Anh ta có thể lừa mình dối người, nhưng lại không thể chắc chắn để nói ra.
Dưới sự kích động của Giản Uyển Linh, Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó không khỏi nghĩ tới những câu nói của dư luận, ngoài kia họ nói về Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song.
Từ ngữ được dùng để nhắc tới hai người đó không có gì ngoài câu trai tài gái sắc, đúng là được ông trời tác hợp cho.
Những câu nói này đối với anh ta mà nói nó từng rất quen thuộc, bởi vì anh ta và cô đều là người nhà giàu có, dòng dõi lại vô cùng thích hợp, nhất định là xứng đôi vừa lứa nhưng bây giờ chỉ còn lại anh ta, nữ chính kia đã thuộc về người khác rồi.
Nghĩ như vậy, ngực anh ta phát đau, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch, hô hấp sắp khó khăn hơn.
Bây giờ cho dù anh ta oán hận, coi Giản Uyển Linh như kẻ thù thì vẫn không thể làm phai mờ những câu mà cô đã nói, từng câu từng chữ của cô đâm sâu vào lòng anh ta, khiến anh ta trong cơn giận dữ chỉ hận không thể tự đâm đôi mắt mình.
Có quá nhiều thời điểm để anh ta có khả năng vạch trần những biểu hiện giả dối của cô ta, nhưng cuối cùng anh ta lại chần chừ, lừa mình dối người, nói với chính mình đó chính là Uyển Như.
Lái xe lên đường cao tốc. Mạnh Thiếu Văn nắm chặt tay lái, cảnh vật phía sau rất đẹp, gương mặt anh ta lúc tối lúc sáng, có chút khác thường.
Cuối cùng, cũng không biết vì sao anh ta lại đến trước cửa nhà của Ngu Vô Song, tòa biệt thự này có phong cảnh bên ngoài tuyệt đẹp, những thiết kế bên ngoài mang đến cảm giác thân thiết cho Mạnh Thiếu Văn.
Anh ta và cô đã quen biết nhiều năm, dù cho nhắm mắt lại anh ta cũng biết ngày thường cô thích cái gì, năm đó họ cũng từng mơ ước về căn phòng như vậy, chỉ là hiện tại nhà cửa đã có, cảnh thì còn nhưng người đã đi mất rồi.
.....
Hôm nay, Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song hai người quyết định đưa Bảo Bảo về nước Pháp trước, Nam Giang là thành phố ven biển, mùa hạ cực kì nóng bức, Bảo Bảo lại không chịu được rãnh rỗi, cả ngày nếu không phải đi chơi vòng vòng thành phố, thì cũng xuống dưới trang viên phía dưới chơi.
Mới vài ngày, da đã rám nắng, Ngu Vô Song nhìn thấy, không thể không đau lòng, lại thêm chuyện ở đây gần xử lý xong cũng không có gì nghiêm trọng quá, đưa Bảo Bảo về trước, còn cô thì vài ngày nữa sẽ trở về sau.
Đối với quyết định này, ngoài mặt Hoắc Cố Chi vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hưng phấn không thôi, sáng sớm đã lập tức lái xe đưa Bảo Bảo ra sân bay.
Trên đường về, thấy người phụ nữ bên cạnh mình vẫn giữ tâm trạng lưu luyến, hiện rõ cả trên mặt, anh khẽ thở dài, tình ý sâu xa an ủi: "Không có chuyện gì, mấy ngày nữa chúng ta cũng lập tức quay về, đưa con đi trước cũng tốt, mấy ngày nay Mạnh Thiếu Văn âm hồn không tan luôn ở quanh em, đảo qua đảo lại, Bảo Bảo ở lại nơi này cũng không an toàn"
Sau khi trở về nước Pháp, rốt cuộc còn có lão phật gia chăm sóc, Bảo Bảo từ nhỏ đến lớn đều ở đây, có người thân quen biết coi tới tóm lại bé không buồn bã nhiều.
