Editor: Đường Ngọc
Rất nhanh, tin tức Hoắc Cố Chi chính là chủ tịch của Nam Diệu được truyền đi, lúc những người khác đang lo sợ thì hình ảnh Hoắc Cố Chi quay mặt đi bị chụp nghiêng lặng lẽ hiện lên trên trang web.
Mặc dù Hoắc Cố Chi làm việc trong môi trường có internet, nhưng lại không chơi QQ, hay dùng những phần mềm trò chuyện trên mạng, ngược lại Ngu Vô Song vẫn có vài tài khoảng rỗng trên mạng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngu vô Song mang theo Bảo Bảo xuống dưới lầu ăn điểm tâm, cô vừa cầm iPad xem tin tức, quả nhiên thấy trên web từ khóa chủ tịch Nam Diệu trở thành từ khóa đứng đầu mục tìm kiếm.
Ôm tâm trạng vui vẻ, lúc cô nhấn vào xem, trên màn hình xuất hiện rõ ràng một tấm ảnh Hoắc Cố Chi nghiêng mặt, người chụp ảnh tối qua có thể là một cô gái tham gia buổi tiệc, bởi vì từ ngữ biểu lộ thật sự quá nhốn nháo, kích động, tâm trạng của cô gái đó biểu lộ ra gần hết, phía dưới bình luận lại là một vòng người biểu lộ tình cảm, có chút khoa trương, mà nói thẳng là thở ra cũng không được.
Vô Song càng xem càng thấy buồn cười, cô liên tiếp chuyển qua những trang khác, không có gì khác ngoài việc chú ý dáng dấp bên ngoài của anh, so với Nam Diệu, cái khuông mặt tinh xảo ung dung kia , gò má càng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Bảo Bảo ăn như hổ đói, ăn rất nhiều, thấy Ngu Vô Song ngồi đối diện vẫn còn đang xem tin tức, hơn nữa lại thấy cô cười vui vẻ như vậy, lòng bé rất hiếu kỳ, không nhịn được, co bắp chân, từ trên ghế leo xuống, sau đó chạy vụt qua đi về phía cô : " Mẹ , mẹ đang xem cái gì vậy ? Sao có vẻ vui như vậy ?"
Bé vừa dứt lời, đi tới nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, đôi con ngươi đen nhánh trợn to kêu lên : " Ah , tại sao lại là ba ?"
Tiếng nói của trẻ con thanh non mềm mại, khiến Ngu Vô Song nghe thấy trong nháy mắt trái tim cũng mềm nhũng đi, cô đưa tay đem Tiểu Bảo ra trước đầu gối mình rồi ôm bé vào lòng, sau đó chỉ vào tấm hình của Hoắc Cố Chi trên màn hình hài hước hỏi : " Con xem tấm hình này một chút, ba con có đẹp trai hay không ?"
Đừng nghĩ, Bảo Bảo ngày thường đối với Hoắc Cố Chi có ít nhiều sợ hãi, nhưng kỳ thực trong lòng lại vô cùng súng bái.
Nghe Ngu Vô Song nói như vậy, bé lập tức gật đầu vui vẻ lên tiếng : "Trên đời này, ba con là người đàn ông đẹp trai nhất"
Sau khi dứt lời, bé lại bổ sung thêm : "Mẹ cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất"
Ngu Vô Song nghe nói, trong nháy mắt cảm thấy buồn cưới, nghĩ thầm rốt cuộc con vẫn còn con nít, cũng biết miệng ngọt nói chuyện dễ nghe làm cô vui vẻ.
Vừa đúng lúc này, Hoắc Cố Chi từ trên lầu đi xuống, anh không chú ý, chỉ nhìn lướt qua thấy hai mẹ con trong phòng ăn đang vui vẻ hòa thuận nở nụ cười rực rỡ, anh cũng cảm thấy tâm tình tốt hẳn, giương khóe môi lên, sau đó ấm giọng lên tiếng : " Đang cười cái gì vậy? Sao lại vui vẻ thế ? Là gặp được việc gì vui à "
Thấy anh đi xuống, Bảo Bảo không muốn ngồi yên cũng bước xuống ( rời khỏi người NVS) , bé vừa định lên tiếng, đã bị Vô Song nhéo một cái, cô hướng về phía bé, chớp chớp mắt ra hiệu, ý bảo bé không cần nói gì.
Mới bốn tuổi, Bảo Bảo tuyệt đối được xem là đứa thông minh, lanh lợi, nghĩ về ý Vô Song bảo bé im lặng, bé nhất thời hiểu ra, nhếch miệng cười trộm.
