Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 60: Lúc nào thì anh mới có được trái tim của em?




Cầu hôn không thành nên mấy ngày nay, sắc mặt người nào đó đen đến đángsợ, bảo bảo chuyên phá phách cũng biết nhìn ánh mắt người khác mà hànhđộng, cho nên mấy ngày này bảo bảo ở nhà rất ngoan, chỉ có Ngu Vô Songlàm như không có gì xảy ra, vội vàng đi làm việc của mình.

Đều là nam nữ đã trưởng thành, Hoắc Cố Chi sẽ không vì cảm xúc không tốt này mà bỏ bê công việc.

Ngược lại, hiện tại công ty internet của anh đang phát triển, mỗi ngàyanh đều làm việc đến đêm khuya, không phải đi họp thì là đi công tác,bận rộn hơn Ngu Vô Song nhiều, cho nên mấy ngày nay rất khó thấy đượcbóng người của anh ở nhà.

Ngu Vô Song ngược lại không gấp, nhưng không chịu nổi những người theodõi mình, Hà Cửu là thuộc hạ cũ của Hoắc Cố Chi, anh ta sinh ra trongsơn thôn ở Vân Nam, trong nhà có rất nhiều anh chị, anh ta nhỏ tuổi nhất trong nhà, cũng là người hiểu chuyện nhất, vừa trưởng thành liên đi ghi danh tham gia quân ngũ vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Anh ta và Hoắc Cố Chi có tình đồng đội, năm đó Hoắc Cố Chi bị thương,phải giải ngũ, anh ta cũng giải ngũ theo. Những năm anh ta bên cạnh anh, đã giúp anh không ít việc, hiện tại bảo bảo cũng yêu thích anh ta.

Năm năm trước, anh ta chính mắt thấy Hoắc Cố Chi nhảy xuống biển sâu đểcứu Ngu Vô Song, đương nhiên biết rõ tình cảm của anh đối với cô hơnnhững người khác.

Sáng sớm ngày hôm đó, là ngày thứ ba Hoắc Cố Chi không về, Ngu Vô Songngược lại không sao, cô vẫn như ngày thường: rời giường, mặc quần áo,trang điểm, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm.

Nhưng Hà Cửu không bình tĩnh được như vậy, ánh mắt u oán nhìn ở đó NguVô Song đang ưu nhã cắt trứng chiên, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên: "Ngu tiểu thư, đã nhiều ngày rồi mà đại ca chúng tôi chưa trở về,cô không lo lắng chút nào sao?"

Chậc chậc, đều nói người phụ nữ xinh đẹp là đóa hoa hồng có gai, anh ta thấy rất đúng!

Ngu tiểu thư này có khuôn mặt quyến rũ, đồng dạng, tính tình của cô cũng kiêu ngạo đến đáng sợ, ngay cả đại ca của anh ta cũng không thèm chomặt mũi, đây rõ ràng không phải là không muốn sống chung với nhau!

"Anh ấy là người trưởng thành, muốn đi đâu, là chuyện tôi có thể quánsao?" Ngu Vô Song ngồi trên ghế, chân dài trắng ngọc ưu nhã gác lênnhau, cô vừa ăn bữa ăn sáng, vừa cười trêu chọc bảo bảo bên cạnh, khôngthèm để giọng nói oán trách của Hà Cửu vào tai: "A Cửu, anh ấy là ôngchủ của anh, cũng là anh em của anh, nếu như anh không biết lịch trìnhcủa anh ấy, tôi sẽ biết sao?"

Ngày đó anh cầu hôn không thành, người đàn ông kia liền trở mặt hoàntoàn, mấy ngày liền không về, tuy mấy ngày trước anh có về một lần,nhưng mà lấy mấy bộ quần áo xong liền đi ra ngoài.

Đối với chuyện này, Ngu Vô Song không phải không quan tâm, nhưng côkhông có tư cách để nói. Hơn nữa, mọi người đều là người trưởng thành,cô cũng không tin anh vì giận cô mới không về nhà, có thể là công ty cóchuyện!

Cái người tên Hà Cửu này, trước kia ở trong quân đội quanh năm, sau đóđi theo Hoắc Cố Chi, tính tình ông chủ rất lạnh nhạt, cả ngày nói có mấy câu, cũng vì vậy mà anh ta rở nên trầm mặc an tĩnh.

Mấy năm gần đây dẫn bảo bảo chơi, tính tình mới bắt đầu sinh động trởlại, nhưng muốn đấu võ miệng với Ngu Vô Song thì phải luyện tập thêm.

Anh ta mới nói một câu, cô liền nói một đống lời giải thích, Hà Cửu đành im lặng, anh ta vò đầu, khuôn mặt trần đầy mê mang: "Nhưng lúc này đạica rất thần bí, tôi căn bản không biết anh ấy đi đâu, tôi đã hỏi NhĩĐông, cậu ta nói đại ca không ở công ty, không ai biết anh ấy đi đâu!"

Ngu Vô Song nghe vậy, kinh ngạc một chút, mắt phượng sáng trong thoángqua một tia phức tạp, cô mím môi môi đỏ mọng, như có như không cười haitiếng: "Có lẽ là ra ngoài du lịch! Anh cũng biết, lịch trình của anh ấykhông ổn định, ai mà biết anh ấy đi đâu?"

