phải là mùi nước sát trùng pha trộn cùng một ít mùi hương khác nữa sao?

Cô tò mò, Phương Tử Minh bị ám mùi hương ấy ở chỗ nào, không lẽ hôm đó anh ta đã tới bệnh viện?

Ngu Tịch Lam lắc đầu và nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó, bắt đầu gọi điện thoại.

Những người thân đương nhiên đã biết chuyện Phương Tử Minh gặp tai nạn xe cộ. Một đám người tới bệnh viện thăm nom, Ngu Tịch Lam dứt khoát xin nghỉ để ở lại bệnh viện chăm sóc anh ta.

Giữa trưa ngày hôm sau, nhà họ Phương sai người giúp việc trong nhà hầm canh tẩm bổ mang tới, Ngu Tịch Lam đích thân đút cho anh ta ăn.

Sau một đêm, sắc mặt Phương Tử Minh có vẻ khá hơn một chút. Anh ta tựa người vào đầu giường, há miệng uống canh mà Ngu Tịch Lam đút cho, cúi đầu nuốt xuống, trong lòng lại hơi sốt ruột.

Ngu Tịch Lam giữ lại tất cả vật dụng sau vụ tai nạn xe hơi, bao gồm cả điện thoại di động. Anh ta lo lắng chẳng may cô nhận được cuộc gọi từ Tần Tử Nhu thì cô sẽ nghi ngờ, như thế thì không ổn rồi.

Hơn nữa anh ta cũng lo lắng cho bệnh tình của Nhạc Nhạc, không biết lúc này bé con thế nào, đã khoẻ lại chưa?

Có nên nói Phương Tử Minh có tấm lòng dào dạt tình cha không? Chính mình đang phải nằm viện mà còn lo cho con cái.

Đồng thời, anh ta cũng lo lắng làm thế nào để thuyết phục Ngu Tịch Lam đồng ý nhận con nuôi. Anh ta đã nói rõ ràng là không muốn có con, nhưng bây giờ lại đề nghị nhận con của người khác làm con nuôi, như thế có phải rất kỳ lạ không?

Anh ta uống canh mà không biết mùi vị gì, ánh mắt lén lút đánh giá thái độ của Ngu Tịch Lam. Chính mình nên nói thế nào để thuyết phục được cô ấy đây?

“Anh đang nghĩ gì vậy? Bị đau chỗ miệng vết thương à?” Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của anh ta, Ngu Tịch Lam quan tâm hỏi: “Em gọi bác sĩ nhé?”

“Không cần đâu, anh thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Phương Tử Minh ngăn cô lại.

Lắc đầu tỏ ý mình không uống thêm được nữa, Phương Tử Minh cầm lấy khăn tay lau miệng.

Ngu Tịch Lam lấy hộp thức ăn đi, sắp xếp gọn gàng, sau đó bảo người giúp việc mang về.

Nhìn thấy Ngu Tịch Lam bận rộn, Phương Tử Minh vội vàng gọi cô lại: “Bà xã, em đừng làm nữa. Nói chuyện với anh đi.”

“Biết rồi.” Ngu Tịch Lam lại rót thêm một cốc nước ấm rồi bưng tới, đề phòng anh ta muốn uống nước.

Phương Tử Minh nắm chặt tay cô, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi em nhé, bà xã. Tại anh không tốt, khiến em phải lo lắng”

“Thôi được rồi, anh cũng không cố ý mà. Cũng may không gây ra hậu quả lớn, lần sau không được như thế nữa” Ngu Tịch Lam cảnh cáo.

“Vâng, anh sẽ nghe lời bà xã.” Anh ta dừng lại một chút, lắp bắp nói: “À phải rồi, bà xã, em có nghĩ đến chuyện nhận nuôi một đứa bé không?”

Ngu Tịch Lam khó hiểu: “Sao em lại muốn nhận con nuôi, không phải chúng ta đã thống nhất là không có con rồi à?”