Vốn dĩ Ngu Vô Song trong lòng chỉ nhớ tới Bảo Bảo, nhưng khi nghe đến tên Mạnh Thiếu Văn, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.ba chữ này đã khiến sắc mặt cô trầm xuống.
Mấy ngày qua, cho dù cô xuất hiện ở đâu vẫn cảm thấy bên cạnh có một cặp mắt vô cùng phức tạp chăm chú nhìn mình, ánh mắt như vậy, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai.
Chỉ là, cô cảm thấy rất buồn cười, chuyện đã phát triển đến mức này rồi, anh ta còn biểu hiện như vậy để làm cái gì? Cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi.
Nhận thấy chuyện này, trong lòng Hoắc Cố Chi càng thêm vui vẻ, Bảo Bảo đã được đưa đi, tình địch cũng bị anh cách chức không đáng giá một đồng, còn có cái gì có thể khiến anh không vui vẻ nữa?
Nhưng mà rất nhanh, anh không thể cười được, xa xa, anh thấy trước cửa nhà một chiếc Land Rover đen, bảng số xe rất quen thuộc đối với anh.
Anh nhíu chặt đôi mày, trên gương mặt anh tuấn Hoắc Cố Chi dần dần thu lại ý cười, thay vào đó là sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo.
Không hề đề phòng, cũng không nghĩ là sẽ gặp anh ta như vậy, còn Mạnh Thiếu Văn thì càng không nghĩ tới tình huống gặp gỡ như thế này.
Anh ta nghĩ nhiều cách, cố hết sức để tiếp cận được cô, nhưng cuối cùng anh ta đều thất bại mà ra về, nhưng bây giờ chỉ cần anh ta ngẩng đầu lên đã lập tức thấy mặt cô thấp thoáng trong xe.
Mặc dù lúc này cách nhau một khoảng cách, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn rất rõ ràng, cô ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào anh, đáy mắt như có một tầng sương lạnh.
Chỉ liếc mắt một cái, Mạnh Thiếu Văn đã thấy đau cả đôi mắt, anh ta giương khóe môi cười rộ lên, nụ cười gượng ép này như thể anh ta phải lấy hết sức của cả cuộc đời mình mà nặn ra.
Nói đến Ngu Vô Song năm nay đã gần ba mươi tuổi cũng không hề giống, cô vẫn còn cực kỳ trẻ, nhưng từ lâu, cô vẫn cảm thấy mình mệt chết đi được, mệt không phải vì công việc bận rộn mà mệt vì nội tâm.
Giống như lời của Hoắc Cố Chi đã nói, cô suy tính quá nhiều chuyện, cả ngày đem mình giam trong thù hận, cho nên cô không thể nào vui vẻ thật sự.
Coi như báo thù là như thế này? Bây giờ Giản Uyển Linh đang hầu tòa, cuộc sống sau này có thể sẽ trải qua trong ngục, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với cô?
Chung Tiếu Dung và Giản An Dương là đôi vợ chồng dối trá. Nhưng cô lại không thể phủ nhận họ là người đã sinh ra cô, bọn họ cho dù xấu xa đến mức nào, cũng là cha mẹ của cô.
Trả thù cha mẹ, cô làm sao có thể yên tâm? Duy nhất một cách là cô xa rời bọn họ, để cho bọn họ không có cơ hội làm tổn thương cô thêm nữa.
Trước kia, lòng thù hận của cô đã che mờ đôi mắt chính mình, nghĩ là sau khi trở về, cô cao ngạo đứng trước mặt bọn họ, nhưng bây giờ cô đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều, thật ra cô cũng không hận thù nặng nề tới mức đó, bởi vậy, lúc gặp Mạnh Thiếu Văn, tâm trạng của cô mới có thể bình tĩnh như vậy.
“Em có muốn anh cho người đuổi anh ta đi hay không?”
