Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 104: Một chút hoảng hốt




Editor: Lam Lan

“Ba.”

Nhìn thấy người đến là Giản An Dương thì trên mặt Giản Uyển Linh không giấu được vẻ vui sướng, cô ta buông cánh tay Mạnh Thiếu Văn, tươi cười ngênh đón: “Vừa rồi con thấy sắc mặt chú Phương không được tốt lắm nên đã bảo chủ ấy nghỉ ngơi cho tốt rồi, công ty còn có nhiều cánh tay giúp ba bày mưu tính kế, ba không thể để chú Phương mệt mỏi quá, lúc cần thiết cũng nên cho cho chú ấy nghỉ ngơi chứ.”

Đây rõ ràng là đang biến tướng để đoạt chức quyền của Phương Duy ở Giản thị, phải biết lần này Hội đồng quản trị muốn tiến hành điều chỉnh nhân lực đối với các chức vị cao cấp này.

Phương Duy mặc dù là cổ đông của Giản thị, nhưng dù sao công ty cũng mang họ Giản, cổ đông lớn nhất là người trong nhà họ Giản, ông mang họ khác, bới móc ông trong một cuộc họp quan trọng như vậy không phải vì muốn làm ông mất mặt sao?

Trong nháy mắt, sắc mặt của Phương Duy đen lại như muốn tích nước, ông cười ha ha, chỉ là nhìn như nào cũng thấy nụ cười kia cứng ngắc, “Chủ tịch, ông nhìn xem, cô gái này đúng là miệng lưỡi lưu loát, quan tâm đến sức khỏe của tôi như vậy, đúng là còn biết chuyện hơn cả con gái nhà tôi.”

Khi Giản An Dương bước vào đã được xem màn nháo kịch này, ông ta lặng lẽ trừng mắt liêc nhìn con gái không hiểu chuyện, nhưng dưới con mắt của mọi người, ông ta vẫn giữ vững phong độ nên có: “Đứa con gái này lớn như vậy vẫn điên điên khùng khùng mà không sợ mọi người chê cười. Duy Trì, đừng để trong lòng, con bé bị tôi làm hư rồi.”

Không chuyển hướng câu chuyện, ông ta lại cười lạnh lẽo: “Chỉ là, nếu thân thể của ông không được, thì vẫn là nên nghỉ ngơi đi, nếu không mọi người còn tưởng rằng Giản thị chúng ta chèn éo nhân viên đấy!”

Lấy được sự giúp đỡ, Giản Uyển Linh cong khóe môi, lúc này cô ta lấy phong thái của một thiên kim tiểu thư cả vú lấp miệng em rất tinh tế, ở nhà, cô ta có thể là một người vợ tốt của Mạnh Thiếu Văn, nhưng ở bên ngoài, cô ta đồng thời cũng là Giản gia đại tiểu thư.

“Không có, không có.” Rốt cuộc vẫn là thấp hơn người ta một cấp, trong lòng Phương Duy bất bình dùm con gái, sau khi tỉnh táo lại cũng biết cân nhắc thiệt hơn: “Chẳng qua là tối qua ngủ không ngon cho nên quầng thâm mới rõ như vậy, chủ tịch vẫn còn có thể tung hoành thương trường, thì chúng tôi nhất định phải tận tâm vì công ty rồi!”

Phải biết rằng ông ta còn nhỏ hơn Giản An Dương mấy tuổi, Giản Uyển Linh luôn miệng nói sắc mặt của ông không tốt, không phải bị ông làm cho tức giận sao?

“Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt...” Nói liên tục đôi câu để thấy được sự quan tâm của Giản An Dương với Phó tổng, nhướng nhướng đuôi lông mày, nhìn con gái trước mặt không chút nhượng bộ, ông ta không khỏi cau mày trầm giọng nói: “Thiếu Văn đã tiến hành lâu như vậy mà con không bảo Thiếu Văn ngồi xuống, đứng ở đây làm cảnh sao?”

Giản An Dương đột nhiên quát như vậy, nghe giọng nói không tốt của ông ta, ai không biết còn tưởng Mạnh Thiếu Văn mới là bảo bối chân chính trong lòng ông ta đấy!

Mạnh Thiếu Văn được nhắc đên cười thoải mái nói: “Ba, con chỉ đi theo Uyển Như thôi, ngồi đâu cũng được mà.”

Lời này vừa nói ta, Giản Uyển Linh đã lập tức phản bác, một tay cô ta kéo Mạnh Thiếu Văn, một tay kéo Giản An Dương, đứng giữa hai người quyền cao chức trọng khiến cô ta có cảm giác mình được tỏa sáng: “Không thể được, hôm nay ba giao một phần cổ phần cho anh, cũng là lần đầu tiên anh ra mắt trước Hội đồng quản trị, sao có thể ngồi vào trong góc như một người vô danh chứ?”

