Nước sông trong veo, phản chiếu thành phố đèn nê ông, ngũ quang thập sắc.
Đám người ngắm cảnh Tân Giang khi bóng đêm bao trùm, thì dần dần tản đi, ngoài khách tham quan ban đêm, thì chỉ có một vài người trẻ tuổi thích chơi đùa.
Có gã say rượu nằm trên ghế băng công viên, gió sông ban đêm rất lạnh, sức gió lại mạnh, thổi lòng người lạnh lẽo.
Trương Diệu Kim lấy một điếu thuốc ra, đang định châm lửa, thì nhìn thấy biểu tượng cấm hút thuốc ở nơi công cộng, hắn lại cất điếu thuộc đi. Giản Hoa mỗi lần thấy vị thiếu tá Hồng Long này, đều thấy bọc xanh đen dưới mắt đối phương, chắc là cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Trương Diệu Kim đều bị chuyện phiền lòng nhồi đầy, không có thời gian thở dốc.
Nghe nói Tiến Sĩ Điên viết một bức “thư tình” hoang đường kỳ quái, còn rất có thể là gửi cho mình, Giản Hoa sửng sốt. Lý Phỉ lại rất tự nhiên giơ tay cầm bản sao chép xem.
Ngoài dự kiến của mọi người trong Hồng Long, Lý Phỉ mãi đến khi đọc xong cũng không tức giận, chỉ có lông mi hơi giương lên, khóe miệng dường như nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Đèn đường cách nơi này khá xa, họ lại đứng dưới bóng cây, vẻ mặt Lý Phỉ thay đổi rất nhanh, nếu không phải mắt Trương Diệu Kim tinh, thì sẽ không nắm bắt được sự thay đổi này.
Nói thật lòng, Trương Diệu Kim không thích giao tiếp cùng người như Lý Phỉ.
Diễn cũng diễn thành quán tính, vì kỹ thuật diễn xuất tốt, nên người ngoài không phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả. Trương Diệu Kim không để tổ viên Hồng Long bàn luận về chuyện của Lý Phỉ và Giản Hoa, thực ra chính hắn cũng rất sầu đôi này, rất khó xem!
Ai có thể chứng minh Lý Phỉ đối với Giản Hoa là thực lòng, không phải xuất phát từ hấp dẫn lợi ích?
Việc này không phải chỉ mình Lý Phỉ, đi cục dân chính tùy tiện kéo một đôi nam nữ chuẩn bị đăng ký kết hôn, cũng sẽ gặp cùng vấn đề. Thói đời ngày nay, người kết hôn vì tình yêu càng ngày càng ít. Đa số tình huống là phù hợp với nhau. Cái gì gọi phù hợp? Điều kiện gia đình vừa lòng, điều kiện cá nhân tạm ổn, lại đến tuổi cần kết hôn, nếu người này phù hợp nhất, thì chọn người này đi!
Giản Hoa đối với Lý Phỉ, là người cực kỳ phù hợp.
Trương Diệu Kim có một ông bố dượng làm CEO Giải trí Tinh Thiên, tư liệu trong tay hắn về Lý Phỉ còn nhiều hơn người khác, như tin đồn Lý Phỉ thích đồng tính trong giới giải trí, ở chỗ hắn chính là một tin tức vô cùng chính xác.
Nói đến vẻ ngoài, Giản Hoa cũng không tệ, Lý Phỉ không tính là “cố tình làm mình tủi nhục”. Dựa theo báo cáo do vô ý nghe góc tường của tổ viên Hồng Long, người nào còn đó ở trên…
Thiếu tá Trương không hề thích tán nhảm, thái độ của hắn rất nghiêm túc.
Nhưng từ buối tối tên gầy Triệu Văn gợi cho hắn “suy nghĩ mới”, Trương Diệu Kim đã không kiềm được nghi ngời động cơ của Lý Phỉ.
Đặc biệt là trong nguyên tác, một tay Quỷ Lửa nắm giữ toàn bộ Hắc Uyên. Nói Giản Hoa là nhân vật phản diện cuối, thực ra nhìn qua càng giống như là con bài chưa lật của Quỷ Lửa, chẳng qua Lý Phỉ chết ngoài ý muốn, con bài chưa lật anh không kịp dùng tới. Nếu Lý Phỉ không chết, người làm “độc thủ phía sau màn” cuối cùng sẽ là ai?
