Dưới ánh đèn, những viên ngọc đỏ toả sáng lấp lánh và đẹp đẽ một cách lạ thường, khiến lòng người say mê.
Ngu Tịch Lam vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhận lấy, cẩn thận xem xét, sự yêu thích không thể nào ẩn giấu nổi nơi đáy mắt cô. Cô thích nhất là những thứ có màu đỏ. Món quà mà Phương Tử Minh tặng thực sự đã chạm đến trái tim cô.
Cô ngọt ngào đưa lại cho anh ta, ra lệnh: “Đeo cho em.”
“Tuân lệnh, Nữ hoàng.” Phương Tử Minh phối hợp đứng dậy, di chuyển về phía sau cô, cúi người xuống và đeo lên cổ cho cô.
Những viên ngọc màu đỏ được khảm kim cương xung quanh, sợi dây chuyền tinh xảo được đeo trên cái cổ trắng ngần của Ngu Tịch Lam, màu sắc đối lập rõ ràng tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ khó tả.
“Bà xã, em đẹp quá!” Phương Tử Minh si mê cúi đầu hôn cô một chút, đột nhiên đề nghị nói “Bà xã, hay chúng mình tìm một nơi nào đó để đi nghỉ dưỡng đi!”
Ngu Tịch Lam kinh ngạc: “Không phải anh nói việc công ty bận rộn đến mức không thể phân thân à?”
Phương Tử Minh săn sóc nói: “Trước kia đúng là không có thời gian nhưng bây giờ sự việc đã được giải quyết rồi. Anh cũng phải bớt thời giờ để ở bên em nhiều một chút chứ.”
Ngu Tịch Lam mím môi ngọt ngào cười, cực kỳ hào hứng nói: “Thế thì được. Để em bàn bạc với Uẩn Ninh một chút, để dành thời gian tháng sau. Nếu đi chơi xa thì phải đi lâu lâu mới được.”
Phương Tử Minh chân thành nói: “Anh không có ý kiến gì, mọi chuyện nghe theo bà xã sắp xếp.”
Hai người thống nhất về kỳ nghỉ và không khí càng trở nên thân mật hơn. Sau bữa tối vui vẻ, hai vợ chồng nắm tay nhau về nhà.
Ngày hôm sau, Ngu Tịch Lam vừa đến công ty liền chạy ngay đến văn phòng của Diệp Uẩn Ninh, đắc ý tuyên bố với cô rằng mình muốn nghỉ phép, mọi việc sắp tới của công ty phải dựa vào Diệp Uẩn Ninh lo liệu nhiều hơn.
Diệp Uẩn Ninh bất đắc dĩ đồng ý, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Ngu Tịch Lam, cô cũng vui mừng thay cho bạn của mình.
Có vẻ như tình cảm của hai vợ chồng vẫn rất tốt đẹp. Ngu Tịch Lam đã đồng ý với Phương Tử Minh rằng không sinh con. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không có con cái mà chỉ có hai người bầu bạn với nhau suốt quãng đời còn lại.
Nếu mối quan hệ của họ xảy ra vấn đề thì Ngu Tịch Lam sẽ rất tổn thương.
Phương Tử Minh cũng đang chuẩn bị cho kỳ nghỉ sắp tới. Anh ta đi làm đúng giờ và tập trung, xử lý trước một số việc cần thiết để tránh xuất hiện vấn đề khi anh ta không có mặt.
Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh đã cùng nhau trải qua mấy ngày ngọt ngào, thời gian Phương Tử Minh ở nhà nhiều hơn, như thể hai người đang trở về những ngày mới cưới.
Hôm nay, Phương Tử Minh vừa đọc văn kiện, vừa suy nghĩ sau khi tan sở sẽ đưa Ngu Tịch Lam đi đâu ăn tối, nếu địa điểm không tồi thì bữa tiệc bù lại cho mọi người có thể được tổ chức tại đó.
Thấy đã đến giờ tan sở, anh ta đang định thu dọn đồ đạc thì chuông điện thoại di động cá nhân trên bàn làm việc đột nhiên reo lên.