Có thể biết được nguyên nhân ba mẹ cãi nhau nên mấy ngày nay bảo bảo rất ngoan, lúc còn ở nước Pháp, nó không đi học, sau khi trở về nước cũngkhông vội tìm vườn trẻ cho nó, mà để cho nó chơi suốt ngày.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh, nhưng rất nghịch ngợm, một phútcũng không rảnh rỗi, bình thường nó không thích đến lớp học, vì thế khóc lóc om sòm đòi ở nhà. Nhưng gần đây lại trở nên hiểu chuyện, không cònnghịch ngợm như trước, sau khi ăn điểm tâm xong thì đến trường dưới sựhướng dẫn của Hà Cửu.

Hiện tại thấy Ngu Vô Song vân đạm phong khinh, không quan tâm đến tungtích của Hoắc Cố Chi như vậy, bảo bảo nóng nảy, nó không để ý tới bữasang ngon miệng trước mắt, mắt to chớp chớp, đáng thương nhìn Ngu VôSong, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Mẹ, ba đi ra ngoài du lịch sao không dẫnchúng ta theo?"

(*) Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Mặt Hà Cửu như quả mướp đắng, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Ngu tiểuthư nghĩ thoáng như vậy, lại có thể nghĩ đại ca ra ngoài đi du lịch.

Đã đến lúc này, anh còn có tâm tư đi du lịch sao?!

Mấy năm nay, Ngu Vô Song đã trở nên khéo léo, cuộc sống ăn nhờ ở đậu,đương nhiên không bằng cuộc sống thiên kim đại tiểu thư trước kia, nhưng từ trước đến giờ, cuộc sống của cô và người đàn ông kia luôn hài hòa,không cần nói cũng biết có một loại ăn ý.

Như cô chưa bao giờ đối mặt với những chuyện như hiện tại, cho nên khibảo bảo hỏi thăm, cô sửng sốt mấy giây, sau đó cười nhạt: "Cái này mẹkhông biết, nếu như con tò mò thì cứ gọi điện thoại hỏi ba!"

Bảo bảo nghe vậy, sợ đến mức vội im lặng. Muốn nó gọi điện thoại cho ba? Không phải tìm chết sao?

Ba hiện tại rất muốn đưa nó về nước Pháp, không muốn nhìn thấy nó nữa, oa oa oa.

"Ngu tiểu thư, cô thật sự không lo lắng cho đại ca sao? Dù chỉ một ít?"Hà Cửu biết rõ tình cảm của Hoắc Cố Chi với Ngu Vô Song, năm đó, lúc côbị em gái ruột tàn nhẫn sát hại, đại ca của bọn họ chẳng nói một câu,liền nhảy xuống biển cứu người.

Khi cô hôn mê bất tỉnh, đại ca bọn họ rất cẩn thận chăm sóc cô, còn nóivới Tống Ngạn rằng người phụ nữ rất quan trọng với anh, anh muốn côkhông có việc gì mà sống sót!

Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể để đại ca lo lắng như vậy, cẩn thận chăm sóc từ quần áo đến chi phí sinh hoạt.

Nhưng Ngu tiểu thư vẫn hờ hững, kiêu ngạo như cũ, cô còn có tâm trạng ăn điểm tâm, có lẽ đại ca bị bộ dáng này của cô chọc tức.

Nghĩ tới đây, giọng nói Hà Cửu hơi tức giận: "Ngu tiểu thư, nếu tôi cónói sai cái gì thì mong cô tha thứ. Tôi và đại ca ở trong quân đội ngâyngốc trong một thời gian dài, nên hơi thô kệch! Nhưng ngay cả tôi cũngnhìn thấy tình cảm của đại ca dành cho cô, tại sao cô máu lạnh như vậy?Không cho anh ấy một chút cơ hội!"

Căn bản không cho cô cơ hội suy nghĩ, anh ta hùng hồn nói một đống, bộ dáng kia có chút căm phẫn.

Bảo bảo yên lặng ăn xong thức ăn trong khay, cắn môi nhỏ giọng nói: "Cái kia. . . Cái kia. . . Con thấy hôm nay chú Cửu rất bận, nếu không thìđể chú Lý đưa con đi học chứ?"

Đối mặt với lửa giận của Hà Cửu, Ngu Vô Song rũ cặp mắt, yên lặng tiếp thu.

Tình đồng đội giữa những người đàn ông này luôn vững chắc như núi, nhưng mà những chuyện phiền muộn này cô không muốn nói trước mặt bảo bảo,nghe nó nói như vậy, lúc này cô mới gật đầu cười lên tiếng: "Được, vậycon mau cầm cặp sách đi tìm chú Lý đi!"

"Hẹn gặp lại mẹ!" Bảo bảo nghe vậy, leo từ trên ghế xuống, nó tiến lênhôn hai má Ngu Vô Song một cái, trước khi đi còn nhỏ tiếng nịnh nọt HàCửu: "Hẹn gặp lại chú A Cửu!"

. . . . . .

Con mắt chứa ý cười nhìn chăm chú vào bảo bảo đang chạy ra ngoài, lúcnày Ngu Vô Song mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua người đànông đứng bên cạnh lập như cây tùng bách, mặt cô lộ vẻ bất đắc dĩ, nhẹgiọng nói: "A Cửu, anh ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện!"

Người đàn ông này là thuộc hạ cũ của Hoắc Cố Chi rồi, những năm qua đitheo bọn họ qua nước Pháp định cư, cũng giúp cô không ít việc.

Cô có thể không để người ngoài vào mắt, nhưng vẫn cảm kích với người tên Hà Cửu này, thấy anh ta căm phẫn như thế, trong lòng cô cũng chẳng dễchịu, nhưng chuyện tình cảm này không phải nói hai câu ba lời là có thểhiểu rõ!

