Em gái. . . Em gái. . .
Em không vui?. . . Em không vui?. . .
Bên tai không ngừng lặp lại hai câu này, không chỉ Giản Uyển Linh sợ ngây người, còn có Mạnh Thiếu Văn. Anh ta chợt đứng dậy, động tác quá nhanh, đụng phải tài liệu trước mặt, các tờ giấy trắng như tuyết thi nhau rơi xuống bên chân anh ta, nhưng anh ta như vô ý thức híp lại đôi mắt đen, ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc nhìn Ngu Vô Song đối diện.
Vừa đúng lúc này, Ngu Vô Song chuyển mắt, cười như không cười nhìn lướt qua Mạnh Thiếu Văn đang thất lễ, từ trước đến giờ là cô để tóc quăn xõa, lúc này lại cột lại để sau ót, gò má đẹp đẽ như ngọc hiện rõ.
Mạnh Thiếu Văn chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, đôi tay chống trên bàn hội nghị, lúc này mới không ngã xuống.
Mạnh Thiếu Văn lúng túng và hoảng hốt như vậy thật đúng là hiếm thấy, Ngu Vô Song thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, năm đó lúc bị cô bắt gặp, hình như anh ta cũng hoảng hốt và kinh ngạc như vậy, bộ dáng kia như anh mới là người vô tội nhất.
Nhưng Giản Uyển Linh sẽ không có trạng thái tốt như vậy, cô ta bị tát một bạt tai, gò má trắng noãn nhanh chóng sưng đỏ, nhưng tất cả đau đớn cũng không ngăn được kinh hoảng không ngừng xuất hiện trong lòng.
Nhìn chăm chú vào gương mặt mơ hồ lộ ra sự quen thuộc, cô ta như ăn phải con ruồi ghê tởm, đáy lòng không ngừng hoảng hốt. Lúc người khác đang ồn ào bàn tán, vẻ mặt cô ta càng điên cuồng hơn, nhìn thấy bảo vệ thì vội vàng chạy tới, cô ta lớn tiếng nói: "Mắt các anh đều mù hết phải không? Để những người xấu bụng đi vào làm gì? Mau, mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!"
Bảo vệ vừa bị Dư Bảo Trân gọi lên thì trợn mắt hốc mồm nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt, nghe Giản Uyển Linh quát lớn, bọn họ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, vừa muốn tiến lên, trước mặt liền bị ngăn chặn bởi mấy người đàn ông áo đen cường tráng. N
hững người đàn ông áo đen cường tráng này đều là quân nhân đã giải ngũ, là Hoắc Cố Chi ra giá cao mời tới, bản lĩnh đương nhiên không bình thường như bảo vệ.
Những bảo vệ kia còn chưa có gần, những người này đã đem hai người đó giải quyết gọn gàng.
Ngu Vô Song thấy vậy, bên môi thoáng qua ý cười nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt cô nhíu lại, nhìn sắc mặt càng ngày càng đen trầm của Giản Uyển Linh.
Chống lại gương mặt phiến đỏ (vì bị tát) của cô ta, cô vui vẻ cười nhẹ nhàng: "Em gái, hình như em không hoan nghênh chị! Chị đã nói rồi, có chị đã ở đây thì đại hội cổ đông không thể tổ chức!"
Em gái. . . Lại là em gái!
Nếu như vừa bắt đầu, tiếng em gái sẽ làm cho người ta kinh ngạc, từ em gái này rõ ràng không thể để người ta coi thường.
Đáy lòng Giản Uyển Linh khẩn trương muốn điên, rõ ràng trong mắt muốn phun lửa thù hận, nhưng trên mặt lại không thể không giữ vững bình tĩnh. Cô ta cười nhạo hai tiếng, lạnh lùng nói ra: "Ngu Vô Song, cô lại muốn dùng thủ đoạn gì? Đây không phải là đâm bị thóc thọc bị gạo sao? Định tới đây bới móc hả ? Giản Uyển Như tôi đời này chỉ có một đứa em gái, đó chính là Giản Uyển Linh, chỉ tiếc em gái tôi bất hạnh mất sớm, cô tính làm gì? Sao có thể là chị gái của tôi?"
Nói đến đến bốn chữ bất hạnh mất sớm, cô ta hơi cắn răng nghiến lợi nói ra.
Ngu Vô Song thấy vậy, không khỏi cười khe khẽ , cô vốn là tuyệt diễm quốc sắc, nụ cười khe khẽ này càng thêm mê người: "Giản Uyển Như?"
Giọng nói cô mềm nhẹ, nói nhỏ như tự nói cho mình nghe, thành viên ban quản trị ngồi ở phía sau hoàn toàn nghe không rõ.
Nhưng có rất nhiều người ngồi ở phía trước có thể nghe ra ý giễu cợt trong giọng nói của cô, trong đó có Giản An Dương, trong đầu có một loại suy nghĩ đang nhanh chóng hình thành, nhưng ông không dám thừa nhận.
