Có lúc Ngu Vô Song cũng cảm thấy số mình thật tốt, mặc dù phải trải qua những vết thương sâu sắc như thế, nhưng cô vẫn còn có một người đàn ông ưu tú luôn kề vai sát cánh bên cạnh.
Cuộc nói chuyện với Chung Tiếu Dung đã không thể dùng từ không vui để hình dung, mà chính là một phen tranh cãi ầm ĩ, quan điểm của hai người bất đồng, đương nhiên là không thể nói chuyện được với nhau.
Sau khi lên xe, Chung Tiếu Dung tức giận đến đau tim, bà ta không thể nào tin được cô con gái tính tình ôn hòa năm đó lại có thể bén nhọn như bây giờ, làm gì còn dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư?
Quan trọng nhất chính là nó dám dùng thái độ lạnh lùng như vậy để đối xử với mình, nó quên mất ai mới là trưởng bối rồi sao? Ai mới là mẹ ruột sinh nó, nuôi nó?
Đối mặt với Chung Tiếu Dung đang chống chọi lại sự tức giận, Dư Bảo Trân hoàn toàn hết ý kiến, vị này đúng là đủ ích kỷ, làm ra loại chuyện đó, bà ta còn trông mong Ngu Vô Song sẽ đối xử với bà ta như trước đây sao?
Người ta cũng không phải người ngu, tại sao phải cho bà ta muốn gì được đó? Hơn nữa hiện tại còn có thêm một Hoắc Cố Chi, người ta không đuổi bà ra khỏi cửa đã là tốt lắm rồi.
Trong lòng không ngừng cười lạnh nhưng trên mặt Dư Bảo Trân cũng không lộ ra ý tứ giễu cợt, cô ta ôm ngực, làm ra một vẻ mặt kinh sợ quá độ: “Lời phu nhân vừa mới nói là thật sao? Mạnh tổng của Hằng Viễn còn muốn chung sống với Ngu tiểu thư sao?”
Ngu Vô Song bây giờ không còn là cô con gái lương thiện, hiếu thuận với bà ta nữa, hôm nay Chung Tiếu Dung chỉ đợi cơ hội này liền trợn trắng mắt châm chọc: “Mạnh Thiếu Văn này đúng là mắt mù, rõ ràng là hai cô con gái của tôi giống nhau như đúc, nó còn phải làm bộ kiểu cách như vậy. Theo tôi thấy Uyển Linh còn được, tính tình dịu dàng, không giống như cái đứa kia, không coi tôi ra cái gì!”
Giản Uyển Linh tốt?
Dư Bảo Trân thầm nói, trong lòng không nhịn được cười, cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia nghe thế nào cũng có một chút châm chọc.
Cõi đời này làm gì còn người phụ nữ nào có thủ đoạn đặc sắc như Giản Uyển Linh chứ? Ngay cả chị ruột cũng có thể sát hại, còn cái gì cô ta không dám làm?
Sợ rằng lúc này Mạnh Thiếu Văn đã bị chọc giận tới hộc máu rồi! Cùng chung chăn gối với một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy, một khi chân tướng bại lộ, anh ta hẳn là trò cười lớn nhất.
Chung Tiếu Dung còn đang bực bội, cũng không nghe rõ cô ta châm biếm, càng thêm phối hợp oán giận: “An Dương bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, chính là không thể chịu thêm kích thích nào nữa, nhưng mà cô xem thái độ của cái con nhỏ chết tiệt kia đi, rõ ràng là muốn cắn không nhả, sau khi An Dương tỉnh lại mà biết được chuyện này có phải sẽ tức giận lắm không?”
Ánh mắt trầm xuống, Dư Bảo Trân mím môi, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.
Cô ta có thể không quan tâm tới danh tiếng của nhà họ Giản, cũng có thể mặc kệ sống chết của hai chị em nhà đó, nhưng cô ta vẫn rất quan tâm đối với an nguy của Giản An Dương.
Thân phận con gái riêng luôn là ám muội, cô ta đã đeo cái thân phận này hơn hai mươi năm, đã sớm từ bỏ hy vọng có thể quanh minh chính đại rồi.