"Ngồi xuống thì không cần, Ngu tiểu thư có gì thì cứ nói, đừng ngại!" Hà Cửu thật tức giận, vốn không muốn nói chuyện với cô như vậy. Mấy nămnay, cô đều cô đi theo đại ca bọn họ, đã sớm nhận được sự tán thành củaanh em bọn họ, mặc dù ngoài miệng kêu Ngu tiểu thư, nhưng có ai khôngbiết, đây chính là chị dâu của bọn họ?

Nhưng đến cuối cùng, bọn họ mừng hụt, trái tim người phụ nữ này căn bản không đặt trên người đại ca bọn họ!

Càng nghĩ anh ta càng tức, giọng nói càng them sắc bén: "Tôi biết rõhiện tại Ngu tiểu thư đã có bản lãnh lớn rồi, là mode giớiPa¬paver¬rn¬hoeas, cũng là nhà thiết kế thời trang đắt khách nhất. Nhưng cô đừng quên, những thứ này là ai cho cô? Không có đại ca của chúngtôi, ngay cả mạng cô cũng không còn,nói gì đến cuộc sống như ngày nay?"

Hà Cửu là một người nóng nảy, được Hoắc Cố Chi cứu mấy lần trên chiếntrường, cho nên từ đó, anh ta liền âm thầm htề sống chết mà trung thànhvới Hoắc Cố Chi.

Tuổi của đại ca đã không còn nhỏ, anh ấy cũng muốn một gia đình hạnhphúc, nhưng người phụ nữ này thật vô tâm, lại từ chối lời cầu hôn củađại ca!

Từ trước đến giờ, người đàn ông này (HC) là một người tốt, đàng hoàngthật thà, Ngu Vô Song cho tới bây giờ cũng không biết anh ta có một mặtdọa người như vậy.

Đối mặt với sự phẫn nộ bất bình của anh ta, cô lựa chọn im lặng, lông mi dày đậm rũ xuống, nhưng trong lòng nhịn không được mà cười lạnh mộttiếng.

Nhìn mà xem, anh em của anh ngoài mặt tôn trọng kính yêu, trên thực tế thì khác hoàn toàn!

Nhìn sâu trong đáy mắt của anh nụ cười hiện ra rõ ràng: "Em xấu xa thật, mỗi ngày đều thoa son lên môi, có phải không muốn cho anh hôn haykhông?"

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông đó, giống như là hoàn toàn quên mất những chuyện không vui trước kia.

Ngu Vô Song không biết chiều chuộng người khác, tính tình của cô có chút lạnh lùng, lại có chút kiêu ngạo, mỗi lần xảy ra cãi vả người nhượng bộ đều là anh, từ đầu tới cuối cô không cần làm bất cứ cái gì.

Chỉ là lần này cô mơ hồ hiểu ra, người đàn ông này thật sự đã đến đây,nếu như cô không thể cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng, chắcchắn anh sẽ không từ bỏ ý đồ. Không ngờ, anh không hỏi câu nào, cứ nhìnnhư vậy rồi nói chuyện trời trăng mây nước.

Đôi mắt phượng của cô giữa chừng thoáng qua một tia vui mừng, cô cố lờđi cái nhìn chằm chằm đầy lửa nóng của anh mà nở nụ cười lấy lòng: "Nếunhư anh không thích, về sau em không thoa nhiều son nữa!"

Phụ nữ đối với mấy loại mỹ phẩm này thì luôn yêu thích vô điều kiện, Ngu Vô Song cũng không thể thiếu son môi , trong túi xách của cô đồ trangđiểm nếu có ít hơn hai cây son môi, thì lúc đi ra ngoài cũng không cócảm giác an toàn, nhưng bây giờ vì muốn làm anh vui lòng, cô lại nói vềsau không bao giờ thoa son lên môi nữa.

Hoắc Cố Chi cũng vui vẻ, chỉ là nụ cười trên mặt anh dần dần nhạt đi,anh mấp máy môi mỏng, bỗng nhiên mắt buông xuống, nhẹ tiếng nói: "Mấyngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt khiến em tự nhiên lại không chịu gả cho anh. Anh đã suy nghĩ rất lâu vẫnkhông thể nghĩ ra, cuối cùng anh quyết định lái xe đến Vô Tích, sẵn tiện đến thăm mộ của mẹ anh!"

Anh nói chuyện không nhanh không chậm, không hề dao động, nhưng lạikhiến Ngu Vô Song bỗng nhiên thức tỉnh, cô trợn to hai mắt nhìn anh, đáy mắt tràn đầy sự kinh ngạc: "Anh đi thăm mẹ của anh?"

Hàng năm đến tiết thanh minh anh nhất định sẽ mua vé máy bay sớm hơn một chút để về nước, có lúc lại cả người lại ngồi ngẩn ngơ mười ngày nửatháng. Người đàn ông này thật sự rất yêu mẹ của mình.

"Ừm!" Hoắc Cố Chi nhẹ nhàng lên tiếng, trong đôi mắt phượng hẹp dài cótầng sương mù dày đặc không lí giải được: "Vừa tròn một năm tiết ThanhMinh, bà ấy cùng với chú Viên ở đó chắc hẳn đã rất cô đơn."

Ngu Vô Song cũng có biết qua chuyện, năm đó, sau khi mang thai anh mẹcủa anh liền bị Cố Gia đuổi ra khỏi nhà, ai cũng nói bà ấy là hồ ly tinh ngang nhiên quyến rũ đàn ông. Cô cũng hiểu, khi đó, nhất định cuộc sống sẽ rất khó khăn, nếu không thì không thể nào để trong lòng mình có thêm một người đàn ông khác dưới danh nghĩa kết hôn.