Trương Diệu Kim phút chốc cảm thấy sự tình không phức tạp như vậy, giống như kẻ xuyên sách nói, tác giả vì muốn kéo dài bộ truyện nên mới cứng rắn ép “người yêu Lý Phỉ” ám chỉ ở đầu truyện đổi thành boss cuối, làm cho nhân vật chính đánh xong một phó bản còn phải đánh tiếp phó bản ẩn. Phút sau hắn lại cảm thấy khả năng của Lý Phỉ ẩn giấu rất sâu, không thể chỉ làm con rối của Giản Hoa.
Hai người dị năng cấp S của Trung Quốc, lợi thế vũ trang và bảo đảm an toàn này đang buộc trên nhân phẩm của Lý Phỉ. Nếu Lý Phỉ lừa đảo tình cảm, là tên cặn bã chỉ nhìn thấy lợi… Trương Diệu Kim ngăn mình tiếp tục tưởng tượng, cũng lập tức cấm thành viên Hồng Long bàn luận về “quan hệ thân mật” của Lý Phỉ và Giản Hoa.
Rất xấu hổ.
Giờ Trương Diệu Kim càng quan sát hành động của hai người, lại càng muốn nhíu mày.
– Giản Hoa rất tin tưởng Lý Phỉ, gần như giao hết quyền quyết sách cho Lý Phỉ.
Lúc trước thiếu tá Trương cảm thấy là họ đã thương lượng trước, nhưng Lý Phỉ biết cách đàm phán hơn, nên khoe tài, còn Giản Hoa ở phương diện này khuyết thiếu thiên phú và khí thế, không phân tích sự việc được sâu sắc, ánh mắt cũng không đủ tinh tường.
Thứ “thư tình” này, lúc trước hai người Giản Hoa đều không hề hay biết. Lý Phỉ thò tay lấy thư xem, không hề để ý đến suy nghĩ của Giản Hoa. Trương Diệu Kim rất muốn hút điếu thuốc, tìm Giản Hoa nói rằng người bên gối cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, có rất nhiều ví dụ bị lừa mắc nợ trong xã hội.
Nhưng hắn không thể!
– Nếu Lý Phỉ đang diễn, Trương Diệu Kim đứng trên lập trường quốc gia, hi vọng Lý Phỉ có thể diễn hoàn hảo cả một đời. Nếu Lý Phỉ đang lừa gạt tình cảm, Trương Diệu Kim đứng trên điểm xuất phát duy trì ổn định, hi vọng Giản Hoa vĩnh viễn không thức tỉnh khỏi lời nói dối tình yêu này.
Việc này vi phạm nguyên tắc làm người và lương tâm của thiếu tá Trương. Hắn đau đầu, báo cáo với Bắc đô, để đại tá Lô dùng danh nghĩa cá nhân phụ trách nhiệm vụ giao tiếp với người dị năng cấp S.
Đại tá Lô không phê duyệt.
Tâm trạng Trương Diệu Kim phức tạp nhìn Lý Phỉ đưa bản sao bức thư cho Giản Hoa.
“Đúng là đến vì Hắc Uyên.”
“Ừ?” Giản Hoa nghi ngờ giương mắt.
“Lúc trước anh từng nói với em, Tiến Sĩ Điên chết trên tay em…” Lý Phỉ dời ánh mắt, không nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Trương Diệu Kim, chỉ nói với Giản Hoa, “Gã định theo em, giúp em đối phó người dị năng cấp S Poseidon của Liên minh Châu Âu và Johnson Brown của nước Mỹ. Kết quả, em giết gã.”
Chuyện này bị đa số độc giả chê bai vì không hợp lý, Kẻ Cắn Nuốt tự cắt đường lui. Dù nhân vật chính chắc chắn sẽ thắng, nhưng chẳng lẽ chỉ số thông minh của nhân vật phản diện bị giảm sút, tự mình tìm chết, muốn một mình chống lại hai người dị năng cấp S sao? Dù thực ra trong trận chiến có thêm một Tiến Sĩ Điên, hay thiếu một Tiến Sĩ Điên thì cũng không khác gì, nhưng nhân vật trong sách không biết, nên hẳn là không nên làm như vậy.
