Cua giáp sắt bị đám tơ trói chặt, giống như dùng dây thừng trói chặt cua lớn, dễ dàng ra tay.
Ngồi ở trong nấm, đối với thịt cua nóng hôi hổi – vỏ cua giáp sắt rất dày, ngọn lửa phía dưới liếm vòng quanh một vòng, không bao lâu, thịt cua màu xanh đã trở thành tuyết trắng. Người dị năng cấp A hoảng hốt cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Lấy vỏ làm bát, đặt từng bát chỉnh tề, không bẻ chân cua, rửa sạch đã ăn.
Bẻ chân cua giáp sắt to bằng nắm tay, ăn sống cũng có thể, trừ Lý Phỉ và ông Trình, người khác đều là bệnh nặng mới khỏi, ăn nhiều đồ lạnh là chết.
Giản Hoa ăn rất chậm. Cảnh Điền vì tay bị đâm nên vội vã muốn ăn thịt để giải độc, một hơi ăn hết ba con, người dị năng khác còn đang ngẩn người.
Đa số mọi người đều không biết ra tay với thứ đồ ăn này như thế nào.
Cua biển có người đã nếm qua… nhưng cũng được gỡ ra rồi. Cua hoàng đế là mỹ vị bàn ăn, nhưng nhỏ như cua sông, trong thế giới thực đều coi là sinh vật xâm nhập phá hủy đập lớn, phải dùng thuốc để tiêu diệt.
Chính phủ nhận thấy tai họa của cua, đúng là có kêu gọi mọi người ăn mấy con này, còn tuyên truyền cách nấu trên báo chí và TV, thế nhưng người hưởng ứng ít ỏi không có mấy. Bởi vì thủy vực và chất lượng nước khác biệt, nên thịt cua này ăn không ngon.
Hiện giờ, đối với đồ ăn như vậy, dù bụng trống rỗng, cũng không thể dễ dàng ăn vào miệng.
Johnson tới gần, nó đang học trộm, sau khi làm vỡ đầy vỏ cua ra đất, cuối cùng nó cũng moi ra được một miếng thịt nhét vào miệng.
Mùi hương bốn phía, bay đi rất xa.
Trận liên hoan dưới tàng cây nấm kỳ lạ này, bắt đầu không hiểu sao, cũng kết thúc trong yên lặng.
Hai tay Rosemary dính đầy mang cua, khi còn đang cố gắng moi thịt có thể ăn, bỗng phát hiện bốn người Hắc Uyên đã đến gần cây cầu bị sập kia.
Ven đường có hai cái xác ô tô, bên trong cả khung ghế ngồi cũng không có, cốp xe bị thủng một lỗ lớn, nóc xe cũng bị thứ gì xuyên qua.
Thảm trạng này khiến Lý Phỉ nhớ tới lúc họ bị con côn trùng khổng lồ tấn công ở Cam Châu.
Động rỗng biết thổi gió lạ, ảnh hưởng đến thế giới thực, con côn trùng khổng lồ tùy ý cắn nuốt người đi ngang qua nơi này.
Trong góc thùng xe có một lon bia lăn xuống, Lý Phỉ tiện tay chỉ, dùng lực ý nghĩ lấy bia vào trong tay, lau tro bụi, phát hiện bên trên toàn là tiếng nước ngoài, đọc không hiểu.
“Hình như là đặc sản bia đen của Đức.” Cảnh Điền lại phát huy tố chất vệ sĩ chuyên nghiệp, hắn không biết tiếng Đức, nhưng khi làm việc cho chủ trước, đã từng thấy thực phẩm và đồ uống nhập khẩu, có đôi khi vệ sĩ còn phải kiểm tra đồ ăn người hầu Philipine đưa tới.
“Trước đây tôi chưa từng thấy nhãn hiệu này.”
Lý Phỉ phát hiện Cảnh Điền hình như định uống thử một ngụm, anh ném bia vào trong xe.