Đôi lúc có một số việc thật sự không phải chỉ qua hai câu ba lời là cóthể nói rõ ràng, đối mặt với anh trong phút chốc mất mát chán nản này,lòng cô như kim châm đâm phải, suy nghĩ một chút, cô nhẹ giọng an ủi:"Sẽ không sao đâu, không phải anh từng nói qua, chú Viên là một ngườirất tốt sao? Mẹ của anh nhất định là thích chú ấy."

"Không, bà không thích chú Chung." Hoắc Cố Chi nghe vậy, không chút suynghĩ chỉ lắc đầu phủ nhận , trên mặt anh hiện ra nụ cười khổ: "Cả đờinày bà chỉ thích Mạnh Trăn Tỳ, đối với chú Chung chẳng qua là cảm giáccó người thân và lệ thuộc vào đó. Năm đó nếu không phải vì muốn anh được sinh ra thật an toàn, bà sẽ không gả cho Chung thúc đâu!"

Thời điểm đó, chuyện một người phụ nữ chưa kết hôn mà đã có con làchuyện cực kỳ mất mặt, vì có thể khiến cho anh không bị mang tiếng làcon hoang, bà tình nguyện gả cho người đàn ông mà mình không thích.

Cũng mai mắn là chú Viên thật sự là người tốt, khi anh học lớp mười thìmẹ anh qua đời, chú ấy cũng buồn bã không vui, ít lâu sau cũng theo mẹanh mà ra đi.

Đối với chú Viên, anh có cảm giác tôn kính vừa có cảm giác áy náy, ởphương diện tình cảm này anh vẫn muốn mình toàn tâm toàn ý giống nhưViên thúc, nhưng đồng thời anh lại sợ kết quả cuối cùng đến với mìnhcũng giống như chú Viên thì lại buồn bực không vui.

Ngồi ở trên đùi anh Ngu Vô Song không phải ngu ngốc, cô quá rõ ràngngười đàn ông này đến từng cử động, thấy vẻ mặt anh tối tăm kéo dài mãikhông nói thêm gì, cô chợt lên tiếng, giọng nói có chút gấp gáp nóngnảy: "Hoắc Cố Chi, anh nghĩ nhiều rồi, em không phải Cố Song Song, anhcũng không phải là Viên Minh Trường! Kết cục của chúng ta không phải làbi kịch!"

Đối với chuyện của anh, thật ra cô không biết quá nhiều, nhưng duy chỉ có chuyện này anh đã sớm nói với cô.

Cô biết khi đó anh có suy nghĩ gì, chỉ là cô không ngờ đến bây giờ anh vẫn nghĩ như thế!

Người đàn ông này từ trước đến giờ luôn quyết đoán sát phạt thủ đoạnmạnh bạo, từ khi nào đã biết qua cảm giác bi quan như thế? Chẳng lẽ vìchuyện cô cự tuyệt, thật sự đối với anh là một đả kích rất lớn?

Lúc cô con đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Cố Chi đã đỡ cô đứng dậy, anhquay mặt về phía khác, đứng đưa lưng về phía cô, vào giờ khắc này thânthề cao to nhìn thoáng qua lại có chút tang thương sâu thẳm.

"Vô Song, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, cách làm người củaanh em biết rất rõ, tâm ý của anh đối với em, em cũng rất rõ. Anh thậtsự không thể nghĩ ra được lý do em từ chối anh là gì!" Lúc này, Hoắc CốChi cái gì cũng đã có được, sự nghiệp, tiền tài cũng không thiếu, thứduy nhất thiếu cũng chỉ là Ngu Vô Song.

Anh đã yêu chiều cô gái này nhiều năm như vậy, lấy cô về nhà là ước mơthời tuổi trẻ của anh, bây giờ chỉ là cách mơ ước có một vài bước, tạisao anh lại cảm thấy dường như rất xa không thể chạm tới?

Anh đưa lưng về phía cô, Ngu Vô Song không thấy rõ mặt của anh, nhưnglại biết sự bất lực trong giọng nói của anh hiện ra rất rõ ràng, cô nhất thời trở nên cứng miệng không trả lời được .

Suy nghĩ một chút, không biết làm sao cô đành nhẹ giọng nói: "Hoắc CốChi, tại sao anh lại ép buộc em chặt như vậy? Anh biết rõ từ đầu tớicuối em không hề suy nghĩ đến những chuyện như vậy, chúng ta bây giờ như vậy không phải là rất tốt sao? Hôn nhân không phải trò đùa, cặp vợchồng kia trước khi kết hôn không phải là yêu đến chết đi sống lại,nhưng cuối cùng thì sao đây? Cuối cùng tình cảm còn nhiều mà vẫn phải ly hôn, em thấy nhất định là không đứng dậy nổi! Anh biết không, em nămnay đã hai mươi tám, đã không có dũng khí lấy hôn nhân ra để đặt cược."

Cô biết mình đã yêu người đàn ông này rồi, nếu không, cô sẽ không thể ở cùng với anh đến năm năm.

Trong thời gian này không phải là không có cơ hội rời đi, chẳng qua làcô không nghĩ tới. Có thể tính tình của anh không phải là tốt tính nhất, nhưng đối với cô lại là tốt nhất, khiến cô không có lý do gì để từchối.