Nhưng cô ta biết rằng trước mắt Giản An Dương đang bồi dưỡng cô ta giống như người nối nghiệp, nêý như Giản An Dương thật sự có mệnh hệ gì, cô ta sẽ mất hết hy vọng.
Nghĩ tới đây, tay ngọc lặng lẽ nắm chặt, khuôn mặt tinh xảo mang theo dáng vẻ quan tâm, lo lắng trùng trùng: “Đúng vậy, tôi cũng lo lắng cho thân thể của chủ tịch. Phu nhân nói xem, nếu như chủ tịch thật sự xảy ra chuyện không may, chẳng phải sẽ khiến cho những kẻ tiểu nhân này được như ý sao.”
Chuyện không may xảy ra?
Nghe nói như thế, cả người Chung Tiếu Dung cảm thấy bất ổn, bà ta nhổ phi phi ba tiếng, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm Dư Bảo Trân: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy, An Dương rất tốt, sao có thể xảy ra chuyện không may được? Nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, không hiểu sao vẫn có chỗ đứng trong công ty.”
Một câu cuối cùng hoàn toàn xem thường năng lực của cô ta, Dư Bảo Trân nhất thời tái mặt, ngượng ngùng cắn múi môi: “Thật xin lỗi phu nhân, là do tôi nhất thời nhanh miệng không suy nghĩ kỹ, thân thể của chủ tịch khỏe mạnh nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Rốt cuộc cũng không cho cô ta được dễ chịu, Chung Tiếu Dung lạnh lùng hừ một tiếng rồi dời tầm mắt, làm bộ không muốn nhiều lời.
Người như Dư Bảo Trân quả thật cũng không phải tham lam tài sản của nhà họ Giản, chỉ là từ nhỏ cô ta đã tự ti về địa vị của mình, lại thêm vào một người mẹ không ngừng giáo dục về khái niệm danh chính ngôn thuận, cho nên vừa tốt nghiệp đã tiến vào Giản thị theo sự sắp đặt của bọn họ.
Bản thân cô ta vô cùng xuất sắc, học hành giỏi giang nhưng không phải là một con mọt sách, rất có nghị lực vươn lên, có dũng khí phấn đấu, cho nên đối với tất cả mọi chuyện đều dễ thành công hơn người.
Cho dù không dựa vào Giản An Dương, cô ta cũng kiên định cho rằng mình có thể thành công.
Chung Tiếu Dung thì sao chứ? Bà ta chẳng qua cũng chỉ là con hoàng yến bị nuôi dưỡng trong lồng, căn bản chẳng có gì lạ.
…………
Đối với Giản Uyển Linh mà nói thì việc chân tướng bị bại lộ đúng là một sự đả kích trí mạng, cư dân trên mạng thi nhau chửi rủa cô ta, âm thầm nghĩ lại thì quả thật cô ta đúng là gieo gió gặt bão.
Mà lúc này Giản Uyển Linh gần như phát điên ở trong phòng thẩm vấn, hai mắt cô ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm viên cảnh sát trước mặt, đáy mắt tràn đầy vẻ điên cuồng :”Tại sao?Tại sao các anh lại nhốt tôi? Chứng cớ đâu? Không có chứng cớ thì sao có thể đối xử với tôi như vậy?”
Lúc này mà cô ta vẫn còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Giản, cho dù chân tướng bị bại lộ thì sao chứ? Cô ta vẫn cứ là vợ của Mạnh Thiếu Văn, dựa vào vài năm mình và anh Thiếu Văn sớm tối ở chung, cô ta không tin rằng anh Thiếu Văn sẽ không cảm động.
Giản Uyển linh cứng đầu như vậy khiến cho Phương Châu không khỏi chê cười, anh ta chỉ mới 27, 28 tuổi, nhìn qua cực kỳ trẻ trung, rõ ràng là toàn thân mặc đồng phục cảnh sát quang minh lẫm liệt, nhưng vẻ mặt lúc này lại có chút cà lơ phất phơ :”Sợ là Giản tiểu thư đã quá quen với cuộc sống của đại tiểu thư rồi, cho nên mới không biết vi phạm pháp luật sẽ phải trả giá cao như thế nào, bây giờ cô không chi là nghi phạm mua chuộc hung thủ giết người mà còn dính tới gian lận thương mại.”