“Anh cũng đâu rõ nó là đồ ăn dự trữ của người dị năng, hay là vốn ở trên chiếc xe này.”
Lỡ như người dị năng cướp chiếc xe này thì sao? Đồ ăn không thuộc về Thế giới Bị Từ Bỏ mà ăn vào, chờ khi về thế giới thực sẽ chịu tội. Tuy một lon bia không là gì, nhưng tránh được thì cứ tốt nhất tránh đi.
Ông Trình phát hiện một quyển tạp chí thời trang trên chiếc xe bên cạnh, dính đầy vết bẩn, chữ cũng giống như trên lon bia.
“Đức?”
“Thực ra tôi cũng hiểu rằng nơi này không phải Trung Quốc.” Ông Trình thở dài.
Cảnh Điền ngạc nhiên ngẩng đầu: “Vì sao?”
“Cua giáp sắt ở Trung Quốc không thể có quần thể có lớn như vậy.”
“…”
Ở đây chúng lan tràn khắp nơi, tùy tiện bắt một lúc là có hơn chục giỏ.
Cua giáp sắt cũng không khó bắt, chỉ cần có công cụ thích hợp, người dị năng nào cũng có thể làm được. Nói về mùi vị và độ khó khi bắt, bắt cua giáp sắt cực kỳ có lợi.
Một loài vừa ăn ngon vừa dễ bắt, nó còn có thể tồn tại ở Thế giới Bị Từ Bỏ sao?
Cảnh Điền nhìn bàn tay vừa bị thương của mình, không nói gì.
Không khí giữa Lý Phỉ và Giản Hoa rất khác. Giản Hoa hình như đã khôi phục lại, nhờ phúc của thác nấm, tốc độ cậu thu hồi năng lượng nhanh hơn người dị năng bình thường rất nhiều. Rosemary khi bệnh nặng mới khỏi thì hai chân như nhũn ra, ngay cả đi đường cũng không nổi, còn Giản Hoa thì chỉ là nằm lâu, tay chân tê cứng, hoạt động một lúc là không có chuyện gì.
“Đi xung quanh xem xét một chút?” Lý Phỉ trưng cầu ý kiến của Giản Hoa.
Giản Hoa hiểu ý trong lời Lý Phỉ chưa nói hết. Cậu nhìn người dị năng cấp A luống cuống tay chân bóc cua trong khóm nấm, lắc đầu nói: “Lúc trước, động rỗng nơi này có côn trùng khổng lồ ngồi canh gác. Cho dù nó bị nhiều người dị năng thu hút như vậy, nhưng trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể đuổi được mấy con cua giáp sắt này.”
Cua giáp sắt có vỏ cứng, cộng thêm thói quen thích trốn trong nước của chúng, nên không có quái vật nào ở Thế giới Bị Từ Bỏ coi nó là con mồi. Trong nguyên tác “Kẻ bị vứt bỏ”, Châu Âu từng có hai lần cua giáp sắt xâm nhập thành phố theo quy mô lớn.
Cua ở Thế giới Bị Từ Bỏ đào hang xây tổ, một đập nước trong hiện thực bỗng bị vỡ, bao phủ thôn trang và thành phố hai bờ và hạ du, còn dẫn đến rò rỉ hạt nhân. Trận tai nạn này có ảnh hưởng rất lớn.
“Chừng hai ngày sau, tôi sẽ thử khống chế nấm tìm đường về nhà.”
Giản Hoa đương nhiên sẽ không mang theo đám người dị năng cấp A kia, nhiều người như vậy tràn vào Trung Quốc, Hồng Long lập tức sẽ cho người tới cửa ngồi kháng nghị (Có thì phải dùng cho tốt, vì áp chế mấy tên du côn này, Giản Hoa và Lý Phỉ đương nhiên phải góp sức).
Lúc trước xảy ra hành vi bắt cóc, là vì Giản Hoa không tỉnh táo, cũng không ngờ nấm quá đáng như thế. Như thể đi ngang qua bữa tiệc người khác ăn xong, còn có tật xấu, dừng lại cầm hết cả khay rau xà lách đi – Mang nhân vật chính thì thôi, người khác mang theo làm gì?