Giản An Dương nghe vậy lòng cũng cảm thấy đau, người vô danh? Vậy như thế nào mới được tính là lên giọng, ngồi lên cái vị trí chủ tịch này mới hài lòng sao?

Con gái của ông ta càng ngày càng không có đầu óc rồi, gấp gáp đưa tiền nhà mình đến tay người khác như vậy.

Có người nhà xinh đẹp như vậy giúp đỡ, Mạnh thiếu Văn cười cười, cũng không lên tiếng, bộ phận nghiễm nhiên như một thành phần trong Giản thị.

Quả thật trên đời này không ai sợ thiếu tiền cả.

Cuối cùng Giản An Dương bên ngoài cười nhưng trong không cười:” Hai đứa một là con gái một là con rể của ta, sao có thể để hai đứa ngồi vào một góc chứ? Được rồi được rồi, Uyển Như, con và Thiếu Văn ngồi ở vị trí đầu ở phía dưới đi

Giản Uyển Linh rất hài lòng với vị trí này, ánh mắt trong trẻo hiện lên ý cười:”Cám ơn ba”

So với Giản Uyển Linh đang vui mừng nhướng mày, Mạnh Thiếu Văn bình tĩnh hơn nhiều, anh ta vốn là Tổng giám đốc Hằng Viễn, Hằng Viễn có quan hệ hợp tác với Giản Thị, để bạn hợp tác ngồi trong góc sao? Sợ rằng Giản thị còn chưa có mặt mũi lớn như vậy đâu.

Mọi người rất nhanh đã ngồi xuống, phòng họp rộng hơn hai mươi tám mét vuông chừa không ít người, nhưng còn có mấy người không tới, thừa dịp thời gian chờ đợi, cũng rất nhiều người bắt đầu chào hỏi Mạnh Thiếu Văn.

Dù sao thì thân phận của anh ta cũng rất đặc biệt, không đơn thuần chỉ là con rẻ của nhà họ Giản, mà còn là người thừa kế của Hằng Viễn, có quan hệ tốt với anh ta, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Giản An Dương thấy vậy, trái tim tức giận đến muốn nôn ra máu, những người này thật là giỏi, ông ta van64con2 sống sờ sờ ra đây, nhưng những người này đã đi nịnh hót Mạnh Thiếu Văn rồi, nghĩ rằng sau khi ông ta chết thì Mạnh Thiếu Văn sẽ làm chủ Giản Thị sao?

Nếu có trách thì trách sao Giản An Dương không sinh được con trai, nếu không bây giờ nào đến phiên những người này phách lối?

“Chủ tịch, uống nước đi”

Thư ký đứng yên lặng đằng sau cực kỳ hiểu ý tiến lên rót một cốc nước, giọng nói của cô ta ôn hòa, mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

Giản An Dương ngước mắt, khi nhìn thấy Dư Bảo Trân thì trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, đôi mắt đen không giấu được niềm vui sướng, ông ta nhàn nhạt ừ một tiếng, nhưng trong lòng không nhịn được cười to!

Làm sao ông ta có hể quên chứ? Ông ta còn đứa con gái này, mặc dù con riêng nhưng con bé có bản lĩnh hơn nhiều, ông ta tình nguyện đưa giản thị vào tay con bé, chứ không muốn trao cho một người khác họ.

Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn đang được mọi người ríu rít khen lúc này mới chú ý đến cô gái xinh đẹp như hoa đứng sau Giản An Dương, Mạnh Thiếu Văn cũng coi như là bình tĩnh, dù sao anh ta đang đứng trong trò chơi này, tin tức thư ký mới của chủ tịch Giản thị năng lực xuất chúng đã truyền ra đến taianh rồi!

Nhưng Giản Uyển Linh đứng vụt dậy, lạnh giọng hỏi:” “Người này là ai?” Giọng nói kia như thế nào cũng thấy là dáng vẻ cao cao tại thượng.

Mạnh Thiếu Văn khẽ cau mày, thật ra anh ta vẫn bài xích giọng nói này nhưng vẫn không lên tiếng ngăn lại.

Đối với thư ký nhả dù của Giản thị, thật ra anh ta cũng rất hiếu kỳ, mặc dù cô ta có năng lực thì sao chứ? Ở xã hội này, nếu có tiền thì sợ gì thiếu nhân viên có năng lực?

Nhưng cô ta vừa mới tốt nghiệp đã có thể tiến vào Giản thị,còn đảm nhiệm vị trí thư ký chủ tịch, điều đặc biệt này quả thực khiến người ta lại muốn đào bới chuyện xưa.

Đôi mắt linh hoạt của Giản Uyển Linh không vui nhìn chằm chằm Dư Bảo Trân, người phụ nữ mặc tây trang màu trắng, tóc ngắn rất chỉnh tề, vừa khôn khéo lại lão luyện.