Thoáng ổn định tiếng tim đập dồn dập của mình, ông gượng cười : "Vị tiểu thư này, có phải cô đế nhầm chỗ rồi không? Hôm nay Giản thị chúng tôi mở đại hội cổ đông quan trọng, thật sự không thích hợp để cô chơi đùa!"
Từ trước đến giờ, Giản An Dương ở trong thương trường được xưng danh là người rất kiêu ngạo, nhưng lúc này ông lại cố gắng nhỏ nhẹ nói chuyện với người phụ nữ trước mặt, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi mà trợn to cặp mắt.
Đối mặt với Giản An Dương như vậy, bên môi Ngu Vô Song tràn đầy nụ cười châm chọc, nhưng trong hốc mắt lại xuất hiện nước mắt bi thương, thuần thục diễn hình tượng một cô gái mềm yếu, giọng nói càng đáng thương thê thảm: “Cha, chẳng lẽ cha không nhận ra con? Con mới là Uyển Như mấy năm qua cha đã bị Giản Uyển Linh cô ta lừa!”
Ầm....
Những lời này không thua gì bom nguyên tử khi nổ tung, khiến không ít người cũng cảm thấy trước mắt choáng váng.
Giản Uyển Linh mắt nổ đom đóm, cái gì cũng không nhìn thấy, trong đầu cô ta vang lên: tất cả xong rồi, xong hết rồi. Giản Uyển Như trở lại thật, không ngờ sẽ nói ra sự thật trong trường hợp như vậy.
Dù anh Thiếu Văn tạm thời không tin, nhưng anh sẽ hoài nghi.
Một khi thân phận của cô ta bị người hoài nghi, cô ta còn có thể sống dễ chịu sao?
Nghĩ đến kết cục kia, Giản Uyển Linh điên rồi, không để ý tới Giản An Dương lên tiếng, cô ta chợt nhảy ra, mắt đầy căm hận, liều mạng lắc thân thể Ngu Vô Song: “Gạt người, cô gạt người! Sao cô có thể là Giản Uyển Như. Ngu Vô Song, tôi xin cô, cô bỏ qua cho tôi đi! Trước kia đều là tôi sai, sau này tôi sẽ không đối phó cô nữa, van xin cô bỏ qua cho tôi, đừng gạt người nữa.”
Nói xong, nước mắt kích động của cô ta tràn đầy hốc mắt, trong lòng vừa kinh vừa sợ, lúc này cô ta sợ thật.
Không trách được, không trách được khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô ta đã không ý thức mà chán ghét, không trách được lần gặp gỡ họ gặp mặt thì người phụ nữ này đều lộ ra bộ dáng kỳ quái.
Thì ra, cô trở lại báo thù!
Nhưng cô đã chết, lại muốn trở về? Cuộc sống của tôi tốt như vậy, tại sao cô muốn kéo tôi xuống Địa ngục?
Lúc này, Ngu Vô Song không cho vệ sĩ đi lên ngăn cản, cô lẳng lặng nhìn Giản Uyển Linh đang nổi điên ở trước mặt cô, trong lòng là một mảnh trầm tĩnh.
Dây dưa mấy ngày nay, cô cuối cùng cũng nói ra những lời này, rốt cuộc cũng nhìn thấy Giản Uyển Linh kiêu ngạo không ai bì nổi cúi đầu ở trước mặt cô, thì ra đây mới là vẻ mặt sợ hãi chân chính của cô ta.
Buồn cười, thật là buồn cười...
Giản Uyển Linh, chúng ta là sinh đôi, lúc cô đoạt lấy người yêu và thân phận của tôi, cô có từng nghĩ tới sẽ có một ngày này không?
Nhắm mắt lại, đè xuống tia phức tạp trong mắt, Ngu Vô Song lạnh lùng lên tiếng: “Giản Uyển Linh, quay đầu là bờ! Ngay từ lúc cô tỉnh lại, lúc cô đóng giả thành tôi cũng là lúc cô đã thua, thật chính là thật, giả chính là giả, giả vĩnh viễn không thể thành thật!”
Sau khi dứt lời, cô đưa tay hung hăng đẩy mấy ngón tay trên vai cô ra, sau đó nhìn Giản An Dương đang sửng sốt: “Vì có thể sống an toàn nên con đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, cha, cha không nhận ra con thật?”
Trên mặt cô treo nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn, khiến mọi người thấy vậy, trong lòng có suy nghĩ mới.
Năm đó, tin tức chị em nhà họ Giản tương tàn đã bị truyền ra với khí thế ngất trời, tuy thành viên hội đồng quản trị bọn họ không rõ sự thật, nhưng trên web, các tờ báo, truyền thông đều đưa tin mỗi ngày, bọn họ không muốn biết cũng khó.
Hiện tại như vậy, chẳng lẽ là thật?
Dưới con mắt của mọi người, Giản An Dương muốn bảo vệ Giản Uyển Linh, nhưng khi nhìn bộ dạng bùn nhão không thể trát tường của cô ta cũng nhịn không được mà mất lòng tin.