“Đừng vội như vậy, chờ cơ thể em khôi phục rồi lại nói.” Lý Phỉ vừa nhìn cua giáp sắt còn lại bên trong sọt, vừa khoa tay múa chân, “Chỗ này đủ cho chúng ta ăn một tuần.”
“Sau đó lúc về thế giới thực, không bao giờ muốn ăn cua nữa?” Giản Hoa nhướn mày.
Ăn đến ngán, là hạnh phúc, cũng là bất hạnh.
Ông Trình vội ho một tiếng, đi tới nói: “Thịt cua lạnh, không thích hợp ăn nhiều.”
Cảnh Điền nói thầm: “Cua giáp sắt ở Thế giới Bị Từ Bỏ và cua đâu giống nhau. Không ăn sống là được.”
Ông Trình mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Thịt cua giáp sắt ngon, nhưng ăn nhiều quá, lưỡi trong thời gian ngắn sẽ không nếm được vị khác. Ăn bảy ngày thịt cua, thì chắc khoảng một tháng sẽ không nếm được vị thịt.”
Lý do đã thuyết phục ba người khác.
“Có muốn mang mấy con về nuôi không?” Cảnh Điền còn chưa buông tha.
“…Chuyện này, căn cứ Hồng Long chắc chắn còn nghĩ đến sớm hơn, chu đáo hơn chúng ta.”
Cảnh Điền lúc này mới thoải mái, bàn tay cũng bị đâm rồi, không ăn cho sướng thì sao được?
Hai ngày sau, bên bờ sông có thể thấy vài con quái vật loại nhỏ. Bóng lông đen, chuột đào hầm gì đó, khỉ tay dài trốn phía xa bên trong đống kiến trúc đổ nát, dùng tiếng gào liên lạc với nhau.
Trong mắt người dị năng cấp cao, chúng chính là mấy miếng thịt đang chạy.
Họ thật sự không quen ăn cua, vị không tệ, nhưng mất sức nửa ngày mới nhét được một miếng nhỏ vào miệng, còn lẫn với nội tạng hẳn phải vứt bỏ. Thật sự không thể nói là hưởng thụ.
Khi người đầu tiên không kiềm được, trộm chạy đi bắt, rất nhanh đã dẫn đến hiệu ứng mắt xích.
“Có thể đi.” Giản Hoa không biết trong nhóm người kia còn có “vị hôn thê” của nhân vật chính. Cậu không thuộc nguyên tác, mấy việc buộc chặt với nhau kia, thực ra, trong lòng một người chưa xem gì như Giản Hoa một chút dấu vết cũng không có.
Không thân cũng chẳng quen, còn từng là kẻ địch, không tiện tay diệt trừ tai họa ngầm đã là không tệ.
Điểm mấu chốt giết người này, Lý Phỉ vẫn không muốn Giản Hoa lướt qua. Nấm bị điều khiển bằng tiềm thức của Giản Hoa, nếu phá vỡ giới hạn, hành vi cắn nuốt của nấm sẽ khó nắm bắt.
“Xác suất tìm được là bao nhiêu?”
“50%, động rỗng chỉ có mấy cái, mà chúng ta đã đi qua ba.” Giản Hoa nhắm mắt lại, nhớ cảnh tượng thế giới lại hư vô, suy đoán phương hướng chính xác.
Cảnh Điền ra hiệu với Johnson, thiếu niên nhân vật chính không hề do dự chạy tới – Nơi không có ngài Morenza, nó cũng không muốn ở lâu.
Ánh mắt không vui của Lý Phỉ đảo qua Johnson, nhịn xuống.
Coi như không thấy nhân tố bất ổn như vị cứu tinh này là lựa chọn sáng suốt.
