Tính tình của Đóa Đóa vẫn luôn nôn nóng như thế, vừa nghĩ đến chuyện Ngu Vô Song dấn thân vào nguy hiểm, trong lòng cảm thấy sốt ruột sau khithông báo cho Lịch Cảnh Thần cô đã không chờ được gọi điện cho Hoắc CốChi rồi.
Hoắc Cố Chi đã sớm nhận được tin nhắn của Ngu Vô Song, nhắn lại cho Đóa Đóa mấy chữ ngắn gọn đừng lo lắng.
Ban đầu anh vốn đang không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc ĐóaĐóa nói hết sự việc thì anh làm sao có thể không hiểu nữa chứ?
Lúc này anh vừa giận vừa vội, một bên lo lắng cho an nguy của cô, mộtbên lại tức cô liều lĩnh, dám tự mình chui vào hang cọp, không suy nghĩchút nào đến an nguy của mình, thậm chí còn không nghĩ đến xem anh có lo lắng hay không?
... .......
Quả thật Ngu Vô Song lúc này không nghĩ được nhiều như vậy, cô đã ẩn núp quá lâu, lâu đến mức có thể nghĩ đến khuôn mặt giả dối của Giản UyểnLinh bất cứ lúc nào.
Cô cảm thấy không cam tâm, tại sao cô phải chịu khổ nạn nhiều năm nhưvậy mà kẻ thù vẫn có thể cười đùa thoải mái như chưa từng có chuyện gìxảy ra?
Thời điểm nhìn thấy Lưu Quyền, cô biết cơ hội của mình đây rồi, ngườiđàn ông này là cánh tay đắc lực của Giản Uyển Linh, nếu thu phục đượcanh ta thì Giản Uyển Linh làm sao có thể tiếp tục làm những chuyện xấuxa sau lưng người khác như cũ?
... ...... ......
Trên mặt Lưu Quyền vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấyrất kinh ngạc, anh ta biết thân phận của người phụ nữ này, một người phụ nữ sống trong nhung lụa tiền tài lại có thể nhiều thủ đoạn như thế sao?
Con dao nhỏ trong tay cô càng đâm sâu hơn, anh ta liền nóng vội, giọngnói trước giờ luôn bình bình như mặt hồ yên ả giờ phút này lộ ra vẻ kinh ngạc: “Dừng lại, Ngu Vô Song, tôi đồng ý thả cô, cô hãy thả cậu ta rađi”.
Đã đến mức này thì anh ta cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa, người phụnữ này rất thông minh, từ khi cô ta mới bắt đầu thì anh ta đã đoán đượcchuyên này chắc chắn có liên quan đến Giản Uyển Linh, một người phụ nữđược nuông chiều mà vẫn có thể độc ác như thế này cũng khó trách khiếnGiản Uyển Linh kiêng kị cô ta.
“Chúng ta xưa nay không thù không oán, tôi làm thế này cũng chỉ vì tiềnmà thôi, người chân chính muốn lấy mạng cô là một người khác”.
Nghe những lời này, tay cầm dao của cô hơi khựng lại, con dao sắc nhọnvẫn không rời đi mà vẫn đặt trên cổ người đàn ông kia, nhưng tầm mắt hơi nâng lên....
Cô cười như không cười nhìn người đàn ông cách đó không xa, sự nhẹ dạcủa anh ta ở trong dự liệu của cô, người đàn ông này là người anh emcũng anh ta vào sinh ra tử, tình cảm đó không cần nói cũng biết.
Phải nói rằng cô và người đàn ông kia cũng được coi là người quen cũ,anh ta là bạn học cũ của cô, nhưng năm đó sao cô lại không nhìn ra đượcphần tiềm ẩn này của anh ta chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại cô không khỏi khẽ mỉm cười, nhướng mày hỏi lại lần nữa: “Được, vậy anh nói cho tôi viết, có phải người nhà họ Giản giao anh làm việc này? Anh nói rất đúng, xưa nay chúng ta không thù không oán, nếukhông phải các anh tìm tôi....thì tôi cũng không ngốc đến mức tự chuốcbực mình cho mình”.
Một câu nói cuối cùng mơ hồ lộ ra mùi vị nguy hiểm, sắc mặt Lưu Quyềnchợt biến đổi, lúc này mới tỉ mỉ qua sát người phụ nữ trước mặt, bộ dạng của cô lúc này giống như đang trả thù!
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, giọng nói càng trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc cô là ai? Có phải buổi chiều hôm nay cô cố ý để chúngtôi bắt không?”
Với bản lĩnh của cô ta thì hôm nay ở bãi đỗ xe cô ta hoàn toàn có thểkêu cứu, nếu như lúc này anh ta vẫn tin tưởng Ngu Vô Song là một cô gáiyếu đuối thì quả thật mắt anh ta mù thật rồi.
“Anh không cần quản chuyện của tôi, tôi hỏi anh, có phải người nhà họ Giản giao anh làm chuyện này?’