4 chữ ‘ gian lận thương mại ‘ vừa ra đã khiến cho Giản Uyển linh nhảy dựng, rốt cuộc cô ta cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, điên cuồng kêu gào :”Cái gì là gian lận thương mại? Tôi căn bản không hề biết, tôi muốn gặp chồng tôi, anh ấy sẽ giải quyết cho tôi.”
Phương Châu sinh ra trong gia đình cảnh sát, là thanh niên của gia đình cách mạng, anh ta luôn nghiêm túc, cẩn trọng trong công tác, nhưng trong cuộc sống, anh ta lại vui vẻ cười đùa.
Người khác có lẽ không biết, thật ra thì anh ta và Hoắc Cố Chi vốn là bạn bè nhiều năm, bạn già đã nhờ cậy, anh ta sao có thể không tra hỏi người phụ nữ này thật cẩn thận?
Nét mặt biểu lộ ra nụ cười như có như không, Phương Châu nói ra 1 cách lạnh lùng :”Chồng cô? Sợ rằng Giản tiểu thư đã quên mất thân phận của mình rồi, hiện tại trên giấy đăng ký kết hôn chỉ có tên của Mạnh tiên sinh và Giản Uyển Như thôi, 1 người mạo danh thay thế thì sao tính vào đây được? Chỉ cần tiểu thư Giản Uyển Như đồng ý, ngay lập tức có thể tới tòa án khởi tố, nói vậy thì chồng cô sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với cô nữa rồi.”
Ở chỗ này 1 tuần lễ, Giản Uyển Linh đã gặp Lưu Quyền, thậm chí còn cùng anh ta đối chất, chẳng qua là dưới sự lên án của Lưu Quyền, cô ta vẫn lựa chọn thái độ trầm mặc hoặc là phủ nhận, khiến cho những cảnh sát điều tra không còn cách nào khác, lần đầu tiên phát hiện ra 1 cô gái nho nhỏ với vài phần yếu đuối còn có thủ đoạn như thế.
Mím thật chặt cánh môi, nếu nói trong thâm tâm Giản Uyển Linh không hoảng hốt là giả, bản thân ở trong chỗ như vậy, chứng cứ bốn bề đều chĩa vào phía cô ta, đối với cô ta vô cùng bất lực, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh Thiếu Văn thì cô ta lại không ngừng tự nhủ bản thân phải thật tỉnh táo, nhưng bây giờ lại nghe được những lời này, cô ta cũng không thể duy trì tỉnh táo thêm nữa.
“Tôi muốn gặp chồng tôi, ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức! Nếu không tôi sẽ cự tuyệt nói chuyện với bất kỳ ai trong các anh.”
Dù sao thì vẫn chưa kết tội, Giản Ủy Linh vẫn được coi là người tự do, không cho cô ta gặp luật sư chính là vì Phương Châu cản trở, nếu như cô ta muốn gặp những người khác, có lẽ Phương Châu sẽ không đồng ý, nhưng mà Mạnh Thiếu Văn thì, anh ta thật muốn nhìn thấy kết quả.
Lập tức nhếch môi cười cười, giữa hai hàng lông mày hiện lên dáng vẻ phong tình vạn chủng :”Mạnh tổng của Hằng Viễn luôn nổi dạng là mỹ nam, khuôn mặt của cô cũng coi là hoa nhường nguyệt thẹn, lại còn là tiểu thư nhà họ Giản, tôi thật sự cảm thấy vô cùng tốt, coi như là không thể trở thành vợ của Mạnh Thiếu Văn thì cô chắc chắn cũng có thể gả được vào 1 nhà danh giá, sau này không phải lo chuyện cơm gạo, cần gì phải bí quá hóa liều mà làm ra chuyện như vậy?”
