Editor: Diệp Thanh Trúc.
Mạnh Trăn Tỳ năm nay đã tám mươi lăm tuổi nhưng giọng nói vẫn vang vọng, ẩn chứa sự uy nghiêm, mọi người ở dưới lầu đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng Ngọc Trung phản ứng kịp, đứng lên cười nói: "Cậu ba, cậu nhìn đi, Cố Chi của cậu tới rồi này."
Vương Cốc Tuyết nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Trăn Tỳ, khóe môi giật giật, nhỏ giọng gọi: "Ba. . . . . . Con không có ý đó."
Mạnh Trăn Tỳ đứng ở cầu thang, ông mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, dù đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, ánh mắt ông lạnh lùng,âm trầm nhìn chằm chằm mọi người dưới lầu.
Nghe Vương Cốc Tuyết yếu ớt giải thích, ông cũng chẳng thèm nhíu mày màquát lớn: "Mặc dù tôi lớn tuổi nhưng chưa đến nỗi điếc, cô không cầngiải thích, tôi chia gia sản thế nào cũng không liên quan đến cô."
Ông cụ lúc còn trẻ theo chủ nghĩa đàn ông, chưa bao giờ để phụ nữ vàomắt, ngay cả vợ ông cũng chẳng tôn trọng gì, đối với Vương Cốc Tuyếtcũng chẳng khá được bao nhiêu.
Mấy lời nói không lưu tình này khiến Vương Cốc Tuyết tái mặt, bà ta mímmôi, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, nhưng trước sức ép của MạnhTrăn Tỳ vẫn không dám đứng lên cãi lại.
Năm đó khi đi lấy chồng, bà ta không phải là thiên kim, mà là chị họ của bà ta bỏ trốn cùng người khác nên bà ta mới thế thân gả vào, thân thếkém hơn nhà họ Mạnh rất nhiều.
Người người đều nói bà ta có phúc lớn, nếu không tại sao có thể gả vàonhà họ Mạnh cường thịnh? Còn trở thành con dâu của Mạnh Trăn Tỳ?
Nhưng chỉ có bà ta biết không phải vậy, dù bà ta sinh cho nhà họ Mạnhmột cháu trai tốt, nhưng gia tài của nhà này lại chẳng có quan hệ gì với bà ta cả.
Thấy vẻ mặt xám như tro của Vương Cốc Tuyết, nụ cười châm biếm bên môiHoắc Cố Chi càng rõ, xem đi, đây chính là nhà họ Mạnh giàu sang hiểnhách, hồi trẻ Vương Cốc Tuyết cũng là con nhà gia giáo nhưng không ngờđiểm này cũng không thể nhìn thấu.
Dù bà ta có gả cho Mạnh Kiệt Đình nhưng vẫn là người khác họ, có sinhcái gì cho nhà này cũng không liên quan, ông cụ muốn chia, cũng sẽ chỉchia cho huyết mạch ruột thịt thôi.
Mấy người nhà họ Mạnh sợ ngây người, dù biết đây là lời nói thật, nhưngông cụ nói như vậy cũng quá không nể mặt Vương Cốc Tuyết rồi, dù sao bàta cũng là mẹ của Mạnh Thiếu Văn, ông cụ không nể mặt bà ta không phảilà muốn cảnh cáo Mạnh Thiếu Văn chứ?
Mà Mạnh Kiệt Đình lại nhăn nhó, muốn chen chân hóa giải cảm xúc căngthẳng nhưng lại không biết nói gì cho phải, theo ông ta thì lời ba cũnghơi cay nghiệt, nhưng ông ta lại không dám phản bác lại ba mình trướcmặt nhiều người như thế.
Trong chốc lát, vẻ mặt những người này càng kỳ dị, cũng kiêng kị Hoắc Cố Chi hơn, Vương Cốc Tuyết kia mới nói anh hai câu ông cụ đã tỏ thái độ,nếu họ cố ý muốn nhằm vào Hoắc Cố Chi thì không phải sẽ bị ông cụ sẽ đáđít ra khỏi nhà sao?
"Cố Chi, con lên đây, ta có chuyện muốn nói với con." Giọng nói của Mạnh Trăn Tỳ lại vang lên, ông cụ đứng trên cầu thang nhìn xuống mọi ngườidưới lầu, ánh mắt lạnh lẽo không hề có tình cảm.
Khi ánh mắt lướt tới Ngu Vô Song đứng bên cạnh Hoắc Cố Chi thì hơi sáng lên, rất nhanh, khiến người ta không thể nắm bắt.
Dường như cảm nhận được sự chú ý của ông cụ, Ngu Vô Song khẽ ngước mắt,đôi môi đỏ mọng cười như không cười nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng chàohỏi: "Hello, con chào chú."
Mạnh Trăn Tỳ ở trên thương trường rất nhiều năm, một tay tạo dựng tậpđoàn Hằng Viễn, đến bây giờ vẫn còn đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn,đương nhiên không phải ông già bình thường.
Nhưng cô lại tuyệt không luống cuống, biểu hiện tự nhiên thanh thản, mặc dù ở trước mặt ông cụ, cô vẫn kéo tay Hoắc Cố Chi, bộ dạng như đượcsinh ra để đứng cạnh anh.