Chỉ là yêu rồi kết hôn lại là một chuyện khác rồi, kết hôn ở chung mộtchỗ gây dựng gia đình, sẽ phải có trách nhiệm với gia đình này, nhưng cô thấy trước mắt, chính mình không có lòng tin để chịu trách nhiệm lớnnày!

Giọng nói của cô quá mức đau khổ, khiến Hoắc Cố Chi đưa mắt về phía saunhìn lại cô, trong đáy mắt anh, sáng rực sâu thẳm như biển, trong lòngcũng dần trở nên lạnh hơn.

Anh biết cô bị Mạnh Thiểu Văn làm tổn thương, cho nên bây giờ đối vớitình yêu hôn nhân những thứ này không còn đáng tin nữa. Nhưng anh đãtrải qua năm năm này mà luyện thành, anh đã đi vào lòng cô rồi, khiến cô trở nên bắt đầu tin tưởng anh, coi anh là người quan trọng nhất trongcuộc đời của cô rồi.

Chằng qua xem theo tình hình hiện tại, tất cả cũng chỉ là do anh nghĩ quá nhiều.

Với ý nghĩ này, Hoắc Cố Chi chán nản quay đầu đi, nhếch khóe môi, giọngnói trầm thấp hòa tan trong không khí mang chút bi thương: "Thì ra làtất cả những chuyện này đều là do anh nghĩ nhiều. Anh nghĩ là anh sẽ có được đáp án từ em, nhưng xem ra bây giờ anh nên nghĩ đơn giản lại! Emcăn bản vẫn chưa yêu thương anh!"

"Ngu Vô Song, em không có tim, sao lại khiến anh yêu thương em?" Hoắc Cố Chi có lúc cảm thấy rất buồn, tính tình anh luôn lạnh lẽo, có chút âmu, cũng không sáng sủa, nhưng vì cô, anh nguyện ý đi làm người chủ động: "Biết bao nhiêu lần anh đã suy nghĩ, năm đó cứu em lên rốt cuộc là đúng còn là sai? Em giống như một cây gai khiến anh như bị nghẹn ở cổ họng,giống y như vậy, rất khó chịu, muốn vứt bỏ em, nhưng lại không bỏ được!"

Đang lúc nói chuyện, Hoắc Cố Chi tiến thêm hai bước, đầu ngón tay thondài sờ vào gò má mềm mại của cô, bên môi lộ ra nụ cười quỷ dị: "Vô Song. Em nói đi, lúc nào anh mới có thể tìm được đường về tim em?"

Ngu Vô Song mím đôi môi đỏ mọng, cũng không nói ra tiếng, cô nghĩ, chưatừng một lần trải qua những cảm giác đầy mâu thuẫn đó thì căn bản làkhông thể hiểu được cảm giác này!

Lời thề mọi người đều biết nói, nhưng muốn thực hiện lời thề thì lại khó khăn gấp bội, cô không hy vọng tình cảm của cô và anh có một ngày sẽ đi đến mức này!

Tình yêu phải là điều mới mẻ tốt đẹp, không nên trở thành bàn đạp cho sự thất bại của hôn nhân.

Anh hỏi cô, tim của cô đâu? Ngu Vô Song bất lực cúi đầu cười cười, đôilông mày đen được kẻ tinh xảo hơi nhíu lại, cô cười tươi như hoa, nhưngtoàn thân lại lộ ra sự lạnh lùng như băng tuyết không tan: "Anh thật sựlà không biết sao? Tim của em đã sớm rơi ở biển rồi, lúc rơi xuống cũngđã mang nó theo rồi, lúc anh cứu em lên, không phải là thuận tiện cứu em lên thôi sao?"

Đôi môi thoa son của cô khẽ mở, lúm đồng tiền giống như hoa, Hoắc Cố Chi cảm thấy sâu trong lòng cảm giác đau nhói, cái gì gọi là đầm đìa máutươi đau thấu tim gan, bây giờ anh hoàn toàn có thể hiểu hết.

Anh giật giật khóe môi, rõ ràng là tức giận tột đỉnh, nhưng lại nóikhông ra một chữ, thì ra tình yêu thật sự là mỉm cười uống rượu, biết rõ có độc, nhưng vẫn anh vẫn cam tâm tình nguyện vui vẻ uống vào.

Lúc Ngu Vô Song nghĩ anh sẽ quay mặt đi, thế nhưng anh lại duỗi tay ra vòng một tay ôm cô vào ngực mình.

Anh kìm chặt đầu cô vào ngực mình, trên ngực anh cứ như có lửa nóng, rõ ràng là bi thương tới cực điểm, nhưng anh vẫn gượng cười : "Không sao,em đã có số mệnh là để anh cứu về , một lòng như vậy thì thế nào? Emphải tin tưởng, đợi một thời gian nữa nhất định anh sẽ tìm về được!"

Sau khi dứt lời, anh nắm chặt bàn tay thành quyền tiếng kêu răng rắc vang dội, trong mắt xẹt qua một luồng âm trầm sắc bén!

Mạnh Thiểu Văn, Giản Uyển Linh, các người đã làm tổn thương cô ấy sâusắc như vậy! Hoắc Cố Chi tôi cho dù phải dốc hết tất cả cũng khiến cácngười sống không bằng chết!

Thân thể người đàn ông đó nóng bỏng cứng rắn, cô không mang giày cao gót nên so với thân thể cao lớn của anh kém rất nhiều, bị anh ôm ấp nhưvậy, cả người cũng hoàn toàn dựa vào lòng anh, cả người đã bị anh baotrùm rồi.