Ngu Vô Song cười liếc nhìn Bảo Bảo, sau đó ngẩng đầu lên, bây giờ đối diện với người đàn ông đang nhíu mày giữa, cô không tránh né, nói ra lời giễu cợt : "Không biết anh có số đỏ thì có phải là chuyện vui hay không ? "
Mới vừa ngồi xuống ghế, Hoắc Cố Chi lập tức nghe thấy những lời này, anh nhíu đôi mày rậm lại, mặt nhăn, càng phát ra âm thanh trầm lạnh, liếc nhìn một cái về phía người phụ nữ đang nở một nụ cười quỷ dị, con ngươi trong mắt hơi trầm xuống, thần sắc không thay đổi hỏi : "Em nói vậy là có ý gì ?"
Ngu Vô Song vẫn lờ đi, không trả lời vấn đề của anh, mà cầm lấy iPad, tùy tiện lựa chọn mấy cái bình luận rồi đọc lại : " A a a, vì cái gì mà lại có trai đẹp như vậy ? Quả thật so với mấy oppa của Hàn Quốc vẫn còn đẹp trai hơn, nam thần của tôi, tôi muốn thay đổi người rồi."
Hoắc Cố Chi "….." hoàn toàn không hiểu đó là ý gì.
Cô mồm miệng lanh lợi, không chờ lâu lập tức tìm kiếm đọc thêm rất nhiều câu, càng về sau, sắc mặt của Hoắc Cố Chi càng đen thêm.
Anh bật dậy một cái, từ trên ghế đứng dậy sau đó sải bước dài, đi đến bên người Vô Song, từ trên cao nhìn xuống trên màn hình iPad.
Chỉ liếc mắt một cái, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này không khí có phần lạnh thêm.
Bảo Bảo nhát gan rụt cổ lại, trong lòng lo sợ muốn bò xuống trốn chạy về phía sau.
Còn lại Vô Song và Hoắc Cố Chi hai người ở trong phòng ăn, mắt to trừng mắt nhỏ, trước mặt là đôi mắt trong veo tinh xảo của người phụ nữ kia, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh, nhất thời không để anh nói câu nào, cô tiếp tục nói : " Em không biết đây là có chuyện gì"
Vô Song đóng iPad lại, mấp máy môi đỏ mọng, tươi cười sáng lạn như ngọc nhìn anh, không kiềm được chậc chậc ra tiếng : " Thật sự không nghĩ tới đấy, tự nhiên ở trên mạng anh lại được phụ nữ hoan nghênh như vậy, so với đối tượng công ty Nam Diệu được chú ý thì cái người chủ tịch mới thật sự là đối tượng để thảo luận"
Bất quá nghĩ đến cũng không cảm thấy kì quái. Người đàn ông này đích thực là có chỗ khiến người ta bàn tán, chỉ là tấm hình yêu nghiệt của anh thôi mà đã quyến rũ biết bao nhiêu cô gái phải bấn loạn.
Nghĩ vậy, sâu trong đáy lòng cô đột nhiên dâng lên một chút không thoải mái, trên mặt tuy là đang cười, nhưng ý cưới cũng không diễn đạt đầy đủ trong đáy mắt.
Hoắc Cố Chi càng cứng miệng, nghĩ đến những bình luận vừa rồi trên màn hình iPad, chân mày nhăn lại thành một chữ xuyên : "Đợi lát nữa đến công ty, anh cho người đi xử lý"
Chuyện này anh hoàn toàn không nghĩ tới, từ trước đến nay anh vô cùng khiêm tốn, chưa bao giờ từng xử dụng những phần mềm lưu lại hình ảnh của mình hoặc giao tiếp trên mạng, nếu ngày hôm qua không phải là việc bất đắc dĩ, anh cũng không muốn giả tạo đi gặp những người đó.
Xử lý ? Ngu Vô Song nghe vậy trong lòng còn chưa thoải mái, chuyện này đã đều bị người khác bàn tán một đêm, bây giờ xử lý thì có tác dụng gì ?
Nghĩ đến đây, cô có chút tức giận, sắc mặt lạnh xuống : " Bây giờ có phải trong lòng anh rất cao hứng phải không ? Anh là một người đàn ông 38 tuổi, bất quá bị chụp nghiêng mặt thôi, có thể khiến dân mạng hưởng ứng như vậy, nếu cứ canh chính diện gương mặt mà chụp chẳng phải sẽ khiến cho những người phụ nữ kia hạnh phúc đến hôn mê luôn hay không ?"
Đây hoàn toàn nên gọi là không việc gì mà vẫn cứ tìm ra để nói !
Hoắc Cố Chi, suy nghĩ chậm nửa nhịp, anh kinh ngạc cúi đầu, người phụ nữ này cố tình gây sự, rất là nhức đầu nói : " Em đang nói lung tung cái gì vậy ? Chút nữa anh sẽ bảo Nhĩ Đông đi xóa cái hình kia. Cũng có một vài tin nhắn lộn xộn, em cần gì phải để trong lòng"
Thời điểm này anh ấy tự nhiên sẽ khoe khoang lên thôi, nhưng dùng giọng nói lúc này, giống như lấy tay che mặt vậy, là anh khinh thường không muốn làm ngay.