Một câu "Con chào chú" , khiến Hoắc Cố Chi không khỏi buồn cười, năm đócô tới nhà họ Mạnh làm khách gọi ông cụ là ông, bây giờ lại gọi là chú?
Nhưng tiếng chú này lọt vào tai anh lại dễ nghe hơn tiếng ông nhiều, bàn tay anh đặt trên eo cô khẽ dùng sức, nhẹ nhàng cười với cô, mắt phượnghẹp dài lộ ra sự thương yêu vô hạn, nhưng lời nói lại hướng đến MạnhTrăn Tỳ đứng trên lầu: "Có gì thì nói ở đây đi, lần đầu tiên Vô Song tới đây, con sợ cô ấy sợ người lạ."
Khi nói những lời này, đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào Ngu Vô Song,biểu hiện thân mật khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không ngừng cảm thán người đàn ông này lúc còn trẻ không thông suốt, không ngờ bâygiờ lại có thể như vậy.
Mặt Mạnh Trăn Tỳ lạnh đi, ông cụ híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm NguVô Song dưới lầu, cảm giác đầu tiên cô gái này mang đến cho ông là quáxinh đẹp, hơn nữa lại rất giống hai chị em nhà họ Giản.
Năm năm trước nghe được chuyện xấu của nhà họ Giản, ông vốn không muốnGiản Uyển Như vào cửa nhưng cháu trai lại mềm lòng, bây giờ bộ dạng mặnmà của cô gái này càng khiến ông không thích.
Ông cụ trầm mặt, không vui nói: "Nhà họ Mạnh chúng ta không phải loạingười nào cũng vào được, Cố Chi, sau này con đừng mang mấy người phụ nữnhư vậy đến đây nữa."
". . . . . . ." Vương Cốc Tuyết nghe thế, tâm trạng u ám cũng tốt lên, bà ta hất cằm, kiêu ngạo nhìn lướt qua Hoắc Cố Chi.
Được ông cụ thích thì sao? Tìm một phụ nữ đẹp đẽ như vậy chẳng phải cũng bị ông cụ nói à? Mặc dù vợ của Thiếu Văn không khỏe nhưng lại xuất thân từ nhà họ Giản, trợ giúp rất nhiều cho Thiếu Văn, dõi mắt nhìn cả NamGiang, có mấy ai thích hợp hơn Giản Uyển Như?
Ngu Vô Song đã sớm ngờ tới thái độ này của Mạnh Trăn Tỳ, năm đó khi côcòn là đại tiểu thư nhà họ Giản đã tới nhà họ Mạnh chơi không ít lần,lần nào lão già này thấy cô cũng tươi cười hết sức khách sáo, bây giờ cô mất thân phận này, người ta ngay cả mắt cũng không thèm liếc một cái.
Càng thế, cô càng muốn châm chọc, kịp thời ngăn Hoắc Cố Chi lại, cônhếch đôi môi đỏ mọng, mặt mày bình tĩnh, nhưng lời nói lại cực kì phách lối.
Cô nói: "Xin lỗi chú, với nhà họ Mạnh cháu chỉ là một người xa lạ, nhưng đối với Cố Chi, cháu là người phụ nữ của anh ấy, anh ấy vốn không muốnvề đây thăm chú đâu, là cháu khuyên anh ấy tới. Nếu chú không hoannghênh cháu thì sợ sau này Cố Chi sẽ không tới đây nữa đâu."
Mấy người ở đây đều sống dựa vào Mạnh Trăn Tỳ, đương nhiên rất khúm númvới ông cụ, phục vụ còn chu đáo hơn cha ruột. Bây giờ thấy cô lớn lốinhư vậy, trái tim họ liền mất khống chế nhảy lên vài lần, âm thầm tặclưỡi, cô gái Hoắc Cố Chi tìm được miệng lưỡi lợi hại như vậy, không sợchết à?
Cho tới giờ Mạnh Trăn Tỳ đều được mọi người kính trọng thuận theo, chưacó ai không nể mặt ông ta như Ngu Vô Song, ông ta sửng sốt mấy giây vẫnkhông phản ứng lại được.
Hoắc Cố Chi nghe xong không nhịn được cười hì hì, nụ cười của anh sangrỡ chói mắt, làm như chỗ không người ôm Ngu Vô Song vào ngực, hôn lêncái trán trơn bong của cô, tiếng cười tràn ra: "Đúng, đúng, đúng, VôSong của con nói không sai, nếu ba không hoan nghênh bọn con thì sau này bọn con sẽ không đến đây nữa."
Hai người đều là rồng là phượng, cực kỳ xinh đệp ưu tú, giờ phút nay côđược anh ôm vào ngực, dáng vẻ lúc nào cũng rất hạnh phúc, khi Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh tiến vào liền nhìn thấy cảnh Hoác Cô Chi đang hôn Ngu Vô Song.
Bất giác, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, bàn tay đang nắm tay Giảnuyển Linh siết chặt, long đau đến khó thở, sắc mặt trắng bệch.