Ngu Vô Song hít thở không thông cô cảm thấy khó chịu, nhưng nguyên nhânchính khiến cô khó chịu là vì những lời tình ý của anh lại sâu sắc nhưthế, không hề thổ lộ ra điều gì vậy mà lại khiến cho mũi của cô có chút ê ẩm.

Quá khứ hơn hai mươi năm qua của cô giống như là chỉ là chuyện cười, bên ngoài cô luôn xinh đẹp diễm lệ, khiến người ta ái mộ kính ngưỡng, nhưng lúc đó cô cũng chán ghét chính mình.

Chỉ có hiện tại mới cô mới cảm thấy chân thật nhất, rõ ràng cô ích kỷnhát gan lại mềm yếu, nhưng anh vẫn bao dung cho cô toàn bộ.

Giờ khắc này cô thật không bỏ được, không thể đẩy anh ra, giọng nói củaanh quá mức dịu dàng lòng người, tựa vào ngực anh, cô có thể nghe đượctim của anh đang đập từng tiếng, nghe bang bang như có lực thật mạnh,khiến cô nghĩ bỏ rơi cũng không được.

Mạnh Thiếu Văn mấy ngày nay mí mắt phải vẫn lại nháy liên tục, người xưa đều nói mắt trái nháy ra tiền, mắt phải nháy ra tai, anh ta cũng khôngmê tín, căn bản không tin những thứ này. Nhưng anh ta thấy chưa bao giờnháy mắt dữ dội như mấy ngày nay, khiến anh ta không khỏi suy nghĩ,chẳng lẽ là có xảy ra tai nạn?

Từ lần đó, lúc ở cửa đồn công an Giản Uyển Linh tươi cười nói với MạnhThiếu Văn muốn có con, khiến Mạnh Thiếu Văn sợ ngây người, bởi vì từ khi kết hôn đến nay, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Trước khi kết hôn bọn họ đã bắt đầu ở chung, chỉ là trong thời gian nàyvẫn có các biện pháp đề phòng, anh ta năm nay mới ba mươi tuổi, đây làthời điểm tốt nhất của người đàn ông, cũng không muốn có trẻ nhỏ quásớm.

Mặc dù Giản Uyển Linh ngoài mặt đồng ý, nhưng tận đấy lòng của cô ta vẫn có suy nghĩ khác.

Tuổi đối với đàn ông luôn rộng rãi, bốn mươi năm mươi tuổi đàn ông chỉcần có tiền hoàn toàn có thể tìm được cô gái chì mới hai mươi tuổi,cònphụ nữ lúc bốn mươi năm mươi tuổi thì sao? Họ đã bị xuống sắc, già đi,người phụ nữ đẹp lúc già đi thật đáng sợ, đi đâu để tìm được người yêumình?

Giản Uyển Linh quá sợ, không phải cô ta sợ mình già đi, mà là sợ mốiquan hệ hôn nhân với Mạnh Thiếu Văn không bền chặc. Mặc dù bọn họ đãvượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống rồi, nhưng ai nào biết về sau sẽxảy ra chuyện gì?

Cho nên cô ta rất muốn có đứa bé, có con rồi, mặc kệ về sau có biến cốgì, trước sau gì cô ta đều có đứa bé bên mình, ít ra lỡ như khi anh ấytức giận, nể tình đứa bé, cũng phải tha thứ cho cô!

Nhưng mà vẫn có một số chuyện chỉ ở trong trí tưởng tượng, Mạnh ThiếuVăn là một người mạnh mẽ, anh nói không muốn có con, đương nhiên sẽkhông muốn đứa bé, cho nên mấy ngày qua Giản Uyển Linh vẫn không tìmđược một cơ hội nhỏ nào.

Hôm nay, hai người hẹn hò xong thì cùng nhau trở về Giản gia ra mắt cha mẹ vợ.

Đây không phải là lần đầu tiên đi về sau khi cưới nhau, nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn chuẩn bị thỏa đáng, trên tay xách đầy quà tặng.

Chung Tiếu Dung vừa mở cửa lập tức chú ý tới túi quà sang trọng trên tay Mạnh Thiếu Văn, tức khắc cười vui vẻ, nói: "Thiếu Văn, con thật là quákhách khí, xem kìa, con cùng với Uyển Như về nhà thôi mà, còn mang nhiều đồ như vậy, nhìn quá khách sáo!"

Đối với người con rể này một trăm phần trăm làm bà ta hài lòng, NamGiang còn nhiều người giàu có, nhưng không ai giàu có mà giống như anhta, chăm chỉ tiến tới, là hy vọng vào một tương lai xa, càng làm cho bàthêm hy vọng!

Bà ta vẫn biết về điểm này Giản An Dương vẫn còn ý định, nhưng bây giờđứa con gái đã thành công gả vào Mạnh gia, Giản An Dương còn dám dínhvào? Nếu ông ấy còn dám dính vào, bà lập tức bạo dạng làm long trời lỡđất, khiến tất cả mọi người không còn tốt đẹp nữa!

"Mẹ, mẹ mới là người khách sáo. Mẹ đã đem đứa con gái tốt tốt như vậy,gả cô ấy làm vợ của con, con tới thăm mẹ, mang một ít đồ thì có sao?"Nói cho cùng thì đây cũng là mẹ của Uyển Như, mặc dù Mạnh Thiểu Vănnhìn không ra thái độ của bà, nhưng mặt ngoài công phu trình độ cũngthành mười phần.