Vừa cầm điện thoại và nhìn thoáng qua, đôi mày của anh ta lập tức nhíu thật sâu, một tia bực bội loé lên từ đáy mắt anh ta.
Trên màn hình hiển thị dãy số mà không có ghi chú, trông giống như số điện thoại của một người lạ nhưng lại là số điện thoại mà anh ta rất quen thuộc.
Anh ta cố tình không để tên chủ nhân của dãy số chính vì sợ chẳng may Ngu Tịch Lam phát hiện ra điều bất thường.
Không phải đã nói là sẽ không liên lạc với mình nữa sao? Vì sao chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi lại gọi điện thoại tới, người phụ nữ kia đúng là nói chuyện mà không giữ lời.
Tuy oán trách trong lòng nhưng Phương Tử Minh vẫn nhanh chóng bắt máy, vừa mở miệng đã tra hỏi: “Có chuyện gì xảy ra phải không?”
Phía đối diện vang lên tiếng kêu bất lực như thể trời sập, khóc đến nức nở.
Phương Tử Minh sốt ruột: “Cô đừng khóc nữa, mau nói chuyện đi, có phải Nhạc Nhạc gặp chuyện gì không?”
“Nhạc Nhạc,…, Nhạc Nhạc lại bị sốt, nhiệt độ cao quá, tôi làm cách nào cũng không hạ nhiệt được. Thằng bé còn trớ nữa, con kêu khó chịu và đòi bố!” Giọng người phụ nữ đầy bất lực: “Tôi biết tôi không nên làm phiền anh thêm nữa. Nhưng coi như là lần cuối cùng đi, tôi cầu xin anh cứu Nhạc Nhạc. Tôi bảo đảm,…., sau này sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa!”
“Cô đang ở đâu, đưa con đến viện trước đi!” Dường như Phương Tử Minh nghe thấy được một tiếng khóc khe khẽ non nớt ngoài giọng nói của người phụ nữ, tiếng khóc khiến lòng anh ta khó chịu vô cùng.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc không muốn đến bệnh viện. Thằng bé cứ hờn dỗi vì không được gặp anh. Tôi, tôi không dám đưa con đi.” Người phụ nữ tủi thân nói.
Vậy tức là vẫn còn ở nhà, liệu bé con đang ốm có trụ được đến lúc tới bệnh viện không?
Không có thời gian trách cứ người phụ nữ, Phương Tử Minh chộp lấy chìa khóa xe lao ra khỏi văn phòng khiến trợ lý Chu ở bên ngoài liếc nhìn.
Giờ phút này, Phương Tử Minh đã quên mất cuộc hẹn với Ngu Tịch Lam, thậm chí anh ta còn không rảnh để gọi điện báo cô huỷ hẹn mà phóng xe tới toà nhà chung cư nhanh như điện.
Một tiếng ‘Kétttt….’ vang lên, chiếc xe vội vàng đỗ lại dưới toà nhà chung cư. Lúc này, Phương Tử Minh cũng không có tâm trí nào để ý đến ánh mắt của người xung quanh mà bước một bước bằng ba bước đi lên cầu thang, thẳng tới tầng 4.
“Mở cửa, mở cửa.” Anh ta sốt ruột bấm chuông, nóng nảy đập cửa.
Tần Tử Nhu canh giữ bên giường với vẻ mặt vô cùng tiều tuỵ. Nằm trên giường là một cậu bé trông có vẻ chưa đầy ba tuổi, mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi khô khốc, nứt nẻ, nhìn rất mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng đập cửa, hai mắt Tần Tử Nhu sáng lên, cô ta vội vàng lảo đảo đứng dậy chạy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Phương Tử Minh, cô ta liền bật khóc, như thể cuối cùng cũng an tâm: “Cuối cùng thì anh cũng đến rồi.”
Bỏ qua cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của người phụ nữ này, anh ta đẩy cô ta ra và lao vào trong: “Nhạc Nhạc đâu? Cô sắp xếp đồ đạc, tôi sẽ chở con đến bệnh viện ngay.”