Trương Diệu Kim muốn nhìn ra sự thật từ Lý Phỉ, hắn biết kiểu chết của Tiến Sĩ Điên, nhưng kết cục thì không một kẻ xuyên sách nào chịu thẳng thắn, Hồng Long chỉ biết đại khái là “nước Mỹ thắng, Giản Hoa chết”. Lý Phỉ cũng không định nói cho hắn, giống như sáng sớm hôm qua ném Lục Triệu cho tổ viên Hồng Long vậy.
Hi vọng bên kia đã cạy được miệng của Lục Triệu, Trương Diệu Kim nghĩ.
Giản Hoa không hề cảm thấy cậu xử lý Tiến Sĩ Điên cò gì không hợp lý.
“Nếu Tiến Sĩ Điên chính là người chúng tôi thấy trong video, thì tôi một phút cũng không muốn nhịn gã.” Mặt Giản Hoa không hề thay đổi nói.
“…Thực tế là, em nhịn gã, hứa hẹn sẽ để gã thay vị trí của tôi, giao Hắc Uyên cho gã. Tiến Sĩ Điên cũng thật sự lăn lộn được mấy ngày không tệ.”
Cái tát này đến quá nhanh, người nói chuyện lại là Lý Phỉ, lòng tức giận của Giản Hoa vừa khởi lên đã bị lý trí ngăn cản.
Giản Hoa nghiêng đầu nhìn thiếu tá Trương, thấy người tỏ vẻ một lời khó nói hết, thì cậu đã hiểu, việc này không phải là bí mật, dù Lý Phỉ không nói, Trương Diệu Kim cũng biết.
Thôi, đều là vả mặt, thì giao cho người quen thì tốt hơn.
“Tôi đối với gã rất tốt, sau đó thì sao?”
“Sau đó, khi quyết chiến, trước mặt Poseidon và Hurricane, cậu bỗng giết người.” Thiếu tá Trương lên tiếng, không phải chuyện của hắn nhưng hắn cũng phải giải thích một chút, phòng ngừa tình cảm của Kẻ Cắn Nuốt và Quỷ Lửa nảy sinh hiềm khích. Đây là chuyện gì chứ!
“…”
Giản Hoa bắt đầu nghi ngờ mình có bệnh.
Thử nghĩ xem, hai bên chuẩn bị quyết chiến, khi chống lại hai người dị năng cấp S, Giản Hoa không nói hai lời đã tự mình giết người mình. Đây là định làm gì? Dọa sợ kẻ địch à?
Hiệu quả đúng là rung động, nhưng là ý gì?
Chẳng lẽ là để châm chọc Tiến Sĩ Điên, cho gã cảm nhận được việc có người càng điên hơn gã sao?
“Vì rất khó để giết chết gã.”
Lý Phỉ có thể đúng thời điểm trấn an Giản Hoa, hơn nữa cũng không phải lời nói suông, mà toàn bộ đều có lý lẽ, có bằng chứng.
“Gã không chỉ là kẻ điên, còn rất có thủ đoạn. Khi Tiến sĩ Điên tìm đến Giản Hoa, cho dù là vì thế cục mà bình tĩnh để đạt được tín nhiệm, hay là vì Giản Hoa không thể không tiếp nhận gã, gã cũng không thể không phòng bị chút nào.”
Cho nên trong sách, Giản Hoa không lập tức ra tay.
Cậu làm tê liệt chí lớn của Tiến Sĩ Điên, lại tỏ vẻ thờ ơ với quyền thế, giống như kẻ điên không để ý sống chết. Mấy cái này đều rất hợp với tính tình Tiến Sĩ Điên. Vì có thể tùy ý kiêu ngạo tiếp tục nhảy nhót, Tiến Sĩ Điên cũng sẽ tập trung duy trì Kẻ Cắn Nuốt, vì hòa bình đối với loại người như Tiến Sĩ Điên, quá nhàm chán.
Giản Hoa bỗng trở mặt, e rằng Tiến Sĩ Điên đến chết cũng không nghĩ ra là vì sao.