Chuyện như vậy bại lộ khiến cho người khác không thể lý giải, dù sao thì danh tiếng của hai viên ngọc nhà họ Giản đã vang xa nhiều năm, cho dù danh phận của Giản Uyển Như lớn hơn cô ta thì cô ta vẫn luôn là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông Nam Giang cơ mà.
Mặc kệ là những người đó yêu thích cô ta hay là yêu thích đống tài sản ở sau lưng cô ta, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ đối tốt với cô ta cả đời, cô ta làm như vậy, quả thật là khiến cho người khác không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao.
Giản Uyển Linh dùng 1 loại ánh mắt ngu ngốc nhìn chăm chú vào người đàn ông đối diện, mím môi không lên tiếng, cô ta cũng biết là rất nhiều người không thể lý giải được, nhưng mà cô ta cũng không hối hận.
Tình yêu là gì? Tình yêu chính là phải ích kỷ đoạt lấy, chính là tự mình chuyên quyền, chỉ cần có biện pháp khác thì cô ta cũng không muốn quyết tuyệt như vậy.
Nhưng nếu như cô ta không giở thủ đoạn như vậy, làm sao có thể khiến cho Giản Uyển Như biến mất 5 năm, làm sao có thể trở thành vợ của anh Thiếu Văn 1 cách thuận lợi.
Nhớ tới từng giây từng phút trong 5 năm qua, cuối cùng Giản Uyển Linh cũng không nhẫn nại được nữa, những giọt nước mắt tủi thân rơi xuống, cô ta mặc 1 bộ quần áo phạm nhân sọc xanh trắng, tóc xõa dài, khuôn mặt từ trước tới giờ luôn tuyệt mỹ, tinh xảo nay đã mang dáng vẻ tái nhợt, bi thương.
Mấy năm nay thân thể của cô ta không được khỏe, quanh năm suốt tháng đều phải uống thực phẩm dinh dưỡng để duy trì, thường ngày còn có Mạnh Thiếu Văn, cô ta mới có thể chịu được sự khó chịu của thân thể, nhưng bây giờ cả tâm lý và thân thể đều không khỏe, cô ta thật sự không có cách nào nhịn được.
Cô ta khóc rống gào thét:”Anh thì biết cái gì? Cái gì anh cũng không hiểu, giữa tôi và anh Thiếu Văn không có đơn giản như các người nghĩ đâu, tôi chỉ quen biết anh Thiếu Văn chậm hơn Giản Uyển Như có vài tiếng, tại sao cuối cùng anh ấy lại thích Giản Uyển Như, mà không phải tôi? Tôi có cái gì không tốt bằng Giản Uyển Như, có cái gì không sánh bằng Giản Uyển Như?”
Giản Uyển Như tốt ở điểm nào? Sinh ra đã có khuôn mặt giống hệt cô ta, lại không có thủ đoạn xã giao như cô ta, lấy về cũng chỉ lạnh như 1 pho Bồ Tát bằng ngọc thì còn có ý nghĩa gì?
Nhưng cô ta thì khác, cô ta khéo léo hiểu biết, biết anh Thiếu Văn thích gì, lại càng biết cách giúp anh ấy xử lý chuyện trong nhà hoặc là xã giao, còn Giản Uyển Như kia thì biết cái gì? Người đàn bà đó chỉ biết trưng ra cái tính tình đại tiểu thư của mình.
Phương Châu cũng biết vị này đã hoàn toàn đi vào ma đạo, nhưng không ngờ rằng đã tới lúc này rồi mà cô ta vẫn còn nói được như thế.
Anh ta cũng chỉ là chàng thanh niên 27 28 tuổi, trước kia cũng từng có bạn gái, nhưng cái loại tình yêu mà giết hại chị ruột để thay thế thì đúng là lần đầu tiên được chứng kiến.
Giằng co chốc lát, cuối cùng anh ta đứng dậy, mặt lạnh trầm giọng nói:”Để cho cô gặp Mạnh Thiếu Văn cũng được thôi, nhưng mà chân tướng rốt cuộc là như thế nào, tôi không muốn cô chỉ nói vài lời ngụy biện là có thể giải thích tất cả, cảnh sát chúng tôi tin tưởng vào chứng cứ thật sự.”