Nhưng điều hấp dẫn cô ta nhất chính là gương mặt trẻ trung xinh đẹp, còn trẻ như vậy mà có thể xuất hiện trong buổi họp quan trọng này, cô ta là ai chứ?

Dư Bảo Trân bị điểm tên ngẩng đầu lên, vẻ ngoài cô ta không hề giống Giản An Dương mà giống mẹ nhiều hơn, có khí chất dịu dàng khéo léo của con gái Giang Nam.

Hơn nữa khi cô ta mặc âu phục màu trắng lại càng tôn lên vẻ thuần khiết trong sáng, đôi môi đỏ cong lên, cô ta không kiêu ngạo không tự ti lên tiếng:”Cô Giản, tôi là Dư Bảo Trân,đảm nhiệm chức vụ thư ký chủ tịch”

Cô ta cố nhấn mạnh hai chữ Bảo Trân, tuy là cười dịu dàng nhưng ý cười không lên đến đáy mắt.

Thật ra nếu nhìn kỹ có thể thấy giữa chân mày của cô ta và Giản An Dương đều có dã tâm giống nhau, chỉ là Giản Uyển Linh không để ý đến điều này, cũng không để Dư Bảo Trân ở trong lòng.

Trước kia bên cạnh cha đều là thư ký nam, bây giờ lại đổi thành một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, không thể trách đã khiến cô ta suy nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng cô ta cực kỳ không thoải mái, nhưng có nhiều người ở đây như vậy đúng là không hợp để gây chuyện, chỉ có thể lạnh lùng lườm cô ta một cái:” Cô bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là chưa tốt nghiệp đúng không?”

“Uyển Như!” Thấy cô ta càng lúc càng quá đáng, Giản An Dương nhỏ giọng quát, “Cô ấy bây giờ hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Toronto, bây giờ là thư ký của ta, con muốn biết thì sao này tự mình đến HR điều tra đi, bây giờ đừng làm chậm chuyện chính của chúng ta!”

Đúng là không bớt lo được chuyện gì, trí thông minh của con gái ông ta đã đi đâu hết rồi hả? Nhớ lại năm đó con gái đã giúp ông ta mở rộng lãnh thổ ở Trùng Kính, nhưng bây giờ chỉ còn lại dáng vẻ của một ả đàn bà chanh chua.

Ban đầu ông ta vốn không quan tâm đến đứa con gái riêng này, dù sao chuyện như vậy nếu lộ ra thì cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng bây giờ đứa con gái duy nhất lại trở nên vô tâm như vậy, khiến ông ta chẳng còn cách nào khác.

Chỉ là không thể nói, Bảo Trân không những xinh đẹp mà còn thông minh, không chỉ hoàn thành thuận lợi việc học hành, mà sau khi bước vào công ty năng lực suất chúng của con bé còn hơn nhiều so với những thư ký kỳ cựu của ông ta.

“Ba, không phải con đang quan tâm đến ba sao?” Giản Uyển Linh bị quát không cam lòng cắn môi, trong mắt cô ta thoáng qua sự u ám khi nhìn gương mặt trắng noãn của Dư Bảo Trân, cuối cùng nhìn vảo Giản An Dương, giọng nói ngây thơ có phần trách cứ:” Ai bảo thư ký mà còn trẻ như vậy chứ? Con sợ cô ta không hiểu cái gì mà chỉ mang đến phiền toái khác cho ba thôi!”

Nghĩ đến các thành viên trong hội đồng quản trị nịnh nọt đôi vợ chồng này, Giản An Dương lại cảm thấy tức giận, ông ta lạnh lùng cong môi, lạnh nhạt nói, “Con quản mình cho tốt là được, sao con hiểu được chuyện của công ty chứ, đừng nhìn thấy cô ấy trẻ tuổi mà xem thường, cô ấy là sinh viên xuất sắc của đại học Toronto, lúc tốt nghiệp đỡ từ chối cơ hội ở phố Wall mà chuyển sang Giản thị, nhân tài như vậy nếu công ty còn không trọng dụng thì còn trọng dụng ai nữa?”

Toronto, phố Wall?

Nghe lời này, Mạnh Thiếu Văn rũ mắt, trong lòng càng khẳng định bối cảnh của người phụ nữ này quả không đơn giản.

Giản An Dương chỉ có một người con gái là Giản Uyển Như, nhưng bây giờ lại vì người ngoài mà giận dữ với con ruột của mình , đây không phải là tỏ rõ sự thiên vị của mình sao,cho dù là ai cũng có thể nhìn ra.

Gò má Giản Uyển Linh càng trở nên trắng bệch, khóe môi giật giật, đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.