Hoắc Cố Chi trực tiếp lái xe vào trong sân, đối với vị khách không mời ở ngoài cửa anh thấy thật sự chán ghét, nhưng có một số việc, trước sau vẫn phải đối mặt, anh đã ở bên cô nhiều năm như vậy, tính tình của cô ra sao anh biết rõ.
Rõ ràng cô chỉ là một cô gái đơn giản, lại luôn ra vẻ mạnh mẽ, đem bản thân mình ngụy trang thành một người phụ nữ cứng rắn.
Nhắm chặt mắt, kiềm chế quả tim đang trào lên cảm xúc phức tạp, ánh mắt cô nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, mở miệng khẽ nói: “Anh có tin là bây giờ em không còn yêu Mạnh Thiếu Văn hay không?”
Cô hỏi đột ngột, khiến Hoắc Cố Chi thoáng giật mình, nhất là vấn đề sắc bén như vậy, khiến anh càng thêm khó chịu trong lòng.
Lúc cô đã trưởng thành, anh mới có duyên phận được gặp cô.
Ngược lại, tên Mạnh Thiếu Văn hồ đồ kia, lại là thanh mai trúc mã, là người đàn ông lớn lên cùng cô, cô thời thiếu nữ, trẻ trung ngây thơ đều liên quan toàn bộ đến người đàn ông kia……
Trước mặt anh là gương mặt xinh đẹp dịu dàng, giữa hai lông mày lộ ra ý kiên định lạnh lùng, Hoắc Cố Chi mặt không biến sắc ép người cô xuống, anh nâng cằm cô lên, ở bên tai cô lạnh giọng nói ra từng câu, từng chữ: “Anh tin, chỉ là có chút chuyện người khác không rõ, nếu bây giờ em muốn nói chuyện với anh ta, anh không ngại. Nhưng nếu anh ta vẫn tiếp tục dây dưa không rõ, anh cảm thấy cần phải áp dụng một vài thủ đoạn khác thường chút!”
Câu nói “thủ đoạn khác thường” của anh khiến Ngu Vô Song đã có ấn tượng rất sâu, cô mấp máy môi đỏ mọng, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra vén vài lọn tóc ra sau tai.
Có lúc yêu một người thật sự là một loại chuyện giày vò, ví dụ như bây giờ, cô cực kỳ yêu gương mặt bá đạo này của anh.
Cô không kiềm chế được, hôn lên khuôn mặt anh tuấn của anh, tiếng nói mát rượi: “Đợi em… em xuống nói với anh ta vài câu, sau khi nói xong chúng ta trở về nước Pháp, hôm ny sẽ trở về.”
Sau khi dứt lời, cũng không chờ anh trả lời, cô liền mở cửa xe đi xuống.
Về nhà, ý nghĩ mới vừa rồi rất mãnh liệt, cô biết cô đã trúng độc người đàn ông kia, sẽ không bao giờ tỉnh táo nữa.
Năm tháng sau này còn rất dài, cô không biết bọn họ có đi đến cuối cuộc đời hay không, càng không biết được chuyện của mười năm hay hai mươi năm sau như thế nào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nói lời tạm biệt với quá khứ.
Cô đi chầm chậm từ trong sân đi ra, cũng may Mạnh Thiếu Văn cũng không đi, anh ta đứng trước cửa xe, có chút đau đớn nhìn cô, ánh mắt như áy náy đau khổ, giống như có vạn lời muốn nói.
Nhưng Ngu Vô Song cũng không cho anh ta cơ hội mở miệng, trong khoảnh khắc, ánh mắt anh ta đột nhiên rang rỡ lên, chớ nhẹ mắt cô nói: “Vừa đưa Bảo Bảo lên may bay, bây giờ tôi rất nhớ đứa nhỏ. Mạnh Thiếu Văn, tôi muốn quay về nước Pháp.”