“Không phải, bà xã…” Phương Tử Minh nuốt nước bọt, nói với vẻ mặt thận trọng: “Trước đây anh không muốn sinh con, đương nhiên bây giờ suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi. Nhưng qua vụ tai nạn xe cộ lần này, anh đã suy nghĩ rất nhiều. May mắn lần này anh không sao, chỉ bị thương nhẹ. Nhưng anh không nhịn được mà tưởng tượng, nhỡ may anh không may mắn như thế thì sao, nếu chẳng may anh không còn nữa thì chỉ còn mình em cô đơn trên cõi đời này, như thế thật không công bằng với em chút nào. Hơn nữa, cuộc sống vô thường, không ai có thể đảm bảo cả đời mình có thế bình an, thuận buồm xuôi gió. Nếu có lần sau thì sao, bà xã,…” Phương Tử Minh nghiêm túc nhìn cô chăm chú, “Em hãy nhận nuôi một đứa bé và nuôi dưỡng bên mình đi, sau này còn có người bầu bạn cùng em!”

Ngu Tịch Lam cau mày, nghi hoặc sờ trán anh ta: “Không sốt mà, anh nói linh tinh cái gì vậy? Đang yên đang lành mà lại bi quan như thế? Hơn nữa, dù anh thật sự muốn có một đứa bé bầu bạn với em thì cũng cần gì phải nhận nuôi chứ, chính mình sinh một đứa rồi nuôi dưỡng không tốt hơn à?”

Phương Tử Minh thở dài: “Nhưng mà bà xã, em quên anh là người theo lối sống DINK à? Chúng ta đã thống nhất không sinh con rồi.”

Ngu Tịch Lam khó hiểu: “Vậy con nuôi thì không phải là con à? Ngay cả con ruột của mình mà anh còn không thích, chẳng lẽ anh lại thích con của người khác ư?”

“Không, bà xã, em nghe anh nói này…” Phương Tử Minh cố gắng thuyết phục vợ đồng ý với suy nghĩ của mình, “Em biết anh thực sự không thích trẻ con, đặc biệt là trẻ sơ sinh. Cho nên ý của anh là, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa bé đã có nhận thức một chút, ngoan ngoãn và không quấy, không khóc, chẳng hạn như một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi. Anh cảm thấy anh có thể chịu đựng được một đứa bé như vậy ở bên cạnh em, em cảm thấy thế nào?”

Anh ta không hy vọng xa vời Ngu Tịch Lam sẽ đồng ý ngay lập tức, hơn nữa đứa trẻ quá nhỏ không phù hợp với mong muốn ban đầu là không có con của anh ta. Có thể chờ thêm mấy năm nữa, từ từ thuyết phục Ngu Tịch Lam.

Ngu Tịch Lam cảm động xoa xoa đầu anh ta: “Không ngờ lần tai nạn xe cộ này lại khiến anh nghĩ như vậy, em biết anh vì em nên mới có ý định như thế. Thật ra, anh không cần phải ép buộc bản thân mình đâu. Nếu lúc trước em đã đồng ý chuyện không sinh con thì sẽ không thay đổi quyết định và sẽ không hối hận. Vì vậy, anh đừng nhắc đến chuyện nhận con nuôi nữa. Nếu vợ chồng mình nhận nuôi con của người khác thì sẽ khiến đứa bé mà chúng ta từ bỏ thất vọng đến mức nào chứ? Đứa bé sẽ trách chúng ta đấy.”

Đứa bé sẽ buồn biết bao khi biết cha mẹ mình thà nhận nuôi con người khác chứ không cần mình!

Nghĩ tới đứa bé còn chưa ra đời kia, hốc mắt Ngu Tịch Lam hơi đỏ lên, cô không nhịn được quay đầu đi.

Phương Tử Minh nghẹn họng, không nói nên lời.

Nhắc đến đứa bé kia, trong lòng anh ta dâng lên một chút áy náy nhưng nhanh chóng biến mất.

Suy cho cùng, trước đây anh ta thực sự không muốn có con, hơn nữa cũng không có chút tình cảm nào với đứa bé đó. Nhưng Nhạc Nhạc thì khác.

Nhạc Nhạc quan trọng hơn nhiều so với đứa trẻ đã biến mất khi chưa thành hình. Anh ta không thể không lo nghĩ cho Nhạc Nhạc.

Phương Tử Minh vẫn muốn thuyết phục, nhưng Ngu Tịch Lam không muốn nhắc lại chủ đề này nữa vì nó sẽ chạm đến nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô.