Ngu Vô Song cũng không lo lắng thân phận mình sẽ bị bại lộ, cô trở lạiđã lâu như vậy, đã đến lúc phải khiến bọn họ lo lắng rồi, cuộc sống củamấy người đó trôi qua quá bình yên thoải mái, nghiễm nhiên quên mất aimới là người phải chịu khổ rồi sao: “Nếu anh không nói, người anh em này của anh cũng không sống tốt được đâu, vệ sĩ của tôi đang ở bên ngoài,chỉ cần tôi lên tiếng bọn họ sẽ bước vào ngay lập tức”.
Mấy người đàn ông lúc này cũng hung tợn nhìn chằm chằm cô, nghe thấycô nói vậy, có người không cam lòng la ầm lên: “Con khốn này,nếu anh em của tao mà có làm sao thì tao cũng sẽ dùng súngbắn chết mày đấy, mày có muốn thử xem súng của tao hay daocủa mày nhanh hơn không?”
Trong lúc nói chuyện anh ta đã lấy một khẩu súng lục nhắmthẳng vào Ngu Vô Song, họng súng đen ngọm thật lạnh lẽo.
Đáy lòng của Ngu Vô Song rét lạnh, nhưng cô vẫn cứng rắn cười:“Không sai, có lẽ súng của các anh rất nhanh,nhưng anh cho rằngvệ sĩ ở bên ngoài của tôi bắn nhanh hơn hay các anh chạy nhanhhơn? Nếu có gan thì các anh đến đây đi, nếu đã làm thì làm cho chắc vào, nếu tôi chết thì nhà họ Giản cũng đừng nghĩ sốngsót một mình!”
Một câu cuối cùng, cô nói với người đàn ông đối diện, cô thậtmuốn xem Giản Uyển Linh có địa vị gì trong lòng anh ta?
Quả nhiên, ánh mắt của Lưu Quyền hơi lóe lên, anh ta cau mày nói với người đàn ông bên cạnh, trầm thấp nói: “Bỏ súng xuống, cô Ngu là khách quý của chúng ta sao anh có thể chĩa súng vào cô ấy như vậy?”
Đảo mắt một cái cô đã trở thành khách quý rồi sao?
Ngu Vô Song nghe vậy chợt cảm thấy buồn cười, cô nhếch mày cười châm chọc, con dao trên tay cũng không buông xuống, mà lạnh lùngnói: “Bảo bọn họ đi ra hết đi, tôi muốn nói chuyện một mìnhvới anh.”
Lời này vừa nói ra, người đàn ông vừa bị ép bỏ súng lại sốt ruột kêu lên: “Đại ca, anh đừng nghe con đàn bà thối này, nếuchúng ta bắn cô ta một phát chết trước, thì vết thương trên cổcậu ấy chỉ cần chữa nhanh là được mà.”
“Câm miệng!” Ngu Vô Song không phải người tốt tính gì, con daosắc bén lại ấn mạnh thêm, máu tươi lại trào ra, nhưng sắc mặtcô vẫn không đổi: “Đàng hoàng lại chút đi, đừng có nói nhảmnhiều, tôi và đại ca của anh nói chuyện có chỗ để anh chen vào sao?”
Mấy người đàn ông ở đây đều rất độc ác, từ trước đến giờđều là họ hoành hành ngang ngược trước mặt người khác, có khi nào bị một người phụ nữ lấn át như thế đâu?
Mấy người đứng tại chỗ liền thay đổi sắc mặt, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngu Vô Song.
Ngu Vô Song cũng không sợ, ngay từ khi về nước cô đã điều tra rõ ràng chuyện này, một mình Giản Uyển Linh thì không thể bày ra được cục diện hoàn mỹ như thế kia, chắc chắn sau lưng cô tacòn có người giúp đỡ.
Nhưng dù thế nào cô cũng không thể ngờ người đó lại là LưuQuyền, người bạn tiểu học của cô, sau khi gia đình sa sút lạibước vào con đường này, nhìn thủ đoạn năm đó thật đúng làkhiến cô cảm thấy mặc cảm mà.
Trong trí nhớ của Giản Uyển Như lạnh lùng cao ngạo, là thiênkim đại tiểu thư mười phần sao có thể biết được những thủđoạn tàn nhẫn như thế này chứ?
Đáy mắt Lưu Quyền lộ ra ánh sáng phức tạp, anh ta giơ tay ngănthủ hạ đang nổi giận của mình, đôi mắt đen nhìn lướt qua ngóntay đang dính máu tươi của cô, giọng nói càng trầm xuống: “Lờicủa tôi các cậu nghe không hiểu phải không? Bỏ súng xuống, cáccậu đưa Hai Đông ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói với côNgu.”
Những người ở đây đều là những người cướp của giết người,còn chưa bao giờ được nhìn thấy một màn như vậy, cho đến bâygiờ bọn họ vẫn cảm thấy mơ hồ, nhìn anh em của mình bị cứacổ như vậy, bọn họ không đành lòng.
Vừa đúng lúc có Lưu Quyền lên tiếng, bọn họ liền đi lên giúpđỡ Hai Đông đang bị thương, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Ngu VôSong kiêng kị, bộ dạng hiển nhiên là đang kinh sợ.