Khi nhóm người dị năng cấp A đang ăn thịt nướng, cắt lát thịt nghe thấy tiếng động lạ, rồi chạy đến, thì thấy đống nấm chặn động rỗng biến đổi. Họ còn chưa kịp kêu ra tiếng, mũ nấm to đã chui vào động rỗng, một con côn trùng khổng lồ từ từ vươn ra.
“Đây là cái gì?”
“Không, chạy mau!”
Rosemary hoảng sợ chạy trốn, phát hiện con côn trùng khổng lồ đang đánh nhau với nấm.
Chúng đánh nhau cực kỳ kịch liệt. Nấm không để ý cua giáp sắt trong “lồng” nữa, hủy nhà giam đám tơ đi, tập trung tấn công con côn trùng khổng lồ, một lòng muốn giữ cơ hội chiếm địa bàn.
Cua giáp sắt chạy trốn bốn phía, không có tâm trạng tấn công mấy người dị năng cấp A kia.
Bầu trời chấn động. Khi nấm chiếm ưu thế hoàn toàn, lại trục xuất con côn trùng khổng lồ, đã là chuyện một ngày một đêm sau đó. Con sông này đã hoàn toàn thay đổi, hai bên bờ đều có vết hằn con côn trùng khổng lồ tạo ra, lòng sông cũng như bị trườn một lần.
Nấm lại chặn động rỗng, vừa lòng nhanh chóng sinh trưởng. Con sông biến thành những ao nước do nấm ngăn ra, bên trong là cả nhà cua giáp sắt.
Người dị năng cấp A phát hiện đám người Lý Phỉ rời đi, có người vội đến mức mắng to, còn có vài người lại rất vui mừng vì thoát khỏi Ác Ma, sung sướng đi về thành phố.
Phát hiện Johnson cũng bị Giản Hoa mang đi, đầu Rosemary kêu loạn, cứ một ý nghĩ lại một ý nghĩ. Đầu tiên là cảm thấy Hắc Uyên có mưu đồ làm loạn, khống chế nhân vật chính, âm mưu đùa bỡn. Rồi lại cảm thấy “người không hợp với hiện thực” như Johnson không đáng nắm giữ, chắc Hắc Uyên và cục dị năng nước Mỹ sẽ không tốt đẹp được.
Làm một người dị năng cấp A, Rosemary chắc chắn sẽ gia nhập cục dị năng, nghĩ đến về sau phải báo cáo chuỗi sự việc này với quốc gia, Rosemary đã cảm thấy đau đầu.
Đáy lòng cô còn có một ý nghĩ vớ vẩn: Kẻ Cắn Nuốt mê đồng tính không định bỏ qua Johnson vẫn còn là thiếu niên.
Rosemary bị liên tưởng này làm cho choáng đầu hoa mắt, cực kỳ bài xích, ngay cả tiếp tục tự hỏi khả năng của việc này cũng không muốn.
Trong hư không, Giản Hoa khống chế nấm xuyên qua khi cận chiến với côn trùng khổng lồ, cậu cảm thấy một sự biến đổi rất vi diệu.
Thế giới Nhện khổng lồ biến mất, nó sẽ không trùng lặp với trái đất nữa.
– Núi lửa phun trào có thể là do một phần vỏ trái đất ở thế giới Nhện khổng lồ di chuyển mạnh, động đất, núi lửa phóng ra sức mạnh khổng lồ, đẩy thế giới khỏi vị trí trong hư không.
Thế giới Nhện khổng lồ vừa đi, không gian không ổn định bên này lập tức tốt hơn, có mấy động rỗng dần dần khép lại. Việc này kích thích côn trùng khổng lồ, con côn trùng khổng lồ mất đi địa bàn hận không thể cắn nát hai “người” khác.
Giản Hoa vất vả lắm mới tìm đúng vị trí động rỗng, nối đến một trấn nhỏ ở Giang Nam, Trung Quốc. Tin xấu là cái động này cũng đang khép lại.
Đám tơ lần lượt sờ soạng hành khách mê man, Giản Hoa biết mình không có thời gian do dự, cậu hít sâu một hơi, để nấm chui vào cái khe này