Bởi vì hôm nay về nhà nên Giản Uyển Như cố ý chọn quần dài màu hồng, cô ta vốn là có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu. Trong ngày thườngvì giả vờ yếu ớt để thu được đồng tình, cô ta mới ăn mặc quần trắng bồng bềnh, hiện tại bỗng dưng một cái thay váy màu hồng, ngược lại thật sựlà trẻ tuổi mềm mại như hai tuổi.

"Mẹ!" Giản Uyển Linh mới vừa vào cửa, lập tức không thể chờ đợi kéo taymẹ , biểu hiện thân thiện khéo léo: "Con rất nhớ mẹ! Nếu không phải haingày trước Thiểu Văn có chuyện, chúng con đã tới sớm hơn. Mẹ không biết đâu con rất muốn ăn món cá bạch thủy mẹ làm, chỉ nghĩ đến đều muốnchảy nước miếng!"

Chung Tiếu Dung sống trong hào môn phú quý căn bản cũng sẽ không nấucơm, cả đời bà ta đều có người phục vụ, ngược lại khi xuống phòng bếp,những món làm được chẳng qua cũng chỉ là cà chua trứng gà đơn giản, vềphần làm cá bạch thủy là cái gì căn bản bà ta cũng sẽ không biết.

Chẳng qua là người nhà này khi có khách bên ngoài luôn luôn biểu hiệnthân thiết đoàn kết, nghe Giản Uyển Linh nói như vậy, trên mặt ChungTiếu Dung cũng không mang bất kỳ phản úng cứng ngắc nào, bà ta nở nụcười yêu thương, nũng nịu trừng mắt liếc đứa con gái bên cạnh: "Cái đứanha đầu này rõ ràng chính là thèm ăn, còn nói nhớ mẹ. Mẹ thấy Thiểu Vănđến nhà thăm mẹ là thật, con trở về hoàn toàn chính là vì muốn ăn nhiềuhơn! Hừ, quả thật là con gái đã gả là giống như tát nước ra ngoài, uổngcông nuôi đứa nha đầu này!"

Giản Uyển Linh nghe nói, cô gái nhỏ này ra vẻ thẹn thùng càng rõ rànghơn, cô ta cẩn thận nhìn lướt qua Mạnh Thiểu Văn, sau đó lắc lắc cánhtay Chung Tiếu Dung, tiếng nói của cô ta phát ra càng làm mềm mại lòngngười: "Mẹ! Ở trước mặt Mạnh Thiểu Văn sao mẹ còn nói xấu con?"

"Uyển Như, không có việc gì, ở trước mặt mẹ, con trước sau vẫn là đứabé." Nhìn về phía Giản Uyển Linh đang nũng nịu với mẹ, Mạnh Thiếu Vănlạnh lẽo đáy mắt dần dần có nụ cười, bởi vì bộ dạng này một màn nàykhiến anh có chút quen thuộc, năm đó mặc dù ở bên ngoài Uyển Như và Giản Uyển Linh quan hệ có chỗ không được tốt, nhưng đối với cha mẹ thì luônkính yêu nhất. Đến việc làm nũng hờn dỗi Uyển Như năm đó thật là giốngnhau như đúc.

"Này, cũng chớ đứng ở trước cửa, gần đây có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện!" Chẳng biết lúc nào, Giản An Dương đứng trong phòng khách,trong đôi mắt sắc bén như chim ưng của ông ta hiện ra một nụ cười, nhìnvề phía Giản Uyển Linh vẫy vẫy tay, biểu hiện tính tình tương đối từ áinhân: "Uyển Như, mau tới đây cho ba xem một chút. Như thế nào, thời gian này cũng đã hiểu tính tình của Thiểu Văn rồi chứ?"

Lúc đang nói chuyện, ông ta cười nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, bất đắc dĩ nói ra mấy câu: "Thiếu Văn, thật là ngại quá. Lúc con gái còn ở nhà cha cưng chiều đã dạy hư nó rồi , gả cho con nếu sau này nó có làm cái gìkhông đúng, con nhất định phải nói cho cha biết, cha sẽ dạy bào lại nó!Không thể để cho con bé ở nhà con mà làm loạn."

Nụ cười trên môi Giản Uyển Linh trước sau vẫn là nụ cười thỏa mãn vuivẻ, nàn ánh mắt xấu hổ của cô ta như có như không nhìn về phía MạnhThiếu Văn, bộ dáng kia thấy thế nào cũng đều giống như cô vợ nhỏ bé.

Về nhà mẹ đẻ thật tốt, chỉ có về nhà mẹ đẻ mới có thể khiến anh ấy trong mắt chỉ có một mình cô ta tồn tại!

Cô ta không ngại mượn ba mẹ làm áp lực lên người anh để đạt được mụcđích, anh ta không muốn có con sớm, nhưng cô đã nghĩ, cô thật sự quámuốn rồi, có đứa bé rồi cô ta mới có thể ôm mộng đứng vững chân trongngôi nhà đó, được như vậy cô ta mới có thể mạnh mẽ ngồi vào vị trí phụnhân.

Bây giờ bên ngoài phụ nữ ti tiện quá nhiều, cô ta không thể ngày ngày đi theo Thiếu Văn, chỉ có thể lấy đứa bé buộc anh ta lại.

Thiếu Văn thông minh như vậy, sẽ phải cân nhắc hơn thiệt, cùng với côsinh đứa bé, nếu như làm vậy mà có thể khiến anh lấy được cổ phần Giảnthị, anh là thương nhân, chẳng lẽ này còn không biết phải lựa chọn thếnào?

Mạnh Thiếu Văn rất ưa thích không khí gia đình của Giản gia, chỉ có công của cha mẹ được gia đình yêu gia có thể dưỡng dục ra một cô gái tâm hồn lương thiện như Uyển Như này.