Có thể anh ta không nghĩ tới, câu đầu tiên cô mở miệng nói ra là câu này, nên Mạnh Thiếu Văn có chút ngạc nhiên, sau đó khóe môi cứng ngắt của anh ta động đậy, khàn giọng hỏi: “Vậy khi nào em trở về? Chúng ta nói chuyện đi!”
Cảnh sắc rất đẹp, nhưng Ngu Vô Song khó có thể thoải mái mà cảm nhận.
Cô khẽ mỉm cười, nụ cười vẫn như năm đó, bình thường, thoải mái, và xinh đẹp: “Sau khi trở về, tôi không có ý định quay lại đây nữa, có lúc giống như đứa trẻ sẽ nhớ quê hương của mình.”
Một câu không trở lại khiến lòng Mạnh Thiếu Văn đột nhiên trống rỗng, anh ta không nhịn được nữa, vội vã bước tới, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi Uyển Như, thật xin lỗi! Đều là anh làm sai, em không cân đi, nơi này chính là quê hương của em, em chán ghét anh, vậy anh rời đi là được rồi.”
Đối với quê hương của mình thì ai cũng luôn có tình cảm rất sâu sắc, mặc kệ là đã ở nơi nào, gặp qua bao nhiêu cảnh sắc tuyệt đẹp, đã ăn qua biết bao món sơn hào hải vị, nhưng trong lòng con người, giọng nói quê hương vẫn luôn tồn tại.
Anh ta cứ ôm như vậy rất lâu, một khắc này Mạnh Thiếu Văn ôm cô rất chặt.
Ngu Vô Song nhất thời cũng có chút hoài niệm, cô đứng yên một lúc để cho anh ta ôm mình vài phút, sau đó cực kỳ có chừng mực rời khỏi lòng anh ta.
Khuôn mặt trắng noãn, đơn thuần của cô nhìn sâu vào mắt anh ta, giọng nói nhạt nhẽo: “Thiếu Văn, tôi nói lại một lần nữa. Thật sự, tôi không oán hận anh một chút nào, mặc kệ năm đó, anh làm cho tôi đau khổ vô cùng, còn năm năm sau lại bị anh làm khó, tôi thật sự không hận. Bây giờ tôi rất hạnh phúc, mỗi ngày vừa mới mở mắt ra có thể nhìn thấy người mình yêu thương, còn có một Bảo Bảo dễ thương ở trước mặt, cả ngày gọi tôi là mẹ, tôi nên có một ngày hạnh phúc hơn là phải thù hận, tôi không so đo chuyện lúc trước nữa.”
Lời này vừa nói ra, khiến Mạnh Thiếu Văn tái mặt, anh ta vừa muốn giải thích, Ngu Vô Song lại đưa tay ngăn lại: “Anh không cần nói ngữa, một câu tôi cũng không muốn nghe. Mới vừa rồi, tôi đưa Bảo Bảo lên máy bay, bây giờ đã rất nhớ thằng bé, tôi muốn trở về nước Pháp với Cố Chi, tôi muốn gặp lại Bảo Bảo, nơi này tôi không muốn trở lại!”
“Mạnh Thiếu Văn”, cuối cùng Ngu Vô Song ngước mắt, ánh mắt trong sáng nhìn anh ta, giương môi cười nhạt một tiếng, không thể diễn tả nổi cô xinh đẹp động lòng người đến mức nào: “Đừng tới tìm tối nữa. Thật! Bây giờ mỗi ngày tôi đều rất hạnh phúc. Tôi vẫn tin duyên phận này, có duyên sau này chúng ta vẫn còn gặp mặt nhau.”
………………………………
Có duyên còn có thể gặp mặt!
Những lời này quá tốt đẹp, khiến Mạnh Thiếu Văn trong phút chốc vành mắt đỏ lên, tầm nhìn mông lung nhìn vào bên trong, anh ta thấy người con gái mà mình yêu đã bị người đàn ông khác ôm vào lòng rời đi…
- HẾT -