“Ồ, tôi lập tức chuẩn bị đây.” Tần Tử Nhu hoang mang rối loạn đi theo anh ta.
Có vẻ đây không phải lần đầu tiên Phương Tử Minh tới nơi này, anh ta đã tìm được chính xác và đến thẳng căn phòng nơi đứa trẻ đang nằm.
“Nhạc Nhạc!” Nhìn bộ dáng yếu ớt, khó chịu của cậu bé, Phương Tử Minh rất đau lòng, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Như cảm nhận được sự xuất hiện của anh ta, cậu bé mở mắt ra. Vừa nhìn thấy Phương Tử Minh, cậu bé liền hừ hừ vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, vươn tay đòi người đàn ông ôm, mở miệng nói với giọng ngọt ngào nũng nịu: “Bố!”
Nghe được giọng nói của cậu bé hơi khàn khàn, Phương Tử Minh đau lòng không thôi, vội vàng đưa tay bế cậu lên, nói: “Nhạc Nhạc lại không nghe lời bị ốm phải không? Đừng sợ, bố sẽ chở con đến bệnh viện ngay.”
Tần Tử Nhu, người đang vội vàng sắp xếp đồ đạc cho con, nhìn thấy cảnh Phương Tử Minh ôm con trai thân mật, ánh mắt không khỏi lộ ra sự cảm động, ngẩn ngơ nhìn hai cha con.
“Không, không đi bệnh viện đâu, không muốn tiêm đâu. Bố ơi, không muốn!” Vừa nghe nói phải đến bệnh viện, đứa trẻ lập tức vặn vẹo, giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông như thể một con sâu nhỏ. Cậu bé cất giọng nói trẻ con phản đối.
Cậu bé xinh xắn và đáng yêu cực kỳ, đôi mắt to đen láy như quả nho và trong suốt đến mức thấy rõ bóng người trong đó. Cái mũi và cái miệng đều nhỏ nhắn, làn da trắng nõn và toàn thân đều mũm mĩm, mềm mại.
Điều đặc biệt hơn nữa là cậu bé có khuôn mặt hơi giống Phương Tử Minh, nhìn giống như là cha con ruột thật vậy.
Hơn nữa đứa nhỏ này lại gọi Phương Tử Minh là bố rất quen thuộc, chẳng lẽ thật sự là cha con ruột sao?
Cho dù có phải là thật hay không thì Phương Tử Minh vẫn coi đứa trẻ trong lòng mình là con ruột, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhạc Nhạc là người dũng cảm nhất phải không? Nếu bị ốm thì phải đến chỗ bác sĩ khám rồi mới có thể khoẻ mạnh. Không đi bệnh viện thì không phải bé ngoan đâu. Nhạc Nhạc, con không đi thật à?”
Cậu bé thở hổn hển, co ro thân mình và nhìn người đàn ông bằng đôi mắt to vô cùng đáng thương, khoé mắt ngân ngấn nước. Nhưng cậu bé nhất định không chịu mở miệng nói ra ý muốn của mình.
Phương Tử Minh vừa yêu vừa thương, anh ta có thể cảm nhận được độ ấm tỏa ra từ cơ thể đứa trẻ khi ôm cậu bé trong lòng. Bé con chắc khó chịu lắm đây, nhất định phải đến bệnh viện rồi.
Anh ta cũng không biết tại sao, rõ ràng đã hạ quyết tâm rất nhiều lần rằng sẽ mặc kệ hai mẹ con họ, nhưng vừa nhìn thấy Nhạc Nhạc, trái tim anh ta đã tan chảy, ước gì có thể ôm bé con mãi không buông tay.