“Được rồi, không nói nữa, từ nay về sau, chỉ có hai ông bà già chúng ta ở bên nhau là được, không cần con cái gì cả.” Để tránh cho Phương Tử Minh suy nghĩ nhiều, Ngu Tịch Lam nghiêm túc nói rõ: “Chỉ có hai người chúng ta là được.”

Phương Tử Minh không có gì để nói, lúc trước chính anh ta kiên quyết muốn theo lối sống DINK, hiện giờ sửa miệng bảo Ngu Tịch Lam nhận con nuôi, chuyện cô từ chối cũng nằm trong dự kiến của anh ta.

Anh ta khẽ đảo mắt, nghĩ xem còn có cách nào khác để thuyết phục Ngu Tịch Lam không.

Nếu cô nhất quyết không đồng ý, có lẽ anh ta sẽ tiền trảm hậu tấu. Đợi đến khi anh ta đưa Nhạc Nhạc đến trước mặt Ngu Tịch Lam, Nhạc Nhạc đáng yêu như vậy, nhất định Ngu Tịch Lam sẽ thích bé con, biết đâu cô lại thay đổi ý định.

Dù thế nào đi nữa, anh ta sẽ không để Nhạc Nhạc phải chịu bất công và sống với danh nghĩa một đứa con ngoài giá thú.

“À phải rồi, bà xã, có phải em giữ đồ trong xe anh không? Em có thấy món quà anh tặng cho em không?” Phương Tử Minh thử hỏi.

“Ở chỗ em cả, anh nói quà chính là dây chuyền ngọc lục bảo kia à?” Nói đến cái này, Ngu Tịch Lam lại tức giận, “Chỉ vì chuyện này mà anh mới chậm trễ như vậy, hơn nữa, anh quên thứ em không thích nhất chính là ngọc lục bảo à?”

Phương Tử Minh thầm nói một tiếng tiêu rồi, trong lòng trách Chu trợ lý sơ suất, anh ta vội cười làm lành, nói: “Anh thấy nó đẹp nên muốn mua cho em. Đúng rồi, bà xã, có phải em cầm cả điện thoại của anh không, đưa cho anh đi.”

Ngu Tịch Lam cau mày: “Anh vẫn còn bị thương, cần phải tĩnh dưỡng. Anh muốn lấy điện thoại làm gì? Nếu lo lắng việc công ty thì yên tâm, có bố tới tận nơi điều hành rồi.”

Phương Tử Minh vội vàng nói: “Tại anh quen rồi, chẳng may có ai gọi nhỡ thì không tốt. Bà xã, em đưa cho anh để anh xem một chút nhé!”

Anh ta lo lắng không thôi, sợ không may Tần Tử Nhu gọi điện tới.

Ngu Tịch Lam: “Vậy đợi em hỏi bác sĩ xem thế nào đã. Nếu tiếp xúc điện thoại không có vấn đề gì thì em sẽ đưa cho anh.”

“Ừ, cảm ơn bà xã. Hay là giờ em đi hỏi luôn đi?” Anh ta thận trọng thúc giục.

Ngu Tịch Lam trừng mắt với anh ta, cuối cùng không nỡ từ chối nên vẫn đi hỏi.

Sau khi nhận được sự cho phép của bác sĩ và cầm được điện thoại, Phương Tử Minh thầm thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn may, xem ra Tần Tử Nhu không gọi điện.

Anh ta chọn lúc Ngu Tịch Lam rời khỏi phòng bệnh, cuống quít gọi điện cho Tần Tử Nhu. Khi cuộc gọi đã kết nối, không đợi bên kia nói chuyện, anh ta vội vàng dặn dò một câu: “Trong khoảng thời gian này đừng gọi cho tôi, đợi tôi đến gặp cô!”

Nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại mà không đợi đối phương phản hồi.

“Ông xã…” Ngu Tịch Lam đột nhiên đẩy cửa vào đúng lúc anh ta đang cầm điện thoại.

Bởi vì chột dạ, Phương Tử Minh giật mình khiến điện thoại rơi khỏi tay.

“Bà xã, anh, anh…” Phương Tử Minh hốt hoảng muốn giải thích.

Ngu Tịch Lam nheo mắt đầy nguy hiểm: “Anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”