“Gã biết ‘nguyên tác’, nên mới dùng cách nói này?” Giản Hoa vung vẩy bức thư trong tay. Mấy câu buồn nôn này chỉ tổng kết một ý, chàng trai trẻ lòng tràn đầy tình yêu bị tiểu thư quý tộc vô tình làm thương tâm, lại vẫn bồi hồi dưới ban công tiểu thư, không chịu rời đi.
Nói là tiểu thư, vì Tiến Sĩ Điên hình như không rõ cách phân biệt “anh” và “cô” trong tiếng Trung, dùng sai vài chỗ.
“…Người cướp đi nhịp đập trái tim tôi. Nó nhớ mong hình dáng của người biết bao lâu, chỉ người có thể khiến nó lại nhảy lên nhịp đập sức sống.” Lý Phỉ thuận miệng lặp lại đoạn cuối thư.
Ánh mắt thiếu tá Trương phức tạp: Đúng là vẫn để ý, xem một lần đã nhớ.
Lý Phỉ trong lúc vô tình dùng bản lĩnh nhớ lời thoại, không chú ý vẻ mặt Trương Diệu Kim.
“Nhìn như là vì báo thù, nhưng hành vi lại không giống.” Lý Phỉ đánh giá, “Gã về mặt tinh thần có vấn đề, nhưng người bệnh tâm thần không phải kẻ ngốc. Gã có thể bắt cóc Cảnh Điền, ép Hắc Uyên đưa ra điều kiện trao đổi, cũng có thể để thư lại nói mình đã hạ độc, bắt em một mình đến gặp gã. Em ngoài sáng gã trong tối, loại khiêu chiến mạo hiểm này hẳn là rất có sức hấp dẫn với Tiến Sĩ Điên.”
Lý Phỉ nhìn xung quanh, nói: “Nơi nhiều người qua lại như thế này, cũng dễ thoát thân.”
Giản Hoa như có điều suy nghĩ.
“Nhưng việc gì gã cũng chưa làm, chỉ để lại một phong thư chẳng ra sao.”
“Ý cậu là, đây là hỏa mù chuyển dời lực chú ý của chúng ta?” Trương Diệu Kim bắt được trọng điểm, hắn khó chịu, “Làm như vậy để làm gì?”
“Đương nhiên là để che giấu mục đích thật gã đến Trung Quốc.” Lý Phỉ nhìn chằm chằm thiếu tá Trương, “Tôi muốn chờ Cảnh Điền tỉnh, nghe anh ta kể chuyện đã xảy ra, là có thể chứng minh suy đoán của tôi.”
Tiến sĩ Điên đến vì người dị năng cấp cao.
Nếu không phải vì giết người để đạt được sức mạnh, thì là vì thí nghiệm hiệu quả nghiên cứu chống lại người dị năng cấp cao gì đó của gã. Chọn Trung Quốc cũng không phải vì lý do video không ai xem chó má gì đó, mà là do ở Hải thành Trung Quốc có nấm. Thực nghiệm nhằm vào chiến tranh người dị năng và Thế giới Bị Từ Bỏ, làm sao có thể thiếu đám nấm, nhân tố quấy nhiễu quan trọng này?
“Cảnh Điền chưa tỉnh.”
Trương Diệu Kim vừa nói xong, di động trên người hắn đã vang lên.
Sau đó là Giản Hoa – di động của Lý Phỉ đã bị chính anh phá hỏng, Hắc Uyên chỉ có thể chuyển tin đến chỗ Giản Hoa.
Sắc mặt thiếu tá Trương vội vàng nhận điện thoại và Giản Hoa đang đọc tin tức đồng thời trở nên khó coi.
“Trong tối nay có ba thành phố xuất hiện các vụ người dị năng tấn công nơi công cộng.”
“Trên trang web nước ngoài còn xuất hiện video do kẻ tấn công tự mình phát lên.” Giản Hoa vội cầm điện thoại mở một video, gặp xui là Đại lộ Champs-Élysées nước Pháp.
“Đức có hai tòa Giáo Đường bị phá hỏng…”
“Còn có thắng địa du lịch, chương trình ca múa trên nước của Venice bị tấn công, thương vong đã vượt qua ba con số.”
Người dị năng bắt chước phạm tội.
Tiến sĩ Điên như hạt giống trồng xuống, quả ác như măng mọc sau mưa, bắt đầu tranh nhau lộ đầu.