Chuyện này thì anh ta hiểu rõ, anh ta hiểu rất rõ trên môi hiện ra mộtnụ cười, ôn thanh nói: "Cha, cha nói đùa rồi, Uyển Như rất tốt, có thểlấy được cô ấy thì phải nhờ phúc ở kiếp trước mới được. Làm sao con dámnói lén sau lưng!"

"Thiếu Văn, bây giờ rốt cuộc em đã thấy cha em đối xử với anh quá tốtđi!" Giản Uyển Linh ra vẻ quyết tâm tập trung trấn áp những ý nghĩ nhỏmọn, cười nhẹ nhàng nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, thật sâu trong mắt ánhlên tình yêu: "Cha em đời này muốn nhất có một đứa con trai có thể thayông ấy quản lý công ty, hiện tại thì tốt rồi, có anh, cha cũng có thể an tâm!"

Cảm giác lời này vừa nói ra, bên trong phòng khách cười nói rôm rả mấy người cũng có chút khác thường.

Chung Tiếu Dung trong lòng thầm mắng một câu ngu ngốc, Giản gia là Giảngia, Mạnh gia là Mạnh gia, con bé chỉ là con gái đã gả ra ngoài, còn băn khoăn trong nhà gia sản thật là phí cả công sức.

Giản An Dương càng thêm sinh lòng oán giận, đây là nguyền rủa ông chết sớm một chút để tất cả gia sản đều thuộc về bọn họ?

Nhưng trước mặt của mọi người ông cũng không tiện nói gì, chỉ có thể âmthầm cắn răng, nụ cười khoan hậu hiền lành, nhưng trong lòng lại tứcgiận nôn ra máu: "Thiếu Văn, con xem, Uyển Như cái gì cũng nhớ tới con.Uyển Linh qua đời sớm, bây giờ ta chỉ còn một đứa con gái duy nhất, chờđến khi cha quá lớn tuổi, tất cả mọi thứ trong nhà này cũng đều thuộcvề vợ chồng son các con. Thiếu Văn, con sẽ đối xử tốt với Uyển Nhưnhé!"

Một câu cuối cùng ông ta nói ra tình ý cực kỳ sâu xa, đáy mắt lóe ranhàn nhạt tia sáng, giống như nột nửa là lời cảnh cáo, một nửa là lờikhuyên.

Mạnh Thiếu Văn lúc này trịnh trọng gật đầu, anh ta đưa đôi đen như mựcthâm tnh thâm liên tục nhìn về phía Giản Uyển Linh, biểu hiện ra tâmtình thăm thiết: "Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ không phụ lòngtâm ý của Uyển Như!"

Không ai sẽ ghét bỏ tiền nhiều thuộc về mình, vĩnh viễn vẫn có một bộphận cổ phần ở Hoắc Cố Chi, thực sự thì người đang ông kia cũng đangtranh giành với anh ta, anh ta vẫn còn thấy chưa nắm chắc được phầnthắng sẽ thuộc về mình.

Nhưng nếu như có Giản gia giúp một tay, cục diện thắng lợi của anh ta sẽ lớn hơn nhiều, cho nên đây cũng là lý do trước mặt Giản Uyển Linh Mạnh Thiếu Văn lần lượt thảo hiệp đạo lý với ta.

Anh ta không còn là chàng thanh niên mười bảy mười tám tuổi kích động,anh lấy tuổi trẻ, và những lời chỉ trích của người khác mà làm sức mạnhnâng lên rồi phát triển mọi thứ!

Nhưng trong ánh mắt của anh tuyệt nhiên không chỉ dừng lại ở đây, anhcòn muốn bước một bước xa hơn, lấy được nhiều hơn tài sản, sẽ có nhiềucơ hội phát triển hơn!

"Được, được, được, con đã nói những lời này, cha liền an tâm!" Giản AnDương nói liên tục ba chữ "được", khắp khuôn mặt đều là nụ cười, hiểnnhiên đối với chuyện này đã rất hài lòng với rể cưng: "Uyển Như, con đigiúp mẹ con trong phòng bếp nấu cơm, cha còn có vài lời gì muốn nói với Thiếu Văn!"

Thì ra dã tâm của Mạnh Thiếu Văn không nhỏ, chẳng qua bây giờ ông ta đã mất đi một đứa con gái, mất trắng một đứa con!

Con gái của Giản gia cũng không phải là không ai thèm lấy, cần gì phảidựa vào anh ta? Nếu không phải là so đo với người chết, ông thực sự muốn trở mặt với Mạnh gia.

Chỉ là bây giờ nói những thứ này cũng đã muộn, rốt cuộc đứa con gái củaông cũng đã chết, bây giờ chỉ còn lại dư âm thì nói được cái gì.

Khả Bảo Trân mấy năm này cũng chịu không ít khổ,con bé không thể nào cóđược toàn bộ tiện nghi như họ Mạnh này! Chủ yếu là Bảo Trân thủ đoạn cao minh, tài trí không hề thua đàn ông, nếu như đem con bé bồi dưỡng , đợi một thời gian, nhất định là trên thương trường sẽ là một cao thủ.

Giản Uyển Linh cũng có ý này, lúc này vui sướng cong môi nở nụ cười:"Vừa đúng lúc, con cũng đã rất lâu không nói chuyện với mẹ rồi, ThiếuVăn, anh lên lầu vào thư phòng nói chuyện chính sự với cha đi. Còn emvào phòng bếp nói chuyện lình tinh với mẹ!"