Con quỷ nhỏ đó tâm thật ác độc, nhìn bộ dạng hung ác vừa rồi của cô ta thì sợ rằng dù có giết người cô ta cũng không đểvào trong mắt.
Ngu Vô Song cũng không làm khó thêm nữa, lưu loát buông tay rồitránh sang một bên, thật ra cô biết nếu những người này cùngnhau tiến lên thì chưa đến hai chiêu cô đã dễ dàng bị bắt vào,đến lúc đó chỉ sợ mất nhiều hơn được.
Hơn nữa tâm tư của cô không ở đây, không qua được những người này không phải là dự định của cô.
…………
Rất nhanh trong nhà kho bỏ hoang đã không còn tiếng động nàonữa, Lưu Quyền âm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện,chợt nhếch môi cười lạnh: “Gan của cô Ngu cũng thật lớn, chẳngnhững có bản lĩnh thật sự mà sự can đảm còn hơn người.”
Dứt lời xong, anh ta chợt chuyển mắt, đáy mắt lộ ra sự âm utĩnh mịch: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao biết có người muốn muamạng của cô?”
“Tôi chính là Ngu Vô Song” Ngu Vô Song thản nhiên nhìn anh ta, trêngương mặt lạnh nhạt không có bất kì cảm xúc gì: “Nhưng tôibiết người kia không phải Giản Uyển Như.”
Cô bình tĩnh nói ra bí mật kinh thiên động địa khiến sắc mặtLưu Quyền đột nhiên thay đổi, anh ta hốt hoảng dời mắt đi, khẩntrương đến mức giọng nói trở nên khàn khàn: “Tôi không biết côđang nói gì hết.”
Đến lúc này mà vẫn một mực không tha sao?
“Anh không biết cũng không sao, tôi nói cho anh biết là được.” Ngu Vô Song hơi mấp máy môi mọng, ý cười trên mặt càng trở nên rực rỡ: “Anh và Giản Uyển Linh là bạn học từ nhỏ, từ lúc đó anh đã thầm mến cô ta, bây giờ cũng chỉ có thể thầm ngưỡng mộ cô ta trong lòng, mấy năm nay anh đã bắt đầu tẩy trắng, không giết người nữa, nhưng nếu không phải vì tình cảm với cô ta thì anhcũng sẽ không nhận đơn hàng này.”
Nếu như năm đó nhà họ Lưu không tan nát, sợ rằng hiện tại anhta cũng là một người thanh niên ưu tú được hưởng thụ như MạnhThiếu Văn mà không phải như hiện tại, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Trong lòng Ngu Vô Song khẽ thở dài, nhưng lại cũng cảm thấykhông đồng tình, nhưng chưa xác định người đối diện là bạn haythù thì bất kỳ sự đồng tình mềm yếu nào cũng là nguy hiểmtrí mạng.
“Ngu Vô Song!” Tâm ý sâu kín nhất trong lòng bị vạch trần khiếnLưu Quyền thẹn quá hóa giận, anh ta nhanh chóng rút súng nhắmvào cô, trong mắt chỉ có sự lo lắng u ám: “Đừng tưởng rằng tôi không dám giết cô, cảnh sát tôi cũng không sợ, bây giờ cô đã ở trong tay tôi, mạng của cô là do tôi quyết định.”
Cảm nhận được sự do dự trong lòng anh ta, Ngu Vô Song nở nụcười, cô đưa ta về họng súng đen ngòm, cười càng trở nên tàmị: “Bị tôi nói trúng nên mới thẹn quá hóa giận phải không?Nói thật, mắt nhìn người của anh quá kém, nhưng chúng ta cóthể hợp tác, tôi giúp anh lấy được Giản Uyển Linh được không?”
Khi nhắc đến Giản Uyển Linh đã sớm nhiễu loạn lòng anh ta, anhta cho là mình đã giấu rất kĩ, không ngờ có một ngày lại cóthể bị nói ra từ một người phụ nữ không quen biết.
Bây giờ lại nghe thấy cô ta nói muốn hợp tác với mình, anh tacàng thêm kinh ngạc, Lưu Quyền thấp giọng mắng: “Cô đừng có nói lung tung, có người nào ở Nam Giang không biết Giản Uyển Linhđã rơi xuống biển chết mất xác từ năm đó, người sống hiệntại chỉ có Giản Uyển Như mà thôi.”
Giản Uyển Như?
Ngu Vô Song nghe vậy, trầm thấp cười một tiếng, khuôn mặt côcàng trở nên xinh đẹp, má lúm đồng tiền như đóa hoa hé nở:“Xem ra các người rất thích cái trò biến giả thành thật, khigọi tên cũng thật là trơn chu quá đi.”
Cô dừng lại, nhướng mà nhìn thẳng anh ta, miệng khẽ nhếch, ánh mắt sâu thẳm nói: “Nếu như chính chủ còn sống, thì các anhcòn có thể tiếp tục trò này được không?”