Để ở trong lòng, bốn chữ này quá nặng, Ngu Vô song nghe vào tai, mặt trắng bệch ra, mũi có chút đỏ, cô đứng bật dậy, lập tức giận dữ nói với anh : " Anh có cần nói vậy hay không, em làm gì phải đi so đo như vậy ?"
Người đàn ông kia dùng mắt phượng lẳng lặng nhìn, thấy rõ ràng cô cố tình gây sự, cảm giác như vậy quả thật không tốt lắm.
Lúc này, cô hừ một tiếng quay đầu bước đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hoắc Cố Chi làm gì thì làm cũng nhanh tay, một tay nắm lấy tay cô kéo lại, sau đó xoay người cô lại, cô nhẹ nhàng nhanh chóng rơi vào lồng ngực cứng rắn của anh.
"Không phải em nên vui mừng sao" Trên đỉnh đầu chợt truyền đến giọng đàn ông trầm thấp, Ngu Vô Song không nghĩ được nhiều, liền bị ôm ấp vào trong lòng ngực, theo sát đó là cánh tay rắn chắc cường tráng của anh, cánh tay anh để trên eo cô, khiến cô muốn đẩy ra cũng khó khăn.
"Tại sao ?"
Chỉ vì ba chữ cuối cùng kia, khiến đáy lòng cô những tia tức giận đều tan biến, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt hoàn mỹ mê hoặc, không chút khách khí nói : "Em vẫn không biết xấu hổ còn hỏi tại sao, bộ dạng của em so với anh còn đẹp hơn, so với anh còn có thể hấp dẫn người khác, em cảm thấy chỉ mình anh nên cao hứng thôi ? "
Tình yêu của người đàn ông này thật sự là quá đáng sợ, người đàn ông này rõ ràng bày ra gương mặt khiến phụ nữ phải thét chói tai, nửa điểm yêu thương cũng không có.
Vừa nói ra lời này, người nào đó thành công mặt đen, mắt phượng híp lại lạnh lùng sắc bén, con ngươi nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng.
Chỉ là lúc này, sợ rằng Ngu Vô Song còn chưa ý thức được nguy hiểm, suy nghĩ đến ảnh chụp của anh, đưa lên mạng chỉ trong vòng một buổi tối, còn bị người khác xoi mói, nói mấy câu kỳ quái, tâm tình cô lập tức thấy khó chịu, chỉ là cô không thể ra mặt nói, chỉ có thể cố tình gây sự, khóc lóc om sòm : "Không cần trừng em, sự thật là như vậy. Một buổi tối bình luận đã trên vạn người, anh dám nói anh không có hứng không ? "
Ngày thường , Vô Song cứ mặt lạnh, rất tao nhã, mặc kệ là chuyện gì, cũng cực kỳ bình tĩnh, rất ít ồn ào như vậy.
Hoắc Cố Chi thật sự xem ra muốn trợn mắt há hốc mồm, may mà Hà Cửu không có ở đây, nếu nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cười bò ra, nhưng bù lại bên bảo mẫu cũng đã cười đau bụng rồi, nghĩ thầm , lúc này, tiểu thư đang hoàn toàn biểu hiện ghen tuông, nhưng kì lạ là Hoắc tiên sinh lại không nhìn thấy.
Chẳng những anh không nhìn ra, mà anh còn cực kì nghiêm túc giải thích.
Aizzz, có muốn trêu chọc như vậy hay không, để các dì lớn tuổi vẫn cảm thấy ngọt ngào.
"Bình luận hay không bình luận có liên quan gì tới anh ? " Hoắc Cố Chi không muốn mới sáng sớm ở nơi này, cô lại trở mặt đen với anh, đem cô giam cầm trong ngực, cực kỳ kiên nhẫn giải thích : "Anh thật sự không biết chuyện này, em biết, anh không thích người khác lấy mặt anh ra nói chuyện, anh lập tức gọi điện thoại xử lý. "
Anh có cần làm tới mức moi tim ra cho cô xem một chút nữa hay không, trên đó viết bình luận có liên quan gì với anh ? Anh chỉ thủy chung có một mình cô, người bên cạnh nói cái gì anh cũng không để tâm.
Người đàn ông trước mặt quá mức tỉnh táo, cô thì ngược lại cố tình gây sự như kẻ điên.