Rõ ràng là anh ta không thích trẻ con, thậm chí còn quyết tâm theo lối sống DINK, hơn nữa còn cố gắng rất nhiều để giành được sự đồng tình của gia đình và vợ. Huống chi sự xuất hiện của đứa trẻ này chỉ là sự cố, hoàn toàn không phải do mình mong đợi và sự tồn tại của họ là một rắc rối lớn. Nhưng sau những lần tiếp xúc, anh ta càng ngày càng không nỡ rời xa Nhạc Nhạc,
Bé con ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, chẳng nghịch ngợm ầm ĩ chút nào, quả thực là sự tồn tại thần kỳ.
“Vậy con muốn bố, bố không được biến mất đâu!” Cậu bé vừa khóc lóc đáng thương vừa yêu cầu, bàn tay nhỏ nhắn còn nắm chặt quần áo của Phương Tử Minh như thể sợ anh ta sẽ đi mất.
Phương Tử Minh gần như bị cảm giác áy náy bao trùm. Bởi vì sự tồn tại của cậu bé là sai lầm cho nên anh ta nghĩ không gặp là không gặp, thậm chí còn định đưa họ đến một nơi thật xa để không bị ai phát hiện. Anh ta không ngờ rằng bé con lại quyến luyến, không nỡ rời xa mình như thế.
Sao Phương Tử Minh có thể nhẫn tâm từ chối được chứ, vội vàng nói: “Được rồi, bố sẽ ở bên con. Nhạc Nhạc là một em bé rất dũng cảm, giờ mình đi đến bệnh viện luôn nhé.”
Anh ta quay người thì thấy Tần Tử Nhu đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường, anh ta không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Phương Tử Minh dùng ngữ khí trách cứ nói: “Cô chăm sóc con kiểu gì vậy? Mới mấy ngày lại để con bị ốm, không chăm được thì đừng có sinh ra.”
Tần Tử Nhu lau nước mắt: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi sơ ý quá. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau đâu.”
“Được rồi, đi thôi!”
Phương Tử Minh ôm Nhạc Nhạc đi ngang qua cô ta, không nói một lời mà đi xuống trước.
Tần Tử Nhu nhìn bóng dáng của đối phương, ánh mắt chứa đựng bi thương và mong đợi thầm kín: Nếu họ là một nhà ba người thật thì tốt rồi!
Sau khi lấy lại tinh thần, cô ta vội vàng ôm đồ rồi chạy theo.
Lúc Phương Tử Minh đến bệnh viện thì màn đêm đã buông xuống, anh ta vội vàng đưa người đi khám gấp.
Anh ta ở bên hai mẹ con suốt chặng đường, tận tình ôm lấy Nhạc Nhạc. Mãi đến khi cậu bé được khám xong và kê đơn thuốc, anh ta mới đưa Nhạc Nhạc cho người phụ nữ còn bản thân mình đi lấy thuốc.
“Bố ơi, con muốn bố, bố đừng đi!” Nhạc Nhạc dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, khi nhìn thấy Phương Tử Minh sắp rời đi, cậu lập tức mím môi, không vui mà vừa khóc vừa quấy.
“Bố không đi, bố đi lấy thuốc cho Nhạc Nhạc.” Phương Tử Minh vội vàng dỗ dành.
“Không, không, con muốn bố cơ!” Nhạc Nhạc không chịu nghe.
Nhìn thấy bé con bị ốm quấn mình như vậy, Phương Tử Minh không hề cảm thấy Nhạc Nhạc không ngoan mà trong lòng dâng lên cảm giác thoả mãn lạ thường khi được con trai thân mật và ỷ lại mình.
Tần Tử Nhu vội vàng nói: “Thôi, anh cứ ở lại với Nhạc Nhạc đi, tôi đi lấy thuốc!”
Để đồ đạc trên tay xuống, Tần Tử Nhu vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ, Phương Tử Minh âu yếm búng nhẹ vào mũi Nhạc Nhạc: “Con vừa lòng rồi chứ!”
Nắm lấy ngón tay của anh ta, Nhạc Nhạc nở một nụ cười hồn nhiên vui vẻ.Phương Tử Minh đang đắm chìm trong “niềm vui cha con”, không hề để ý rằng điện thoại di động của mình reo mấy lần rồi tắt đi vì không có ai nhấc máy.