Ông không thừa nhận, mà cau mày thật chặt, lạnh lùng quan sát Ngu Vô Song.
“Vị tiểu thư này, cô nói cô là Uyển Như nhà tôi, không biết có chứng cớ gì chứng minh không? Còn nữa, cô nói cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi, tôi ngược lại không biết bệnh viện nào có kỹ thuật tốt như vậy, có thể chỉnh khuôn mặt của cùng một người thành hai khuôn mặt khác nhau. Được, cho giả thiết, cô là Uyển Như thật, tại sao năm đó sau khi thoát chết lại không trở lại? Ngược lại phải đợi sau nhiều năm như vậy mới xuất hiện rồi nói ra trong trường hợp quan trọng của Giản thị chúng tôi như vậy?”
Giọng nói ông trầm thấp lạnh lùng sắc bén, còn kém không chỉ về phía cô mà nói cô là đồ giả mạo mà thôi, so với Giản Uyển Ling đang hoảng loạn chỉ biết là nói xằng nói bậy, ông suy nghĩ rõ ràng hơn nhiều, chỉ hai câu ba lời liền chỉ rõ chuyện quan trọng nhất.
Đúng vậy, người ở chỗ này không khỏi nghĩ tới, vị này nếu như là Giản Uyển Như thật, tại sao cô không trở lại sớm một chút? Nhất định phải nói vào ngày hôm nay? Đừng nói là công ty đối thủ tìm người đến quấy rối nha.
Phương Duy Trì vốn muốn xem náo nhiệt đứng ra đầu tiên, nói: “Ngu tiểu thư, chuyện nhận người thân này không phải là chuyện nhỏ, ai cũng biết hai người con gái của chủ tịch chúng tôi năm đó bất hạnh gặp tai nạn, Giản đại tiểu thư may mắn sống sót, mà Giản nhị tiểu thư Uyển Linh đã an nghỉ dưới đất rồi. Bây giờ cô luôn miệng nói cô là Giản đại tiểu thư, phải lấy ra chút chứng cứ chứ?”
Giọng nói hơi ngừng lại, anh ta trầm mặt tiếp tục nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị, vu oan cũng có tội, đối diện với Giản thị chúng tôi là đồn công an, nếu cô nói xằng nói bậy, thì không tránh khỏi phải vào đồn công an.”
Chuyện liên quan đến danh vọng và huyết mạch, Giản An Dương không thể không cẩn thận, coi như người phụ nữ trước mặt thật sự là con gái của ông, nhưng nhìn thái độ này của cô, rõ ràng tới để báo thù, ông tuyệt đối không thể thừa nhận.
Nghĩ vậy, ông nghiêm mặt, sau đó nghiêm túc lên tiếng: “Đúng, chính là cái đạo lý này, con gái của tôi mà tôi lại không phân rõ sao? Nếu cô nói mình là Uyển Linh, tôi sẽ đi điều tra, nhưng cô nói mình là Uyển Như, đây tuyệt đối không thể! Con gái của tôi vẫn tận hiếu bên cạnh tôi, tôi không thể biết rõ sao?”
Sau khi ông dứt lời, thành viên ban quản trị vốn đang ôm thái độ hoài nghi thì thay nhau im lặng, chị em nhà họ Giản cũng nắm giữ không ít cổ phần của Giản thị, nếu có gì không may, chân chính bị tổn hại là Giản thị, cũng tổn hại lợi ích của thành viên hội đồng quản trị bọn họ.
Nghĩ vậy, lập tức có không ít người đứng ra đánh dẹp Ngu Vô Song, lời trong lời ngoài nói cô mới là giả mạo.
Có nhiều người trợ giúp như vậy, khuôn mặt bi thương tức giận của Giản Uyển Linh dần dần bình tĩnh lại. Cô ta nhíu lông mày kẻ đen, ánh mắt âm trầm nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, đã khôi phục tư thế kiêu ngạo, nói càng thêm sắc bén: “Ngu Vô Song, tôi biết rõ trước kia chúng ta vẫn có chút hiểu lầm, cho nên bây giờ cô ghét tôi như thế, nhưng những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, chúng ta hoàn toàn có thể bí mật giải quyết, cô cần gì phải ầm ĩ như vậy? Tôi có phải Giản Uyển Như hay không, không phải cha mẹ ruột của tôi biết rõ nhất sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cô ta cao lên, không thể che giấu sự hài lòng tràn đầy trong lòng.
Đối với cái này, Ngu Vô Song vẫn giữ yên lặng, dần dần, trong tiếng ồn ào truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Chẳng biết lúc nào, Mạnh Thiếu Văn đã đứng ở trước mặt cô rồi, khuôn mặt như ngọc từ trước đến giờ của anh ta vào lúc này có vẻ nghiêm túc và lãnh khốc khác thường.
Giật giật khóe môi, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Ngu Vô Song, cô rốt cuộc có chứng cứ gì chứng minh mình mới là Giản Uyển Như?”