Ý thức được chuyện này, trong nháy mắt Ngu Vô Song mắc cỡ, mặt đỏ bừng lên, cô rốt cuộc cũng không nhịn được, hàm răng trắng noãn cắn cặp môi đỏ, nhỏ giọng ai oán nói : "Vậy anh đảm bảo, về sau trên web sẽ không cho phép xuất hiện hình ảnh riêng tư của anh nữa, những người phụ nữ kia quá điên cuồng, nếu không phải là cách màn ảnh, hoàn toàn muốn đem anh ăn tươi nuốt sống rồi. "
Mặc dù Hoắc Cố Chi có chút chậm trễ, nhưng lúc nghe nói như vậy cũng không khỏi vui sướng trong lòng, ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ kì quái kia, từ từ cất lên giọng nói mang ý cười nhàn nhạt : " Được , anh đảm bảo, về sau, trên web tuyệt đối không xuất hiện soi mói riêng tư nữa ! "Nhưng trong lòng không khỏi bổ sung một câu, chụp ảnh là không thể tính, chụp ảnh như vậy anh hoàn toàn không cách nào trù tính được, thật sự muốn xuất hiện anh cũng không có cách nào.
Theo sau tiếng nói của anh vừa phát ra là giây phút im lặng trong phòng ăn, Ngu Vô Song thật sự cảm giác mình lần này, biểu hiện quả thật giống như một con ngốc, thực sự quá rõ ràng, phàm là người có mắt là có thể nhìn ra, hơn nữa theo như nét mặt hiện tại của người đàn ông này, hình như anh ta cũng đã nhận ra cái gì rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt cô càng trắng thêm, sắc mặt đỏ từ từ phát ra, từ trong ngực anh , cô muốn giùng giằng rời khỏi, trên cái miệng nhỏ không ngừng lêu la : "Tốt nhất là nah nên ăn điểm tâm đi, em muốn đi ra ngoài"
Hôm nay cô hẹn Đóa Đóa ra ngoài dạo phố, cô sáng sớm cũng đã đồng ý.
"Chờ một chút". Cô đang giãy giụa, Hoắc Cố Chi chợt gọi cô lại, hai mắt liếc nhìn nhau, Ngu Vô Song vẫn không dừng động tác, chớp chớp mắt phượng nhìn về phía anh, không biết anh có ý gì.
Hoắc Cố Chi cũng cười nhẹ một tiếng, lúc đó đang nhìn về phía cô, anh chợt tới gần phía trước hôn lên đôi môi đỏ mọng, môi cô mềm mại hương vị ngọt ngào, khiến Hoắc Cố Chi muốn hôn rồi không muốn buông ra, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng cảm giác.
Ở nơi này, ánh nắng tươi của buổi sáng sớm, hơi thở của người đàn ông mãnh liệt nóng bỏng, khiến người khác không thể rời bỏ, Ngu Vô Song sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt hồng lên, trong phút chốc không giống ánh mắt mạnh mẽ lạnh lùng của cô thường ngày.
Lúc này, trong mắt anh, cô chính là cô gái nhỏ đang thẹn thùng, tâm tình của anh cũng đỏ thẫm, ngoắc ngoắc môi mỏng, đáy mắt chứa đựng đầy ý cười : "Để cho người phụ nữ của mình ghen thật sự không phải chuyện của một người đàn tốt nên làm, yên tâm đi, về sau chuyện nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Anh nói câu ghen kia khiến Ngu Vô Song sắc mặt càng thêm đỏ ửng, cô nảy sinh ánh mắt ác độc nhìn anh chằm chằm, chỉ là thấy thế nào cũng đều giống là nũng nịu trong việc làm nũng: "Hoắc Cố Chi, ai nói em ghen? Anh có thể đừng tự tin hay không như vậy "
Được, cô thừa nhận, chứng kiến việc hình của anh đăng trên web như vậy, thời điểm anh được hoan nghênh như vậy tâm tình cô thật sự có chút khó chịu, chỉ là… đây là ghen sao?
"Đây chính là sự thật, không phải anh tự tin." Hoắc Cố Chi biểu hiện vô cùng bình tĩnh, sau khi nói rõ ràng chuyện này, môi anh càng nở rộ nụ cười sáng chói: "Tối hôm qua không phải đã nói hẹn Đóa Đóa cùng nhau đi dạo phố sao? Đi sớm một chút đi, nhớ về dùng bữa trưa, nếu không Bảo Bảo ở nhà một mình sẽ không có ai tán gẫu."
Sau khi xác định được tâm tư của cô, anh còn có thể gắng giữ tỉnh táo, thật khiến Ngu Vô Song kinh hãi, cô nhìn về phía anh hừ hừ, cuối cùng mang theo một tia kiêu ngạo sẽ cầm tay Bao Bao ra khỏi phòng ăn.
Chỉ có Hoắc Cố Chi một mình ở lại ăn điểm tâm, chỉ là ở một bên bảo mẫu rõ ràng cảm nhận được buổi sáng nay tâm tình ông chủ mình thật là vui vẻ, từ trước đến giờ khối băng trên mặt lúc này cuối cùng cũng biết cười nhẹ nhàng đấy.