Quý Thanh Sương điên cuồng lắc đầu, kêu lên: “Không, không phải, tôi bị lừa tới đây, tôi không hề tự nguyện.”
Cô vừa hoàn thành một bộ phim truyền hình, người đại diện của cô nói rằng một đạo diễn rất thích khả năng diễn xuất của cô và hẹn gặp tại một khách sạn để thảo luận về kịch bản. Cô không hề nghĩ tới chuyện quản lý sẽ lừa dối mình nên đã mơ mơ màng màng uống rượu bị bỏ thuốc và bị quản lý đưa đến đây.
Đối phương để cô một mình rồi bỏ đi, may mà cô thấy có gì đó không ổn nên giả vờ bị thuốc làm cho mê sảng, chuếnh choáng khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác, sau đó tranh thủ mở cửa trốn thoát, nhưng cô không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy.
“Nghe rõ chưa, cô ấy nói không tự nguyện, các anh muốn thả cô ấy đi hay muốn tôi gọi cảnh sát?” Điện thoại di động xoay chuyển dễ dàng trong tay Diệp Uẩn Ninh, ánh mắt cô thờ ơ chờ đợi câu trả lời của họ.
Một trong những vệ sĩ tỏ ra thiếu kiên nhẫn, trên môi nở nụ cười nham hiểm: “Cô đúng là điếc không sợ súng, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không muốn đi thì dứt khoát đừng đi nữa!’
Hô hấp của Quý Thanh Sương ngưng trệ, trong mắt cô hiện lên lo lắng cùng tức giận, cô vội vã thúc giục: “Cô đi đi, đi mau lên, đừng lo lắng cho tôi.”
Cô không ngờ Diệp Uẩn Ninh sẽ trực tiếp ở lại đàm phán, cũng không ngờ kẻ bắt giữ cô lại vô liêm sỉ như vậy, hiện tại cô chỉ hy vọng Diệp Uẩn Ninh có thể chạy trốn và gọi cảnh sát càng sớm càng tốt.
Đối mặt với bàn tay đang định tóm lấy mình, Diệp Uẩn Ninh không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Ngay khi bàn tay đó sắp chạm vào Diệp Uẩn Ninh, bên trong truyền đến một tiếng quát mắng thiếu kiên nhẫn: “Các người đang làm gì vậy?”
Người chưa tới thì mùi sữa tắm hòa cùng hơi nước đặc trưng đã phả vào mặt cô, một người đàn ông cao lớn từ xa tiến lại gần, bước đi trên thảm.
Anh ta cao 1,9 mét, mái tóc đen ướt được chải ngược ra sau một cách tùy tiện, dù chưa khô vẫn lộ ra chút ngang ngược. Đôi mắt đen láy lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, khóe môi treo như có như không sự cục súc, đây là một người đàn ông đủ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bộ ngực rắn chắc và duyên dáng của anh ta để trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, không quan tâm đến thân hình lộ liễu của mình, nhìn thẳng vào Diệp Uẩn Ninh.
Để lại một người ôm Quý Thanh Sương, vệ sĩ áo đen vội vàng quay người lại, thì thầm vào tai anh ta chuyện gì đã xảy ra.
“Chủ tịch Lợi.” Quý Thanh Sương sợ hãi kêu lên.
Cô biết người đàn ông trước mặt, anh ta không phải là Lợi Minh Hiến, chủ tịch của công ty giải trí Huy Hoàng sao? Có lần cô thấy anh ta từ xa trong một bữa tiệc.
Lợi Minh Hiến thu hồi ánh mắt khỏi Diệp Uẩn Ninh, lười biếng liếc cô ấy một cái, sau đó đồng tử hơi co rút, lè lưỡi liếm môi dưới: “Cô biết tôi à?”
Quý Thanh Sương cắn môi, cố gắng đè xuống sự khó chịu, cô thỏa hiệp: “Xin chủ tịch Lợi thả tôi ra. Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, hứa sẽ không nói một lời.”
Lợi Minh Hiến không để ý tới cô ấy, sinh vật yếu đuối không có quyền lên tiếng.
Anh ta lại chuyển sự chú ý sang Diệp Uẩn Ninh và gật đầu dè dặt: “Cô Diệp Uẩn Ninh. Cô có chắc chắn muốn xen vào việc của người khác không?”
Với tư cách là chủ tịch của một công ty giải trí, anh ta đương nhiên có nhiều thông tin hơn trên thị trường và tin tức về việc cô bán cổ phần ‘Công ty Tụ Tinh’ đã lan truyền từ lâu. Anh ta có chút tiếc nuối, thực ra anh ta cũng rất có hứng thú với số cổ phần đó nhưng đáng tiếc là không sớm biết được đối phương.
Diệp Uẩn Ninh lắc lắc điện thoại: “Vậy anh muốn tôi báo cảnh sát à?”
Quý Thanh Sương không phải ngôi sao lớn, Lợi Minh Hiến lại là chủ tịch một công ty giải trí, hơn nữa Quý Thanh Sương rõ ràng là bị đánh thuốc mê, một khi bại lộ sẽ không phải là tin tức tốt lành.
“Chỉ là quà người khác đặt trước cửa mà thôi. Nếu cô Diệp tốt bụng thì cứ mang đi!” Lợi Minh Hiến hào phóng dang tay ra hiệu cho vệ sĩ thả người ra.
Quý Thanh Sương lập tức loạng choạng chạy đến phía sau Diệp Uẩn Ninh, cô cắn chặt môi, kiềm chế không phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.
Ánh mắt của Lợi Minh Hiến lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc, rồi anh ta cười nhạt: “Nghe nói cô Diệp bây giờ đang rảnh rỗi, không biết cô có hứng thú làm việc ở công ty chúng tôi không?”
Mặc dù Diệp Uẩn Ninh cản trở việc tốt của anh ta, nhưng anh ta không phủ nhận cô là nhân tài, anh ta vẫn sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để chiêu mộ nhân tài.
“Không hứng thú.” Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng trả lời ba chữ, xoay người rời đi.
Quý Thanh Sương lập tức đi theo cô, tuy rằng chân quá yếu, cô ấy vẫn cắn răng kiên trì, sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Chủ tịch.” Vệ sĩ cúi đầu nhận lỗi vì không hoàn thành nhiệm vụ.
“Đóng cửa lại.” Lợi Minh Hiến nhìn bóng lưng Quý Thanh Sương hồi lâu mới lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Vệ sĩ cung kính vâng lời.
Lúc này không biết có phải là xui xẻo hay không, tên vệ sĩ đang định tấn công Diệp Uẩn Ninh chợt loạng choạng, vừa quay người lại đã đụng mạnh phải cánh cửa sắp đóng lại, một cỗ lực lượng hung hãn lập tức đánh vào đầu gã ta và khiến máu chảy ròng ròng.
Gã ta hét lên và cố gắng che vết thương bằng tay nhưng lại vô tình đánh trúng Lợi Minh Hiến trước mặt, ngón tay đột nhiên chọc vào nhãn cầu của anh ta.
Lợi Minh Hiến lập tức bịt mắt lại và hét lên đau đớn.
Một vệ sĩ khác giật mình, muốn lao tới đỡ anh ta dậy, nhưng không hiểu sao lại bị bật lại, rơi trúng người Lợi Minh Hiến, ba người lập tức trở thành một khối hỗn độn.
Nhìn thấy cảnh tượng này từ khe hở thang máy sắp đóng lại, Diệp Uẩn Ninh nhàm chán cử động ngón tay.
Ánh mắt cô rơi vào Quý Thanh Sương đang rũ rượi nằm trên mặt đất thở hổn hển, Diệp Uẩn Ninh cau mày, chợt nhớ ra bọn họ là ai.